MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Edit: Small

Vẻ mặt Tinh Thần kiên nghị trầm ổn nói: "Mở công ty!" 

Vừa nghe câu trả lời của cô, ông nội Tống cười, trực tiếp trào phúng nói với Tinh Thần: "Chỉ với cháu, mở công ty? Bây giờ cháu mới bao lớn, cháu lấy 300 triệu đi khai công ty là có thể vận chuyển, có thể kiếm tiền? Cháu biết mở công ty có nghĩa là gì không? Phải nuôi bao nhiêu người ở trong công ty từ trên xuống dưới, còn có gia đình sau lưng bọn họ, công ty một khi đóng cửa, sẽ không ít gia đỉnh phải chịu liên lụy! "

Vẻ mặt Tinh Thần thản nhiên nói: "Đương nhiên, cháu biết."

"Cháu còn xác định muốn mở công ty?"

"Đúng vậy."

Ông nội Tống ngồi xuống sô pha, sắc mặt nghiêm túc nhìn Tinh Thần: "Cháu nói với ông vì sao?"

"Cháu không thể mãi dựa vào ông được, Tống gia nuôi dạy cháu mười tám năm, nuôi cháu đến lớn như vậy rồi là đã tận tình tận nghĩa, cháu không muốn cứ cắn mãi không nhả như vậy."

Tinh Thần nói xong, ánh mắt ông nội Tống thâm trầm nhìn cô, trầm mặc hồi lâu.

Vài phút sau, ông nội Tống  cau này, mở miệng nói: "Cháu vẫn còn trách ông ở bữa tiệc cảm ơn lần trước không đứng ở bên cháu, cho nên cháu đối với ông rất bất mãn......"

Tinh Thần nói: "Cháu có nói như vậy?" 

Ông nội Tống lớn tiếng lên án: "Nhưng trong lòng cháu nghĩ vậy, ông sống hơn nửa đời người, cháu là người mang thù, ích kỉ nhất ông từng gặp. Còn không phải là vì không đứng ở phía cháu nói chuyện giúp cháu, cháu đã hận ông đến mức này, không về nhà, còn không một tiếng không cổ phần công ty bán đi. Bước tiếp theo,  cháu có phải chuẩn bị thay tên đổi họ, đoạn tuyệt liên hệ với Tống gia?"

"Không!"

"Ông tin cháu cái quỷ!" Ông nội Tống đứng lên, nhìn thời gian, nói: "Được rồi, tính tình cháu làm sao lại trở nên bướng bỉnh như vậy cơ chứ? Cùng đi ăn cơm trưa đi, ông có việc muốn nói với cháu."

Ông ấy giờ nhìn vẫn đang rất hung hăng, giữa trưa muốn cùng cô ăn cơm, là trong hồ lô muốn bán thuốc gì?

Tinh Thần nhìn liếc nhìn Trần Văn một cái.

Trần Văn mỉm cười nói: "Tam tiểu thư, mời!"

"Sau này không cần gọi là tam tiểu thư, gọi Tinh Thần. Còn đứa con gái nuôi kia đã một thời gian không thấy bóng người, sẽ không trở về, chiều nay tôi sẽ thông báo cô ta thoát ly ra khỏi Tống gia."

"Vâng, lão gia tử."

......

Là một nhà hàng cơm Tây, khẩu vị ông nội Tống không tồi, ăn rất nhiều.

Sau khi dùng cơm xong, ông nội Tống cố ý úp úp mở mở nói với Tinh Thần: "Ông chuẩn bị thông báo ra bên ngoài bữa tiệc học lên......"

Tinh Thần buông sao nĩa xuống, nhìn ông nội Tống hỏi: "Thông báo cái gì, chuyện rất quan trọng?"

"Đương nhiên quan trọng, ông sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng cháu là người thừa kế đầu tiên của tập đoàn Tống Thị."

Đây là chuẩn bị đem tập đoàn Tống Thị giao cho cô?

Hiện tại Tống gia không có ai là người được chọn thích hợp hơn cô, đối với chuyện ông nội Tống sẽ công bố khẳng định với bên ngoài, Tinh Thần rất vừa lòng thậm chí là vui vẻ, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.

Có tập đoàn Tống Thị, có lại có thêm một lợi thế để chống lại Mộ Lệ Sâm.

Tuy rằng Tống gia không sánh bằng  Mộ gia ở Đế Đô, nhưng ở thành phố S cùng là xí nghiệp đi đầu, là đầu rắn của khu vực, quy mô không nhỏ.

"Ông còn sẽ chuyển 20% cổ phần cho cháu, đến lúc đó, cháu là người có phần nhiều nhất trong tập đoàn Tống Thị."

20%, cộng với 4,5% cổ phần trong tay cô. Trước mắt quả thật chiếm ti lệ cổ phần tương đối cao, nếu có thể mua lại 8% cổ phần trong tay Mộ Đình Tiêu nữa.

Như vậy, thành viên cổ đông trong hội đồng quản trị của tập đoàn Tống Thị sợ là sẽ phải sửa tên.

Tinh Thần nhìn ông nội Tống, hỏi: "Ông nội, ông cho cháu một nửa cổ phần, sợ trong lòng chị cả và ba sẽ không vui."

"Bọn họ có cái gì không vui, cái bùn nhão Tống Húc không trát được nổi tường, ông còn trông cậy vào hắn có thể quản tốt Tống thị chắc, tập đoàn Tống Thị không phá sản ở trong tay hắn ông đã cám ơn trời đất rồi." 

"Tinh Nhật từ nhỏ đã không phải thuộc về mặt này, nó thích nổi tiếng, thích bị người ta săn đón nâng lên, làm minh tinh là thích hợp nhất. Nhưng mà, cháu để cho nó quản lý công ty, ai da, so với Tống Húc càng làm ông không yên tâm hơn, công ty giao cho cháu là thích hợp nhất. Ba trăm triệu kia cháu mở công Tư, ông cũng không nói cháu, coi như để cháu luyện tay một chút đi, lỗ vốn xong cũng đừng chỉnh, ba trăm triệu cũng không phải là số lượng nhỏ, luyện tay nữa cũng chỉ có thể chơi nhỏ mà thôi!"

"Ổ!"

Cổ phần trong tay tăng thêm, vốn cô cũng đã đủ, đừng nói hạng mục ba trăm triệu, hạng mục 1 tỷ, 3 tỷ cô đều dám nhân.

20% cổ phần cho nó, nó chỉ nói 'Ồ'?

Ông nội Tống liếc nhìn cô một cái: "Giọng điệu này của cháu, là để có lệ với ông?"

"Tinh Thần không dám!"

"Cháu còn có gì không dám, tối hôm nay phải về nhà ở."

"Ồ!"

Ông nội Tống đã cho cô 20% cổ phần, không trở về nhà thì quá kỳ cục.

Tinh Thần trả lời: "Buổi chiều cháu sẽ dọn về ở."

"Còn muốn dọn? Cơm nước xong ông sẽ đưa cháu về, rồi sẽ trở lại công ty."

Ông nội Tống canh chừng thật chặt, như thể sợ cô chạy vậy.

......

Đế Đô.

Mộ Đình Tiêu một thân âu phục màu đen, ngồi ngay ngắn trên bục ở nhà thuỷ tạ, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhã không có biểu tình, đôi mắt sâu tĩnh lặng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm điện thoại để trên mặt bàn.

8 giờ sáng, ngay khi thành phố S công bố điểm thi đại học, anh đã lùi hết tất cả những hoạt động cùng xã giao, không di chuyển gì cả, nhìn chằm chằm điện thoại.

Rất nhiều lần màn hình điện thoại sáng, không phải điện thoại công ty điện thoại cũng là ông cụ Mộ tìm anh.

Từ sáng đến giữa trưa, hiện đã 4 giờ chiều, Tống Tinh Thần vậy mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi đến.

Nếu không phải Sở Vân trộm đi điều tra điểm thi đại học của thành phố S, biết Tống tiểu thư đạt điểm tuyệt đối cao nhất. Hắn cũng đã nghi ngờ Tống tiểu thư thi trượt, không có mặt mũi gọi cho thái tử gia.

Như cô ấy không có thi trượt, mà còn rất có khả năng sẽ là người đứng đầu cả nước năm nay.

Vì sao không gọi cho thái tử gia?

Thái tử gia vì chờ cuộc gọi của cô ấy cũng đã đợi một ngày.

Tiểu Quan nhỏ giọng nói với Sở Vân: "Này, anh nói thái tử gia của chúng ta có phải không có kinh nghiệm hay không?"

Sở Vân liếc mắt nhìn cậu, hỏi: "Cậu có ý gì?"

"Thái tử gia nếu thích Tống tiểu thư, vì sao không thể chủ động, còn nữa Tống tiểu thư cũng sẽ không từ chối, vậy vì sao không chủ động gọi điện cho Tống tiểu thư."

Sở Vân ngạc nhiên nói: "Cậu bảo để thái tử gia chủ động? Thái tử gia chúng ta tuấn mĩ độc nhất vô nhị, phụ nữ ở Đế Đô nhìn thấy ai mà chẳng không thấy động tâm. Đều là người khác lấy lòng anh ấy, chứ có khi nào anh ấy lại đi lấy lòng một cô gái."

Chủ động?

Thái tử gia sao có thể!

"Đó là anh ấy không thích người khác, giờ anh vẫn không nhìn hiểu sao? Anh ấy là thích Tống tiểu thư, đối với người phụ nữ mình thích, chủ động theo đuổi thì có gì lạ."

Cuối cùng, Tiểu Quan có lý kết luận lại. 

"Tôi cảm thấy thái tử gia đã đặt bản thân lên quá cao, cả 8% cổ phần kia, anh ấy mua cũng là vì lấy lòng Tống tiểu thư. Nhưng anh ấy vậy mà lại không nói với Tống tiểu thư, cũng không đưa cho cô ấy. Cả hôm nay nữa, điểm thi đại học của Tống tiểu thư được công bố, anh ấy lại ngồi ở chỗ này chờ một ngày, cũng không biết bỏ xuống mặt mũi gọi điện thoại qua để hỏi." 

Tiểu Quan tiếp tục nói: "Anh không xem tin tức sao? Cửa nhà Tống tiểu thư bị nhiều người vây như vậy, đến xe của ông nội Tống  cũng không đi được, không chừng Tống tiểu thư còn đang bận thành cái dạng gì, còn phải ứng phó với rất nhiều phóng viên. Dù cô ấy có thể rút ra thời gian gọi điện thoại, thì có muốn gọi cùng là lòng thì có nhưng sức không đủ."

"Thái tử gia luôn bị động như vậy, để Tống tiểu thư chủ động. Ban đầu còn không nói, nhưng qua lâu dài Tống tiểu thư sẽ mệt. Hơn nữa nếu bên cạnh cô ấy lấy lòng cô ấy, quan tâm đủ điều, thì thái tử gia chúng ta sẽ một giây thất tình nha......"

Sở Vân kinh ngạc nhìn Tiểu Quan: "Cậu thật sự mười chín tuổi?" 

Phân tích lên, quả thực giống một tay tình trường già đời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi