MỘ THIẾU, VỢ CẬU LẠI TRỌNG SINH RỒI


Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Biểu hiện ảm đạm ban đầu của Mộ Dung Thừa trở thành hoàn toàn tối tăm!
Cái từ quỷ nhập vào người này, quả thật có chút khó nghe.

Vương Chiêm toát mồ hôi lạnh. Nói năng lộn xộn: “Tôi nói là… Hồn phách trở về cơ thể, à à à, nhân hồn hợp nhất! Đúng, nhân hồn hợp nhất!”
Mộ Dung Thừa thu hồi ánh mắt, lạnh giọng: “Tiếp tục để ý Hứa Thi Hàm, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ thiệt hại gì về cơ thể. Đợi Hoàng lão quỷ về rồi chuẩn bị nghi lễ khác.”
Vương Chiêm gật đầu đồng ý, cẩn thận từng li từng tí nói: “Gia, không còn gì cần sai bảo, vậy tôi xuống dưới làm việc.”
Mộ Dung Thừa nhăn lại chân mày: “Đến Tập đoàn Kỳ Hạ chọn một công ty, sắp xếp chức vụ nào đó cho tôi.”
Căn bản bị Bạch Vi nhắc đi nhắc lại không có công việc đàng hoàng, hắn vẫn sẽ thấy phiền.
Vương Chiêm vừa nghe liền biết, Mộ Dung Thừa không muốn diễn quần là áo lượt nữa rồi, thế nhưng thân phận hiện giờ của Mộ Dung Thừa có chút mẫn cảm, cho nên đối với bên ngoài tốt nhất không có trở ngại về công tác.
Hơn nữa, công việc này phải có chức vụ nhàn nhã, không phải bắt hắn ngày nào cũng đi làm.

“Phía Hằng Tin có thể cho ngài chức Phó tổng. Gần đây đã mua lại một số công ty công nghệ mạng. Vị trí CEO vẫn đang bỏ trống, ngài xem…”
Mộ Dung Thừa nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc: “Công việc đầu tiên làm là CEO?”
Vương Chiêm cười nịnh, “Gia, chức vị khác không phải sợ giảm khí chất của ngài sao? Nếu ngài lo bị người ngoài hoài nghi, chúng ta có thể thu mua một công ty nhỏ, chỉ cần nói với người ngoài là sự nghiệp tự ngài gây dựng, sẽ không ai nghi ngờ.”
Phú nhị đại có tiền đều làm như vậy, lấy chút tiền tiêu vặt tùy tiện mở công ty làm ông chủ, tạm thời không nói đến lợi nhuận, dù sao cũng có cái gọi là mặt mũi… 
Vương Chiêm đưa ra ý kiến này, ngược lại rất phù hợp với tính cách bên ngoài của Mộ Dung Thừa.
“Đi xem rồi làm đi.” Mộ Dung Thừa không để ý đến hắn, ngồi trên ghế sofa của mình châm điếu thuốc.
Vương Chiêm biết rõ tâm tình của hắn không tốt, không dám ở lại, rất nhanh rời khỏi phòng.
Mộ Dung Thừa đáy lòng nóng nảy.

Hắn kẹp điếu thuốc đi đến cạnh bàn, cầm lấy khung ảnh trên bàn…
Người trong tấm ảnh là Tử Tô, nhìn qua so với bây giờ nhỏ hơn nhiều, quần áo học sinh ngây thơ trong sáng.
Mộ Dung Thừa nhìn bức ảnh chụp lúm đồng tiền như hoa của thiếu nữ, hô hấp hơi nặng.

Tô Tử, đến cùng em đang nơi nào…
… 
Đêm khuya tịch liễu, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Đêm đầu tiên Mộ Tử ngủ ở lầu Tiểu Dương cũng không ổn định.
Cô mơ về đêm mùa hè đầy sao khi cô qua đời.
Ngày đó là ngày kỷ niệm đám cưới một năm của cô với Mộ Tắc Ninh.
Vì tình trạng khó khăn của công ty, đã một thời gian dài Mộ Tắc Ninh không được thả lỏng, cũng không biết có phải vì đền bù hay không, hắn đột phát ý tưởng, tổ chức party trên du thuyền xa hoa, mời bạn bè tương đối thân thích.
Du thuyền dừng lại ở lòng sông, mọi người tụ tập một chỗ uống rượu chơi đùa.
Trợ lý của cô Kiều Tĩnh Gia tìm cô, nói Mộ Tắc Ninh đang ở đầu thuyền chuẩn bị lễ vật thần bí cho cô.
Cô đáp ứng đi đến đầu thuyền, không thấy bóng dáng Mộ Tắc Ninh đâu, vì vậy dựa vào lan can lẳng lặng chờ đợi, thuận tiện thưởng thức mặt sông cảnh đêm.
Kết quả bị người phía sau đẩy rơi xuống thuyền… 
Thực sự uất ức.
Cô đã bắt qua nhiều tội phạm như vậy, bản thân lại bị người ta hại chết, ngay cả hung thủ là ai cũng không phát hiện.
Mơ lại việc này quả thật làm cho Mộ Tử rất không thoải mái.
Cô ôm ngực tỉnh lại, mở to mắt, đột nhiên trong phòng trôi nổi vô số mặt quỷ dữ tợn! Hết sức khủng bố, kinh hãi!
“A a a a!” Mộ Tử bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, hét to.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi