MỘ THIẾU, VỢ CẬU LẠI TRỌNG SINH RỒI


Editor: Từ
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Nghe Mộ Tắc Ninh khuyên bảo, Mộ Tử trầm mặc.
Trên thực tế, Mộ Tử ở Mộ gia không hề có cảm giác tồn tại, Mộ Tắc Ninh tuy rằng mang danh nghĩa anh em với cô, kỳ thật quanh năm cũng không nói được vài câu.

Mộ Tắc Ninh cũng không biết vì cái gì, gần đây không tự chủ được mà để ý đến cô em gái này của mình.

Hắn đánh giá thiếu nữ trước mắt.
Cô lớn lên xinh đẹp, tẩy đi lớp trang điểm dày cộm là làn da trắng như tuyết, mái tóc sau khuôn mặt oánh nhuận, giống tạo hình tinh tế, lộ ra tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt như bản vẽ ngọc thạch, phảng phất hấp thụ ánh mặt trời, lưu chuyển một chút đã làm không gian rực rỡ lấp lánh.
Gió nhẹ thổi qua, hoa chi phía sau cô lay động, sinh ra một loại yêu mị diễm lệ.
Mộ Tắc Ninh thất thần, hoảng hốt từ trên người cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Anh ba.” Nàng khẽ mở môi, ngữ khí như thường, “Em phải đi về.”
Mộ Tắc Ninh lập tức từ ảo giác tỉnh lại.
“Tử Tử, không được tùy hứng.” Hắn khuyên cô, mang tư thế của anh trai: “Lần này là Mộ Linh sai, làm em ủy khuất, anh cả đã tận lực đền bù cho em, cũng sẽ để Mộ Linh đến nhận lỗi, nhưng đến Gerry học khẳng định không được, dì Kiều sẽ đến thương lượng với mẹ em.”
Mộ Tử vốn không để ý tới hắn, chỉ là hắn nhắc tới Kiều Tĩnh Gia, cô không khỏi dừng bước.
“…… Kiều Tĩnh Gia?” Mộ Tử có chút kinh ngạc, “Cô ta chỉ là một thực tập sinh, không có quyền can thiệp vào việc điều tra vụ án.”
“Cô ấy hiện tại đã là kiểm sát trưởng.” Mộ Tắc Ninh nhìn cô, giống như đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện “Kiểm sát trưởng có quyền lập án, khởi tố còn có thể ngưng hẳn việc điều tra hình sự. Chuyện của em, chỉ có thể xem như án trị an, dì Kiều sẽ không lập thành án điều tra.”
Mộ Tử nghe xong, không kiềm được lẩm bẩm: “Kiều Tĩnh Gia ba năm làm trợ lý, chị dâu vừa chết, cô ta liền lên kiểm sát trưởng?……”
Mộ Tắc Ninh sắc mặt trở nên khó coi, hai việc này nói cùng nhau, vô cớ làm người ta cảm thấy có cảm giác thất tín bội nghĩa.

Mộ Tắc Ninh trầm giọng nói: “Dựa theo quy định, sau khi tốt nghiệp tư pháp Nghiên Tu Viện, sẽ vào viện kiểm sát thực tập từ một đến ba năm, sau khi kết thúc thực tập có thể trở thành kiểm sát trưởng chính thức, dì Kiều đã thực tập xong ba năm, lên làm kiểm sát trưởng là chuyện thường tình. Tử Tử, loại lời nói như vừa rồi, về sau không được nói nữa.”
Mộ Tử nghe Mộ Tắc Ninh vì Kiều Tĩnh Gia nói chuyện, khẽ cười, “Anh ba, em tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết ít chuyện, Kiều Tĩnh Gia là thực tập sinh dưới quyền chị dâu, không có chị dâu đề cử cho mình, chị ta sao có thể trở thành kiểm sát trưởng?”

Không đợi Mộ Tắc Ninh trả lời, cô lại nói tiếp: “Những thực tập sinh khác hai năm đã lên chính thức, vì sao chị dâu vẫn luôn bỏ qua đơn của cô ta?” 
Mộ Tắc Ninh rốt cuộc thay đổi sắc mặt, dùng một loại ánh mắt xa lạ như không quen biết nhìn Mộ Tử.
Khóe miệng Mộ Tử cười nhẹ, con ngươi màu đen ngây thơ vô hại, giờ phút này thoáng hiện nét sắc bén, cô cười nói: “Bởi vì với năng lực của Kiều Tĩnh Gia căn bản không đủ để làm kiểm sát trưởng, cho dù thực tập ba năm, chị ta vẫn chỉ có thể làm một trợ lý! Anh ba, em không sợ Kiều Tĩnh Gia, cũng không lấy làm lạ lời xin lỗi của Mộ Linh, Gerry, em đã quyết đi rồi.”
…Gerry, em đã quyết đi rồi.
Mộ Tắc Ninh ngơ ngẩn nhìn Mộ Tử xoay người rời đi, buổi nói chuyện bị cô làm cho đến á khẩu không nói được lời nào.
Lúc này, bỗng nhiên Mộ Tử dừng bước, quay đầu, lộ ra khuôn mặt đang cười.

“Đúng rồi, anh ba, anh ngồi ở chỗ này, là đang nhớ chị dâu sao?”
Mộ Tắc Ninh không biết vì sao cô đột nhiên hỏi như vậy.
Ánh mắt Mộ Tử lạnh lẽo, chậm rì rì nói: “Ít nhất…… Cũng nên đem dấu hôn trên cổ lau đi, sau đó hẵng nhớ đến.”
Mộ Tắc Ninh sắc mặt trong chớp mắt tái nhợt!
Hắn vội vàng lúng túng lấy tay lau cổ, lúc lại ngẩng đầu lên, bóng dáng Mộ Tử đã sớm đi xa……
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi