MỘ THIẾU, VỢ CẬU LẠI TRỌNG SINH RỒI


Editor: Bắp
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Mộ Tử cảm thấy tuyệt vọng.
Cô không thể làm gì Mộ Dung Thừa, nhưng hắn lại có thể tùy ý làm bậy với cô.

Sau khi trọng sinh, cô cũng coi như thuận lợi, có thể thoải mái giải quyết mọi việc, ngoại trừ Mộ Dung Thừa.
Hắn cứng đầu giống như chiếc đinh vậy, đâm thật sâu vào con đường trước mặt cô, sẽ không cản đường cô, mà sẽ khiến cô hết lần này đến lần khác nhảy dựng lên!
Aizzz… Đúng là tên nam nhân đáng ghét.
Mộ Tử nằm trong lòng ngực hắn, trong lòng oán hận.
Khuỷu tay hắn quá cứng, không bằng gối ôm thoải mái mềm mại, nghĩ thầm hắn ôm quá chặt, không bằng chăn mỏng của cô.

Cô cảm thấy lúng túng khó chịu, cảm thấy không thoải mái, nghĩ thầm: Đêm nay khẳng định ngủ không được, mất ngủ.
Nhưng dần dần, cô đã thích ứng hơi thở mát lạnh nam tính, không giải thích được….
Ngủ mất rồi.
Tốc độ đi vào giấc ngủ nhanh hơn tưởng tượng.
Mộ Dung Thừa cảm giác hơi thở cô thư thái hơn, nhẹ nhàng hôn cô, trong ánh mắt hiện lên vẻ ấm áp thỏa mãn. 
Thật lâu thật lâu trước kia, hắn liền nghĩ đến như bây giờ muốn ôm cô vào giấc ngủ.
Chỉ là lúc ấy, bên người cô đã có Mộ Tắc Ninh, mà hắn đang trong tình cảnh khốn cùng, hàng ngày vung đao liếm máu, hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
Hắn là người không có tương lai, không thể liên lụy cô chịu khổ cùng được.
Đồng thời hắn cũng suy nghĩ lạc quan, Mộ Tắc Ninh không phải giống như cẩu theo đuổi cô suốt bốn năm sao, cô cũng đều không chấp nhận, cho rằng thấy cô không yêu Mộ Tắc Ninh.
Cho nên hắn còn có cơ hội. Nhiều nhất là cho hắn thời gian một năm, một năm sau, chờ hắn củng cố thế lực của mình, là có thể hoàn toàn có được cô.

Nhưng mà hiện thực lại làm người ta trở tay không kịp… 
Bệnh tình của bà ngoại Tô Tử đột nhiên nguy kịch, lão nhân gia tâm nguyện lớn nhất chính là mong cháu gái kết hôn, Tô Tử vì không muốn bà ngoại lưu lại tiếc nuối, vội vàng gả cho Mộ Tắc Ninh…
Mộ Tắc Ninh bốn năm như cẩu bám theo, rốt cuộc được như ý nguyện.
Mộ Dung Thừa hiện tại cũng được như ý nguyện.
Nhưng hắn lại tự phụ lại kiêu ngạo, không làm được những việc thấp kém như Mộ Tấc Ninh, càng không muốn nhu tình mật ý dùng nước nấu ếch hầm nấu bốn năm. Hắn là người vì đạt được mục đích không tiếc thủ đoạn, hơn nữa phi thường chú trọng thời gian.
Cho nên, biết rõ Tô Tử đối với hắn kháng cự cùng chán ghét, hắn vẫn cứ cố chấp mạnh mẽ khiến cho cô phải tiếp thu.
Nỗi lo ẩn giấu duy nhất…… Là Mộ Tắc Ninh.
Hắn nhận định Tô Tử không yêu Mộ Tắc Ninh, nhưng là, Tô Tử chung quy gả cho Mộ Tắc Ninh, giờ cô từ cõi chết trở về, bọn họ có hay không nối lại tình xưa?

Nghĩ đến khả năng này, Mộ Dung Thừa theo bản năng ôm cô càng chặt.
Trong lòng ngực thiếu nữ trong lúc ngủ mơ phát ra tiếng nói mớ, như là cảm thấy lạnh, xoay người hướng trong lòng ngực hắn rụt rụt.
Mộ Dung Thừa đem chăn mỏng hướng lên trên kéo chút, nghĩ thầm: Giữ lại Mộ Tắc Ninh thật phiền toái, bằng không làm sạch sẽ chút.
Nhưng chính hắn lại lo lắng, sợ cô sẽ nhớ lại hồi ức, nhớ mãi không quên, từ đây Mộ Tắc Ninh liền biến thành người trong lòng cô nhớ mãi không quên.
Người một khi đã chết, lưu lại tất cả đều là những hồi ức tốt đẹp, không bằng tồn tại, làm cho cô thấy rõ nam nhân kia vừa vô tình cùng vô năng, mới có thể chặt đứt hoàn toàn.
Mộ Dung Thừa tâm sự nặng nề.
Hắn không phải người sống tình cảm, nhưng bởi vì cô, lại lần nữa buồn bã tích tụ.
Ngón trỏ hắn hơi cong, nhẹ nhàng cọ xát mặt mềm mại non mịn của cô, “ Tử Tử, đừng để anh  đợi  lâu….”
Trong bóng đêm, không có người đáp lại hắn.
…..
Mộ Tử ngủ một giấc đến hừng đông.
Cô mở to mắt, còn có chút mơ hồ tỉnh lại, ước chừng ở trên giường ngồi một hồi lâu, mới nhớ tới -- tối hôm qua Mộ Dung Thừa đã tới!
Mộ Tử bị lạnh sống lưng, lập tức xuống giường.

Lại nhìn cái chăn trên giường, bất luận nhìn đến thế nào cũng thấy khó xử.
Cứ như thể tất cả những thứ này đều bị hơi thở của hắn làm vấy bẩn, trở nên không còn sạch sẽ.
Mộ Tử cởi ga giường cùng bao gối, tính cả cái chăn mỏng tối qua cũng nhét vào sọt, chuẩn bị cầm đi bảo người làm giặt sạch.
Bất quá, kể cả giặt sạch sẽ, cô đại khái cũng sẽ không dùng lại,
Xuống lầu gặp được Bạch Vi.
“ Bẩn rồi, con cầm đi giặt.” Không đợi Bạch Vi hỏi, Mộ tử giành lời nói trước.
Bạch Vi lại cổ quái nhìn chằm chằm cô.
“ Làm sao vậy mẹ?” Mộ Tử khó hiểu.
Bạch Vi chỉ chỉ cổ cô, nghi hoặc hỏi: “ Làm sao lại nhiều dấu đỏ như vậy…?”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi