MỘ THIẾU, VỢ CẬU LẠI TRỌNG SINH RỒI


Editor: Ngư
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Mộ Tử chọc đến chỗ đau của Kiều Tĩnh Gia.
Đại bộ phận thực tập sinh ở viện kiểm sát sẽ lên chức trong hai năm, rất ít người xuất sắc chỉ cần một năm là đủ, thí dụ như Tô Tử đã từng.

Cái chính là, Kiều Tĩnh Gia phải ở vị trí thực tập này dừng lại suốt ba năm.
Nếu không phải Tô Tử ngoài ý muốn bỏ mình, chỉ sợ cô ta sẽ tiếp tục như vậy, giống như biến tường nói cho mọi người, cô ta không đủ ưu tú, không thể đảm đương chức trách của kiểm sát trưởng.
Đây quả thực là sỉ nhục.
Mà hiện tại, đứa con gái nuôi không chút thu hút ở Mộ gia lại cư nhiên mở miệng chế nhạo, bóc vết sẹo đó của cô ta không chút tị hiềm!

Kiều Tĩnh Gia phẫn nộ lại chật vật rời đi.
Trong lòng cô ta rõ ràng, lần điều giải này, bị cô ta làm hỏng!
Mộ Vinh Hiên không những không cảm kích nàng, có khi còn oán trách cô ta nhiều chuyện, càng chê cô ta vô dụng!
Kiều Tĩnh Gia không thể trơ mắt nhìn tình thế phát triển như vậy.
Sau khi rời khỏi Mộ gia, cô ta gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho Mộ Tắc Ninh.
Điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy, giọng đàn ông mệt mỏi, khàn khàn vang lên: “Tĩnh Gia, có chuyện gì vậy?”
Kiều Tĩnh Gia đem sự việc nói cho Mộ Tắc Ninh.
Cô ta đau lòng nói: “Tắc Ninh, em thật không nghĩ tới Tử Tử ở Mộ gia lại bị đối xử như vậy, tuy rằng chỉ là con nuôi, nhưng mà cách làm của Mộ Linh và Mộ Vân cũng thật quá đáng, anh cả lại không quản, bọn họ làm vậy có khác gì ngược đãi?”
Mộ Tắc Ninh bên kia trầm mặc một lúc lâu.
Kiều Tĩnh Gia lại nói: “Em cho là Linh nhi làm Tử Tử bị thương, mới chịu đáp ứng giúp anh cả xử lý chuyện này, không nghĩ tới, bọn họ đối xử với Tử Tử độc ác như vậy… Tắc Ninh, em… em là kiểm sát trưởng,việc đổi trắng thay đen, bao che hành vi phạm tội, em thật sự làm không được……”
Cô ta nặng nề thở dài, phảng phất như một người chính nghĩa rơi vào tình thế vô cùng khó xử.

Mộ Tắc Ninh nói: “Làm khó cho em rồi, Tĩnh Gia, chuyện này anh sẽ nói với anh cả.”
Kiều Tĩnh Gia thở phào nhẹ nhõm.
Chính là cô ta cũng không thể để Mộ Tắc Ninh đồng tình với Mộ Tử.
“Tử Tử đứa bé này cũng thật là, không chịu nghe khuyên bảo, đòi nếu không cho nó vào Gerry, liền đem chuyện này công bố lên mạng, còn nói… nói…” Kiều Tĩnh Gia cố ý muốn nói lại thôi.
Mộ Tắc Ninh hỏi cô: “Con bé còn nói gì?”
Kiều Tĩnh Gia ngữ khí trầm trọng: “Con bé nói, phải đem chiếc Hummer kia của chị Tô cho nó, nếu không vẫn sẽ khởi tố chuyện này lên tòa án.”

“Con bé đòi xe làm gì?” Mộ Tắc Ninh thực sự ngoài ý muốn.
Lời của Kiều Tĩnh Gia có chút ám chỉ: “Thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi mà, khó tránh khỏi có chút ham hư vinh, đặc biệt còn do dì Bạch nuôi lớn, tính cách ở phương diện phẩm hạnh này, ít nhiều có chút…”
Cô nói lại thở dài một hơi, “Chính là con bé cũng quá không hiểu chuyện rồi, chẳng lẽ nó không biết chiếc xe này, là bảo bối của chị Tô lúc sinh thời sao…”
Thanh âm Mộ Tắc Ninh quả nhiên lạnh xuống: “Con bé đây là đang làm loạn!”
Kiều Tĩnh Gia nghe xong, lửa giận bị Mộ Tử khơi dậy bốc hơi không còn.
Cô ta vô cùng đắc ý, ngữ khí cũng trở nên ôn nhu: “Con bé còn nhỏ, sẽ có chút tính tình, nhưng cũng là do em không đúng, vì việc này quấy rầy anh làm việc… Tắc Ninh, anh ở bên đó có khỏe không? Bao lâu mới có thể trở về?”
“Ở đây có chút khó giải quyết… Khả năng sẽ trì hoãn một chút.”
“Vậy anh phải chú ý sức khỏe, không cần liều mạng làm việc, thỉnh thoảng cũng phải thả lỏng một chút…”
Hỏi han ân cần một trận, Kiều Tĩnh Gia mới ngắt điện thoại.
Ném được củ khoai lang bỏng tay, tâm tình Kiều Tĩnh Gia quả thực không tồi, nhưng nhớ tới Mộ Tử kiêu ngạo kia, vẫn cảm thấy bực bội.
Chỉ là một đứa con nuôi thôi, cho dù có vài phần thông minh, cũng chỉ là con nuôi thấp hèn, chờ cô gả vào Mộ gia, sẽ có rất nhiều cơ hội thu thập cô ta.
Kiều Tĩnh Gia nghĩ như vậy, bước chân thoải mái rời đi.

……
Ban đêm.
Gió đêm lành lạnh, ngoài phòng còn thấp thoáng tiếng côn trùng kêu, làm nổi bật đêm khuya u tĩnh.
Đây vốn là một buổi tối an tĩnh tốt đẹp, chẳng qua bây giờ Mộ Tử lại có chút kinh hồn táng đảm.
Cô sợ Mộ Dung Thừa lại tới.
Khóa trái cửa sổ, sau đó cẩn thận kiểm tra một lần, Mộ Tử vẫn không yên tâm.
Cô nhìn quanh phòng, chọn một cái ghế gỗ xem như nặng tay, dời đến chặn kín cửa phòng, còn ở trên mặt ghế bày thêm bình hoa.
Lăn lộn một phen, cuối cùng Mộ Tử mới hơi thở phào nhẹ nhõm, tắt đèn ngủ.
Nghĩ thầm: Như vậy, hắn nhất định không vào được đi……
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi