MỘ THIẾU, VỢ CẬU LẠI TRỌNG SINH RỒI


Editor: Ngư
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Có thể không sợ sao?
Nửa đời trước của cô, đối mặt với đủ loại tội phạm, xảo trá, hung ác, máu lạnh, nhưng không có ai giống Mộ Dung Thừa.

Hắn đúng là đại ác ma.
Hơn nữa, tùy thời đều có thể khắc chế cô. 
Bây giờ tên ác bá này đang giơ tay vẫy cô……
Mộ Tử bất động, cảnh giác trừng hắn.
Mộ Dung Thừa nói: “Em tự mình qua đây, hay chờ anh qua ôm lại?”
Mộ Tử cắn môi, không tình nguyện đi qua.
Mộ Dung Thừa kéo cô ngồi xuống, kề sát bên hắn.
Hắn mở TV, tùy ý chọn một kênh, một bên xem, một bên nắm tay Mộ Tử nắn bóp.
Mộ Tử nhẹ nhàng thở ra, nhưng cả người có chút khó chịu, thả lỏng bởi vì Mộ Dung Thừa không nổi điên, khó chịu vì hắn đang không ngừng động tay động chân với cô.

Hắn niết tay cô, cào cào lòng bàn tay, đem tóc dài trên vai cô cuốn một vòng trên ngón tay, một vòng lại một vòng.
Mộ Tử thấy thực phiền.
Mộ Dung Thừa phát hiện móng tay cô bị xước. Vừa rồi ở trên giường, cô hết đánh lại mắng hắn, phỏng chừng là bị thương lúc ấy.
Hắn đứng dậy đi lấy đồ bấm móng lại, đem tay Mộ Tử đặt trên đùi mình, giúp cô cắt móng tay, động tác ôn nhu, tinh tế tựa như đối đãi với báu vật quý giá nhất.
Mộ Tử không phản kháng. Trên cơ bản, chỉ cần Mộ Dung Thừa không làm quá phận, cô đều có thể nhịn xuống.
Trong TV đang chiếu phim ‘Thủy Hử’.

Võ Tòng lột xiêm y của Phan Kim Liên, một đao đâm vào ngực, moi tim ra, lại một đao chém rơi đầu, máu bắn xa ba thước.
Mộ Dung Thừa không chút để ý nhìn lướt qua, đem móng tay cuối cùng cắt xong, kéo mười ngón tay Mộ Tử lên nhìn nhìn, vừa lòng gợi lên môi mỏng.
“Phụ nữ ở ngoài trêu chọc đàn ông khác, thường không có kết cục tốt.” Hắn kéo tay Mộ Tử, khẽ hôn lên mu bàn tay cô, “Khi anh không có nhà, em phải ngoan, đừng để anh thấy hoặc nghe được chuyện gì không tốt.”
Mộ Tử nổi da gà.
Hắn không chỉ biến thái, còn là thẳng nam ung thư!
Muốn hắn quản thúc, cũng không muốn chọc giận hắn, hạ thấp thái độ cùng hắn thương lượng: “Đôi khi ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ chạm mặt, cũng không thể ngay cả chào hỏi cũng không được đi……”
“Mộ Tắc Ninh tạm thời chưa thể về ngay được.” Mộ Dung Thừa nhàn nhạt nói.

Mộ Tử trong lòng hơi rùng mình, liền biết khẳng định là hắn động tay động chân.
Nam nhân này quá đáng sợ, đem thực lực giấu ở chỗ tối, bất động thanh sắc chơi đùa Mộ gia trong tay. Trước không nói tới thủ đoạn như thế nào, chỉ phần tâm tính này cũng khiến người khác sợ hãi.
Mộ Tử bắt đầu lo lắng, cô về sau thật sự có thể tránh được ma trảo của Mộ Dung Thừa sao?
Mộ Dung Thừa tựa hồ rất để ý sự tồn tại của Mộ Tắc Ninh, ánh mắt hắn thâm thúy, thanh âm lãnh khốc: “Cho dù hắn trở lại, em cũng không được có bất luận tiếp xúc gì với hắn.”
Mộ Tử nghĩ nghĩ, hỏi: “Còn anh cả thì sao?”
Mộ Vinh Hiên tuy rằng hơn 50 tuổi, cũng là đàn ông.
“Nếu hắn tới tìm em, để mẹ giúp em.”
Mộ Tử thực cạn lời, hắn thậm chí cả lão già hơn năm mươi tuổi cũng phải phòng bị?
“Vậy mấy người giúp việc nam?” Cô lại hỏi, tiện đà có chút được một tấc lại muốn tiến một thước khoa tay múa chân liệt kê: “Bảo vệ trong nhà, người làm vườn, đầu bếp, tài xế… đều là nam a.”
Mộ Dung Thừa nghe vậy, tròng mắt thâm thúy híp lại, biểu tình cười như không cười, có chút âm u khó hiểu……
Mộ Tử rùng mình một cái.
Mộ Dung Thừa còn chưa làm gì cô, Mộ Tử đã khiếp sợ.
“Anh, em biết rồi, tuyệt đối sẽ không nhiều lời với bọn họ một câu!”
Mộ Dung Thừa rút đi hung ác trong ánh mắt, tà tà cười, ôn nhu sờ đầu Mộ Tử, “Tử Tử thật ngoan.”
Khen như vậy, không thể làm Mộ Tử thoải mái, chỉ khiến cô càng thêm uể oải sợ hãi.
Cảm xúc Mộ Tử chùng xuống, đồng thời tự oán: Tô Tử, mày đúng là không có tiền đồ!
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi