MỘ THIẾU, VỢ CẬU LẠI TRỌNG SINH RỒI


Editor: Ngư
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Bạch Vi thở phào một hơi, phảng phất sợ bóng sợ gió một hồi, “Con đứa nhỏ này, làm mẹ sợ.”
Mộ Tử có tiền án cắt cổ tay tự sát, nếu cô tự nhốt mình trong phòng không một tiếng động, Bạch Vi sẽ rất lo lắng.

Chắc chắn Mộ Tử không có việc gì, Bạch Vi liền trở về phòng, để lại Mộ Tử cùng Mộ Dung Thừa đứng giằng co ở cửa phòng.
“Anh, thời gian không còn sớm, em đi ngủ đây……” Giọng nói Mộ Tử mềm mại, như rất ngoan ngoãn, nhưng trong ánh mắt trước sau luôn có sự đề phòng.
Mộ Dung Thừa cười nhẹ: “Ngủ sớm như vậy sao, cơm tối trong bụng còn chưa tiêu hóa, không sợ béo lên?”
Anh mới béo lên! Cả nhà anh đều béo!
Mộ Tử nhấp môi, đột nhiên nghĩ đến, cô hiện tại quả thật xem như người nhà của Mộ Dung Thừa… Thật đáng ghét!
Mộ Dung Thừa nắm tay cô, hai chân thon dài bước ra ngoài, Mộ Tử bị buộc đi theo.
“Anh… Anh ơi?… Anh dắt em đi đâu?” Mộ Tử thử rút tay ra, nhưng hắn nắm rất chặt.
Mộ Dung Thừa quay đầu lại, ý cười trên khóe môi có chút cao thâm khó lường, “Đi hoa viên tản bộ.”

Thực sự chỉ đi tản bộ?
Mộ Tử không tin.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy nghi hoặc, Mộ Dung Thừa lại muốn bày trò gì? Nếu nói là hắn muốn dở trò lưu manh, hoa viên cũng không phải là nơi tốt, bởi vì hậu hoa viên vào đêm, thường sẽ có bảo vệ tuần tra.
Cô ngẩn ngơ đi theo Mộ Dung Thừa xuống lầu, vào phòng khách… 
Sau đó thấy hắn mở chuồng rắn ra.
Mãng xà to béo màu đốm bị Mộ Dung Thừa kéo ra một nửa, sau đó nó phảng phất như vừa tỉnh ngủ, chậm rãi trượt ra chuồng chăn nuôi, lúc trượt cọ xát với sàn nhà phát ra âm thanh sàn sạt làm người ta sởn tóc gáy……
Cả người Mộ Tử cứng đờ.

Lúc này cô mới rõ ràng, “tản bộ” của Mộ Dung Thừa là có ý gì!
Mộ Dung Thừa đem mãng xà kéo tới cửa, tùy ý để nó chậm rãi bò ra ngoài.
“Thỉnh thoảng, thời điểm anh không ở nhà, em cứ mang Tư Tư đi dạo, không cần đi xa, bên trong hoa viên là được.” Hắn miệng lưỡi nhẹ nhàng bâng quơ, tựa như đang nói chuyện vặt vãnh linh tinh.
Không được đáp lại, hắn quay đầu nhìn Mộ Tử, thấy sắc mặt cô trắng bệch, biết cô sợ hãi, liền lấy cây gậy kim loại ở góc tường đưa cô.
“Không cần sợ, nếu Tư Tư không nghe lời, em hãy dùng cây gậy này chụp phần cổ nó kéo trở về.”

“Tôi không muốn!” Mộ Tử run rẩy lùi về sau bước, không nhận cây gậy kia.
Cô không làm được!
Cô thà trở lại như trước, đi tra hỏi phạm nhân tàn ác nhất, cũng không muốn ở chung một chỗ với con đại mãng xà này!!
Mộ Dung Thừa thấy cô xác thật rất sợ hãi, đi tới ôm eo cô, hôn lên trán cô cùng chân mày: “Tử Tử, Tư Tư sẽ bảo vệ em, em không cần sợ nó.”
Lời hắn nói, Mộ Tử căn bản không nghe lọt!
Giờ khắc này đầu óc cô chỉ có một ý nghĩ: Hắn dùng tay ôm mãng xà chạm vào cô!
Quá ghê tởm!!!
Mộ Tử không đẩy hắn ra được.
Trên thực tế, cô không tin một con rắn có thể bảo vệ được mình! Nếu mãng xà thực sự có linh tính, vậy nên một ngụm nuốt trọn nam nhân tội ác tày trời này!
Người khi dễ cô nhiều nhất, chính là Mộ Dung Thừa!
Tư Tư ở cửa đã hoàn toàn biến mất, đến cái đuôi cũng không nhìn thấy.
Mộ Dung Thừa cưỡng ép đem cô kéo ra cửa, đi theo phía sau mãng xà, thậm chí bức cô vuốt ve cái thân to mập lạnh lẽo của nó. 
Hắn nhiều lần nhấn mạnh: “Phải để Tư Tư quen thuộc hơi thở của em.”
Mộ Tử lã chã chực khóc, đến cuối cùng gần như chết lặng.
Cô tâm như tro tàn, cảm thấy bản thân xong rồi.
……Mộ Dung Thừa lại có thêm một phương pháp hành hạ cô để mua vui.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi