MỘ THIẾU, VỢ CẬU LẠI TRỌNG SINH RỒI


Editor: Ngư
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Mộ Tử hiểu rồi.
Kiều Tĩnh Gia không lo nổi chuyện này, cho nên Mộ Vinh Hiên đang gọi điện nhờ giúp đỡ.
Mộ Vinh Hiên xem như làm trưởng cục trưởng cục tư pháp, biết phần lớn người làm công tác tư pháp, trong đó bao gồm không ít luật sư.
Ban ngày hắn nhận được điện thoại của Mộ Tắc Ninh, giải thích khó xử của Kiều Tĩnh Gia, khuyên Mộ Vinh Hiên nói chuyện lại với Mộ Tử, tốt nhất là tìm luật sư, đề phòng cho bất cứ tình huống nào.

Mộ Vinh Hiên nói vài câu khách sáo cho có lệ, trong lòng lại khinh thường Kiều Tĩnh Gia, cho rằng Kiều Tĩnh Gia không đủ năng lực, cố ý thoái thác chuyện này.
Hắn sẽ không tìm Mộ Tử thương lượng lại.
Mộ Tử chỉ là đứa con nuôi. Mộ Vinh Hiên tìm cô một lần, là trưởng bối khom lưng nhường tiểu bối, nhưng nếu như tìm đến lần hai, cũng quá cho cô ta mặt mũi!

Bây giờ Mộ Tử muốn tố cáo Mộ gia tội ngược đãi bắt nạt, Mộ Vinh Hiên không muốn bị cô làm cho mấy mặt.
Hắn gọi điện hẹn luật sư ngày mai gặp mặt.
Ngoài cửa Mộ Tử nghe được rõ ràng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Xem ra Kiều Tĩnh Gia muốn gả vào Mộ gia, không cần cô nhúng tay, cũng sẽ có đủ rắc rối. 
Mộ Tử im lặng rời đi, trở lại cầu thang.
Mộ Dung Thừa không biết đã đứng ở nơi đó từ lúc nào, lặng im nhìn cô.
Ánh đèn ở trên đầu hắn kéo xuống một tầng bóng đen, đường nét tuấn mỹ có vẻ càng thêm thâm thúy âm trầm, Mộ Tử cảm thấy trái tim nhỏ lại bắt đầu phát run……
Mộ Dung Thừa thật là đáng sợ a……
“Đi đâu vậy?” Hắn đứng ở dưới đèn không nhúc nhích, thân hình thon dài mà đĩnh bạt, môi mỏng câu lấy nụ cười như có như không.
“Không có gì…” Mộ Tử cố gắng trấn định, “Tôi chờ chán, tùy tiện đi lanh quanh thôi.”
Mộ Dung Thừa không hỏi lại, hướng cô vẫy vẫy tay, nói: “Đi, trở về.”
Mộ Tử chần chừ, không muốn cách hắn quá gần.

Mộ Dung Thừa chờ đến hết kiên nhẫn, một tay đem cô kéo lại, bên chân sát mãng xà.
“A…”
Mộ Tử khẽ kêu một tiếng, mắt cá chân đụng tới mãng xà đã tê rần, suýt nữa không đứng được!
“Thật vô dụng.” Mộ Dung Thừa mắng cô, trong mắt lại hàm chứa ý cười, “Muốn anh ôm em à?”
“Không, không cần!” Mộ Tử nhanh chóng lắc đầu.
Mộ Dung Thừa liếc cô một cái thật sâu, không nói chuyện, tiếp tục đi lên phía trước.

Tư Tư bò rất chậm, cho nên bọn họ cũng đi chậm theo.
Mộ Dung Thừa đi ngang đầu rắn, Mộ Tử ở đuôi rắn, cách ba bốn thước, một đường ngược lại bình yên vô sự.
Đi đến chỗ nào đó, Mộ Dung Thừa không biết sao đột nhiên dừng lại.
Mộ Tử cúi đầu đi, không chú ý, lập tức đụng phải lưng hắn.
“Có chuyện gì…” sao?
Cô còn chưa hỏi xong, đã bị Mộ Dung Thừa đè lên thân cây gần đó! Hung ác hôn!
Hôn là chuyện như thế nào, Mộ Tử cho rằng mình đã rất rõ ràng, nhưng Mộ Dung Thừa lại cho cô biết thêm cảnh giới khác. 
Hắn cường hãn không nói đạo lý, tấn công lại thiếu kỹ xảo, hôn ngấu nghiến mang theo hung bạo, vội vàng, hung tợn, hận không thể đem cô nhập vào xương cốt! 
Đây thật sự là một lần trải nghiệm hỏng bét!
Mộ Tử thậm chí hoài nghi hắn rốt cuộc có biết hôn hay không!
Cô giãy giụa đẩy hắn, dùng hết sức lực của mình, phẫn nộ tới cực điểm, cô muốn hung hăng cắn đứt đầu lưỡi hắn!
Đúng lúc cô định cắn xuống, Mộ Dung Thừa lại đột nhiên buông cô ra.
“Mấy ngày nay tôi có việc ra ngoài, em ở nhà phải ngoan ngoãn.” Hắn đem Mộ Tử ôm vào ngực, thở dài, khẽ vuốt ve mái tóc đen mượt của cô.
Mộ Tử tràn đầy phẫn nộ, lại vì lời của hắn, nháy mắt tiêu tan. 

Mộ Dung Thừa phải đi?
Ha ha ha!
Mộ Dung Thừa phải đi! Tên biến thái này rốt cuộc cũng cút đi!!!
Mộ Tử vui mừng khôn xiết.
Cô quá mức vui mừng, cho nên hoàn toàn không chú ý tới, nơi Mộ Dung Thừa hôn cô, chính là nơi lần trước cô cùng Mộ Tắc Ninh nói chuyện với nhau.
Mộ Dung Thừa đưa Mộ Tử về, chỉ cô cách vệ sinh thân thể cho Tư Tư, sau đó dùng vải bông lau khô, cuối cùng thoa một lớp thuốc nước đặc biệt chống ký sinh trùng.
Mộ Tử toàn bộ quá trình đều phối hợp, một câu oán hận cũng không có.
Mộ Dung Thừa sao có thể không phát hiện ra sự khác thường của cô?
Hai mắt thâm thúy híp lại, đánh giá Mộ Tử, “Tôi phải đi, hình như em rất vui vẻ?”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi