MỘ THIẾU, VỢ CẬU LẠI TRỌNG SINH RỒI


Editor: Ngư
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Tất cả ngăn kéo đều bị kéo ra, đồ trên bàn cùng trong ngăn tủ đều bị ném xuống đất, còn có dấu vết bị người giẫm đạp.
Mộ Tử kiểm tra một lần, đúng như cô dự đoán, vật phẩm quý giá không bị mất đi, nhưng là ——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sổ khám bệnh của cô, ghi chép trị liệu tâm lý, còn cả nhật ký, toàn bộ đều không thấy!
May là những bức ảnh kia trước đó đã được cô giao cho Khương Từ bảo quản, bằng không chỉ sợ tổn thất sẽ lớn hơn nữa!

Đây là đòn phản kích của Mộ Vinh Hiên.
Quả nhiên là cách làm của quan viên. Đối với người cùng cấp hoặc cao hơn mình thì khéo léo đưa đẩy, bát diện linh lung, sẽ không dễ dàng đắc tội người ta.
Nhưng đối với bọn tôm tép thấp hèn thì trực tiếp thô bạo áp chế! Đến tâm cơ gì đó đều khinh thường dùng.
Mộ Tử đối với Mộ Vinh Hiên mà nói, chính là bọn tôm tép ấy!
Một đứa con nuôi, một đứa trẻ mới mười sáu tuổi, có thể có năng lực gì? Dám uy hiếp trưởng cục tư pháp, bị điên rồi sao?! Mộ Vinh Hiên tùy tùy tiện tiện liền có thể dùng một trăm loại phương thức bóp chết cô! Không động thủ, đó là hắn nhân từ!
Mộ Tử trong lòng suy đoán, Mộ Vinh Hiên sau khi hỏi qua ý kiến luật sư, ước chừng phát hiện trong tay cô có chứng cứ phiền toái, cho nên phái người tiêu hủy.
Cứ như vậy mà vào nhà cướp sạch, chỉ cần đồ vật không bị tổn thất quá lớn, cho dù báo án, phần lớn cũng sẽ không giải quyết được gì.
Mộ Vinh Hiên không sợ hãi.
Mộ Tử ở trong phòng nghĩ qua chốc lát, lập tức xuống lầu, đi biệt thự phía trước.
Cô chạy vội đi, một đoạn đường nhỏ, khiến trên mặt cô ra một tầng mồ hôi mỏng, thoạt nhìn thêm vài phần hoảng loạn.
Mộ Linh đang ở trong phòng khách uống hồng trà.
Đôi môi kiều diễm nhẹ nhàng thổi qua mặt nước màu hổ phách, thong thả ung dung nhấp một ngụm nhỏ, ước chừng cảm thấy độ ngọt không như mong muốn, liền cầm lấy cái gắp tinh xảo, gắp một khối đường bỏ vào trong trà, không nhanh không chậm, nhàn nhã bình tĩnh.
Người như pháo đốt như Mộ Linh, vậy mà cũng có lúc khí định thần nhàn như vậy!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Tử xông lên phía trước, mở miệng nói ra lời cực kỳ buồn cười: “Các ngươi trộm đồ của người khác! Đây là phạm pháp!”
Cô giống như trẻ nhỏ hư hỏng, nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn Mộ Linh.
Mộ Linh mỉm cười, “Phạm pháp? Ai thấy? Cô có chứng cứ sao? Mộ Tử, nói chuyện cần đầu óc, đừng giống chó điên, gặp người là cắn.”
Cô mắng Mộ Tử là chó điên, Mộ Tử liền thật sự biến thành chó điên vô cớ gây rối, tức giận nói: “Các người khi dễ người! Đừng tưởng rằng lấy đi vài thứ kia tôi sẽ không có biện pháp, tôi sẽ đi khởi tố các ngươi! Toà án không chịu, tôi vẫn sẽ khởi tố! Tôi còn muốn tố các người lên mạng! Cô cùng chị cô, cha cô, một người cũng không chạy được!”
Mộ Tử thì nói xong, làm bộ muốn đi.
Mộ Linh có chút hoảng sợ.
Cha nói, chỉ cần không có mấy thứ kia, Mộ Tử chính là người bị rút răng nhọn cùng móng vuốt, không hề có tính uy hiếp đáng nói.
Nhưng nếu chỉ là tiểu dã miêu cuồng loạn kêu to, đưa tới người ngoài vây xem, tuy tính đối với bọn họ không tạo thành tổn thất nhưng thể diện sẽ rất khó xem!

Mộ Linh đứng dậy ngăn Mộ Tử lại.
Nàng cao cao tại thượng trách cứ nói: “Cô nháo đủ chưa! Cô cho rằng mình là ai? Người không biết còn có thể cho là con hoang, Mộ gia chúng ta nhận nuôi cô, là thương hại cô! Cô thật sự nghũ mình làm nên chuyện? Cư nhiên vọng tưởng tố cáo chúng tôi tội ngược đãi khi dễ? Mộ Tử, cô nên thấy rõ vị trí của mình! Người hạ tiện nên có đãi ngộ của người hạ tiện, đánh cô mắng cô thì thế nào? Đẩy cô xuống hồ thì thế nào? Cho dù tôi có lột của cô một tầng da, cô cũng phải mang ơn đội nghĩa!”
……Cho dù lột một tầng da, cũng phải mang ơn đội nghĩa.
Đúng là từ ngữ đủ ngoan độc.
Mộ Tử thích Mộ Linh ngoan độc, nếu cô ta không ngoan độc, làm sao thể hiện bản thân vô tội?
Mộ Tử khẽ cười.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi