MƠ TƯỞNG EM ẤY CŨNG VÔ DỤNG

Tô Thành không đi xuống dưới quầy lễ tân mà trực tiếp ném bó hoa kia ở một góc, không quá khó để hắn biết được cách liên lạc với Vu Phóng như thế nào, chỉ vài phút sau đó một tin nhắn liền được gửi tới điện thoại của hắn, phía trong chỉ vẻn vẹn vài con số. Tô Thành không do dự nhấn vào số điện thoại kia, điện thoại rất nhanh được kết nối, đầu dây bên kia cũng có giọng nam đáp lại:

"Ai vậy?"

Tô Thành trầm giọng, ngữ điệu trong giọng nói so với băng của nam cực còn muốn lạnh lẽo hơn:

"Mày thật sự muốn thách thức tao sao?"

Ở bên này Vu Phóng đang ngồi thoải mái ở trên ghế phó giám đốc, vừa mới rồi nhìn thấy số điện thoại lạ gọi tới hắn cũng đã đoán được ra là Tô Thành. Tô Thành càng tức giận thì Vu Phóng sẽ càng thật vui vẻ, hai mươi mấy năm nay vẫn chưa một lần được cùng Tô Thành đối đầu như vậy, hiện tại hắn đã có mọi thứ của Tô Thành trước đây, hắn cũng muốn cho Tô Thành nếm trải cảm giác cái gì là đè đầu cưỡi cổ mà trước đây hắn phải chịu:

"Như thế nào, có phải em ấy nhận được món quà của tao thì rất vui vẻ hay không?"

Tô Thành im lặng, đối với sự khiêu khích này của Vu Phóng căn bản sẽ không tác động được đến hắn quá nhiều, nếu như hắn chỉ vì vài câu nói kia của Vu Phóng đã muốn tức giận mất kiềm chế như vậy mấy năm nay sống trong hắc đạo mạng của hắn đã không còn rồi:

"Nếu như để em ấy biết được chuyện mày chính là người đã đâm phải em ấy, tao cũng không biết lúc đó em ấy sẽ hận mày như thế nào đâu"

Vu Phóng ở bên này giật mình, tư thế vừa mới rồi đang vô cùng thoải mái tựa lưng vào ghế xoay lúc này cũng phải ngồi thẳng dậy căng thẳng, ngay cả biểu cảm trên gương mặt đầu tiên vốn đang cười đắc ý hiện tại cũng càng muốn khó coi hơn:

"Mày đang nói đến chuyện gì?"

Tô Thành nhếch môi, nụ cười có phần rét lạnh:

"Vốn dĩ em ấy đã không thích mày, nếu như để em ấy biết được chuyện đó... như vậy thì mày cả đời ngay cả muốn nhận từ em ấy một chút thương hại cũng không có khả năng"

Vu Phóng nắm chặt điện thoại ở trong tay, sau một hồi liền lạnh giọng đáp:

"Mày hiện tại chỉ là một tên lưu manh, là một tên cặn bã, mày mới không có tư cách để đấu với tao"

Tô Thành cười ha ha:

"Là thế sao, chẳng lẽ mày không nhớ ngay từ lúc mày còn nhỏ đã chẳng có ai coi trọng mày, tao ngay cả là lưu manh thì cũng vẫn có được em ấy không phải sao"

Vu Phóng tức giận mất kiên nhẫn lớn giọng quát:

"Tô Thành, mày đừng quá đắc ý"

Tô Thành híp mắt nói một câu rồi trực tiếp cúp máy:

"Người nên phải nghe câu này là mày mới đúng"

Tô Thành trở lại phòng khách sạn, Đồ Du Du và Tô Đồ Lang Quân đã mặc quần áo chỉnh tề muốn ra ngoài dạo chơi, vừa nhìn thấy Tô Thành tiến vào, Đồ Du Du liền mỉm cười hỏi hắn:

"Hoa đã trả lại cho bọn họ chưa?"

Tô Thành gật đầu:

"Anh trả rồi, bọn họ quả nhiên đưa nhầm người"

Đồ Du Du vẫn là có chút hụt hẫng, đóa hoa đẹp như vậy lại của người khác, ngẫm lại Tô Thành từ đó đến giờ ngoài mấy món đồ gia dụng cùng điện thoại hồi còn học cao trung tặng cho cậu ra thì hắn vẫn chưa có tặng mấy món đồ lãng mạn như thế cho cậu:

"Tô Thành, chúng ta đến công viên chơi có được hay không, ngày hôm qua đã hứa với Quân Quân rồi"

Tô Thành hôm nay có việc cần phải giải quyết, hắn tiến về phía Đồ Du Du đưa tay chạm vào gương mặt cậu:

"Xin lỗi Du Du, hôm nay anh có chút việc cần phải giải quyết, em cùng Quân Quân đi chơi có được hay không, xong việc anh sẽ tới đón em"Đồ Du Du có chút tò mò:

"Là chuyện gì thế?"

Tô Thành xoay người lấy ra một tấm thẻ phụ đưa cho Đồ Du Du:

"Là chuyện bên phía Bạch gia thôi, em không cần phải lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu"

Nói rồi Tô Thành liền xoay người đi đến phía tủ quần áo lấy ra một bộ đồ chuẩn bị mặc vào. Đồ Du Du đợi Tô Thành mặc quần áo xong mới nắm tay Tô Đồ Lang Quân cùng nhau đi xuống dưới sảnh, Tô Thành đón một chiếc taxi cho hai người bọn họ, nhìn tới chiếc taxi kia rời khỏi rồi hắn mới lên một chiếc taxi khác đi ngược về hướng Đồ Du Du và Tô Đồ Lang Quân vừa đi.

Đồ Du Du vẫn luôn có dự cảm gì đó không lành, Tô Thành vừa mới rồi là không muốn nói chuyện hắn muốn giải quyết là gì cho cậu biết, thế cho nên cậu cũng không tiện hỏi quá nhiều.

Hôm nay là cuối tuần, công viên giải trí vô cùng đông đúc, đã phần đều là những cặp tình nhân muốn tìm địa điểm hẹn hò, ngoài ra còn có rất nhiều trẻ con. Tô Đồ Lang Quân lúc mới đầu vô cùng nhút nhát không dám ra ngoài, dần dần Đồ Du Du nhận ra được một điều rằng đứa nhỏ này vô cùng nghịch ngợm tinh ranh, vừa tới công viên giải trí hai mắt đã sáng lên, chịu không nổi được phấn khích mà chạy lung tung, chỉ chỉ mấy trò chơi rồi nói Đồ Du Du cho nó chơi:

"Ba à, chúng ta chơi trò này có được không?"

Đồ Du Du nhìn trò có biển tên tàu lượn siêu tốc liền gật đầu, đi tới chỗ bán vé mua hai vé đầu tàu, tiếp sau đó liền cùng nhau ngồi lên đi một vòng. Đồ Du Du chợt nhận ra, công viên giải trí này quả thật vô cùng vui, chẳng trách nhiều cặp tình nhân cùng nhau đến đây như thế, sau này trở về nhất định sẽ kéo Tô Thành đến đây hẹn hò, bọn họ trước nay ngoài đi ăn cơm rồi đến trung tâm thương mại ra cũng chưa từng đến những nơi như thế này.

Đồ Du Du ở công viên giải trí gặp lại bạn học cũ, người này không ai khác chính là Hàn Kỳ. Hàn Kỳ cũng đưa Hoàng Thế Vinh đến công viên giải trí để chơi, hai người vừa nhìn thấy nhau liền vui vẻ tìm một quán kem trong khu giải trí ngồi trò chuyện. Hoàng Thế Vinh vốn rất thích những người có vẻ bề ngoài đẹp mắt, lần trước Đồ Du Du đến nhà liền rất yêu thích mà dính lấy cậu, sau đó lần này cậu còn dắt theo một đứa nhỏ tầm tuổi nó nhìn cũng rất thuận mắt thế cho nên liền không cần e ngại gì mà lân la muốn bắt chuyện với Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân trái ngược lại là một đứa nhỏ có chút rụt rè, trước sự nhiệt tình kia của Hoàng Thế Vinh quả thật không thể nào thích ứng được.

"Du Du, cậu trở về đã lâu hay chưa?" Hàn Kỳ ngồi đối diện Đồ Du Du lên tiếng hỏi.

Đồ Du Du mỉm cười đáp:

"Cũng vừa mới về, Hoàng Thế Trung đâu rồi sao không thấy đi cùng hai người"

Hàn Kỳ trả lời:

"Cậu ấy đi công tác, hôm nay được dịp cuối tuần cho nên liền đưa Thế Vinh đi công viên chơi một chút, đứa nhỏ này là ai đây?"

Đồ Du Du hướng mắt nhìn qua Tô Đồ Lang Quân rồi đưa tay xoa xoa đầu nó:

"Gọi là Quân Quân, là con trai của mình và Tô Thành"

Hàn Kỳ cười cười nhìn tới Hoàng Thế Vinh háo sắc nào đó đang ở bên cạnh cố gắng bắt chuyện với Tô Đồ Lang Quân, đứa nhỏ kia cậu sớm đã đi guốc trong bụng, nhìn cái tay không yên phận lúc thì vuốt tóc, lúc thì nhéo má, lúc lại chạm tay chạm chân kia liền nhịn không được nhắc nhở Hoàng Thế Vinh:

"Tiểu quỷ kia, con đừng làm cho người ta sợ vậy chứ"

Tô Đồ Lang Quân cũng né tránh, hiện tại đang ngồi sát ở bên cạnh Đồ Du Du, gương mặt có điểm không được thoải mái cho lắm, mỗi lần Hoàng Thế Vinh sát tới quá mức liền sẽ đưa tay đẩy đẩy nó ra một chút.

Hàn Kỳ cũng lười không muốn quan tâm nữa lại chuyển hướng sang nhìn Đồ Du Du:

"Phải rồi lần này cậu tới là có chuyện gì thế, Tô Thành có cùng đến hay không?"

Đồ Du Du gật đầu:

"Ông ngoại anh ấy vừa mới mất, anh ấy có chút chuyện cần đi giải quyết rồi"

Hàn Kỳ nhàn nhạt đáp:

"Là vậy sao, hay là hôm nay tới nhà tôi dùng bữa đi, nhà tôi cũng không có ai cả"

Đồ Du Du hỏi lại:

"Có phiền cậu hay không?"

Không cần Hàn Kỳ phải mở miệng thì Hoàng Thế Vinh ngồi ở bên cạnh đã lên tiếng nói thay ba mình rồi:

"Như vậy chúng ta cùng về đi ba, con cũng chơi xong rồi"

Đồ Du Du buồn cười, đứa nhóc họ Hoàng kia nhất định là rất thích chơi với Tô Đồ Lang Quân cho nên mới gấp gáp như thế. Đồ Du Du cũng không có chuyện gì làm, vì thế cũng cùng Hàn Kỳ trở về nhà của cậu ta. Dọc đường đi, Đồ Du Du và Hàn Kỳ nói chuyện với nhau rất nhiều, Hàn Kỳ vẫn ở nhà làm công việc phong thủy trước đây của cậu ta, tuy rằng công việc này không có ổn định cho lắm nhưng mà Hoàng Thế Trung gia thế cũng không tệ, hiện tại cũng có vị trí trong thành phố Bắc Kinh này thế cho nên tiền bạc với hắn không là vấn đề gì cả. Đồ Du Du có kể chuyện về Vu Phóng cho Hàn Kỳ biết, nói gì thì nói Hàn Kỳ trước đây cũng từng làm quân sư cho cậu, kể cho cậu ta biết chuyện của Vu Phóng cũng không phải là không được.

Lúc về tới nhà Hàn Kỳ đã là gần 1 giờ chiều, vừa mới rồi Hoàng Thế Trung có gọi điện cho Hàn Kỳ nói sẽ trở về nhà vào lúc 2 giờ, Hoàng Thế Trung vừa kết thúc cuộc điện thoại thì Tô Thành cũng gọi tới cho Đồ Du Du:

"Anh xong việc rồi, em đang ở đâu anh qua đón em"

Đồ Du Du nhẹ giọng, đối với người đàn ông này khi nào cậu cũng vô cùng ôn nhu:

"Em lúc ở công viên giải trí gặp Hàn Kỳ, hiện tại đang ở nhà của cậu ấy"

Tô Thành nhanh chóng đáp:

"Được rồi, hiện tại anh sẽ qua đó"

Trở lại vài giờ lúc trước tại công ty bất động sản Tô thị, khi luật sư đang tuyên bố hoàn tất thủ tục tuyên bố di chúc của Bạch Trấn Quân cho Vu Phóng thì trong phòng họp liền xuất hiện một người lạ mặt làm gián đoạn sự việc quan trọng này.

"Tôi ở chỗ này xin hoàn tất thủ tục sang nhượng tài sản và quyền thừa kế của ông Bạch Trấn Quân..." Luật sư nọ chính là vị luật sư lúc trước ở tại Bạch gia khi Bạch Trấn Quân còn chưa mất công bố di chúc.

Nếu như không phải vì đóa hoa hồng hôm nay chuyển tới khách sạn thì Tô Thành khẳng định cũng sẽ không tới nơi này, hắn vốn dĩ không có hứng thú với số tài sản kia, cũng không có hứng thú với người nhà họ Bạch hay họ Tô gì cả, chỉ là hắn nghĩ muốn Vu Phóng phải trả giá cho những gì hắn đã gây ra với Đồ Du Du.

Cánh cửa phòng họp trên tầng cao nhất của công ty bất động sản Tô thị đột nhiên được đẩy ra, sự xuất hiện của Tô Thành không quá mức phô trương nhưng lại vừa đủ cho người ta giật mình bất ngờ:

"Mọi người ở chỗ này công bố di chúc có phải là nên gọi tôi tới cùng nghe hay không?"

Ở trong phòng họp lớn lúc này ngoài Vu Phóng, Tô Thánh và Lâm Đạt còn có các cổ đông khác trong Tô thị, Vu Phóng dự định sau khi hoàn tất thủ tục thừa kế tài sản liền sẽ công bố trước các cổ đông rằng mình hiện tại nắm trong tay số cổ phần lớn nhất cho nên lúc này mới lựa chọn ở tại phòng họp và mời tới nhiều người như thế. Vu Phóng vừa thấy Tô Thành xuất hiện ở chỗ này, gương mặt liền biểu tình vô cùng cứng ngắc, ngay cả ánh mắt cũng lộ rõ sự thù hằn rõ ràng. Tô Thành tùy tiện chọn một ghế ngồi xuống, mọi người trong phòng ngoài Vu Phóng và Tô Thánh ra thì không có ai biết được Tô Thành là người nào cả, thế cho nên đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn, sau đó liền quay sang chỗ Tô Thánh hỏi nhỏ:

"Tô tổng, người này là ai thế?

Thật ra cho dù là Vu Phóng hay là Tô Thành thì cũng đều là con trai của Tô Thánh, chỉ có điều tình cảm cha con sẽ vẫn có chút phân biệt hơn. Nếu là trước đây Tô Thành luôn đối nghịch với Tô Thánh, làm cho ông tức giận đến muốn đau tim, nhưng mà thời gian gần đây Tô Thành không xuất hiện nữa ông mới chợt nhận ra được một điều rằng đứa con này từ nhỏ đến lớn đã không nhận được đủ tình cảm cha con từ ông nên mới sinh ra loại phản nghịch như vậy, Tô Thánh chẳng hiểu sao trong lòng quả thật có chút có lỗi:

"Người này là con trai lớn của tôi"

Tất cả mọi người đều biết Tô Thánh có hai vợ, cũng biết được Vu Phóng chính là con của người vợ thứ hai kia, nhưng cho đến thời điểm hiện tại mọi người chỉ được nghe nói rằng người vợ thứ nhất của ông ta cũng sinh cho ông ta được một đứa con trai, chỉ có điều bọn họ chẳng bao giờ nhìn thấy được vị đại thiếu gia đó cả, hiện tại được diện kiến cũng coi như là thỏa sự tò mò.

Tô Thành ngồi xuống ghế thật là tự nhiên rồi mở miệng chậm rãi nói:

"Thật ngại quá ở chỗ này dường như là không có ai hoan nghênh tôi thì phải, chỉ có điều lần này tôi nhất định phải có mặt tại đây, làm sao mà người có tên trong bản di chúc lại không thể có mặt được có đúng không?"

Tô Thành vừa nói, ánh mắt vừa sắc bén nhìn về phía Vu Phóng. Gương mặt của Vu Phóng lúc này thật khó coi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm tượng trưng cho việc hắn đang cố gắng nhẫn nhịn.

"Luật sư, có phải không nên chậm trễ thời gian hay không, ông tiếp tục làm việc của mình đi" Tô Thành chuyển hướng nhìn về phía vị luật sư kia nói.

Luật sư nọ gật đầu lên tiếng:

"Được rồi, tôi hiện tại xin thay mặt ông Bạch Trấn Quân tuyên bố số tài sản có trong di chúc đã để lại, bốn mươi phần trăm cổ phần đứng tên ông Bạch Trấn Quân tại công ty bất động sản Tô thị cùng hai khu nghỉ dưỡng tại Tam Á và Quý Châu, tất cả đều sang tên thuộc quyền thừa kế của Tô Thành tiên sinh. Trong trường hợp Tô Thành tiên sinh không muốn tiếp nhận thì toàn bộ số tài sản này sẽ chuyển giao sang cho Tô Vu Phóng tiên sinh"

Mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ bàn tán, Vu Phóng lúc này chợt cảm giác rằng mình giống như nhận lại đồ thừa từ người khác, Tô Thành không dùng thì mới đến lượt hắn dùng, từ nhỏ đến lớn, ngay tại thời điểm này đã thành công mang họ Tô rồi nhưng Vu Phóng vẫn không thể tránh khỏi được kết cục kia.

"Ông ngoại là thật sự có để lại di chúc như vậy hay sao? Tôi nhớ lần đó đến nghe di chúc không hề có đoạn cuối kia".

Tô Thành thản nhiên bỏ lại một câu nghi vấn như thế, thành công khiến cho tất cả mọi người trong phòng này cũng xôn xao bàn tán, dĩ nhiên thì Vu Phóng không có khả năng không nghe thấy những lời bàn tán kia, bọn họ nói Vu Phóng căn bản không phải là cháu ruột của Bạch Trấn Quân, hơn nữa mối quan hệ cũng không quá mức thân thiết, nếu như Tô Thành không nhận tại sao số tài sản đó lại không để lại cho con trai ruột của Bạch Trấn Quân cơ chứ, trong sự việc này nhất định là có quỷ.

Vị luật sư kia cũng chỉ dựa theo toàn bộ những thứ có trên giấy tờ mà đọc, hơn nữa lại có dấu tay của Bạch Trấn Quân đã qua kiểm chứng rồi:

"Tô Thành tiên sinh, di chúc đã được ông Bạch Trấn Quân thay đổi cách đây không lâu, hơn nữa trên di chúc còn có cả dấu vân tay đã qua xác thực, xin hỏi Tô Thành tiên sinh có muốn tiếp nhận phần tài sản kia?"

Tô Thành khẽ nhếch môi mỉm cười, ánh mắt chim ưng hẹp dài tinh tường liếc nhìn qua toàn bộ mọi người trong phòng họp này, thu hết toàn bộ biểu tình của bọn họ vào trong đáy mắt, cuối cùng nhàn nhạt đáp một chữ thôi:

"Muốn".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi