MƠ TƯỞNG EM ẤY CŨNG VÔ DỤNG

Tô Thành vừa kết thúc cuộc điện thoại của Đồ Du Du liền nghe thấy được tiếng nhốn nháo ở phía sau, bản thân hắn vốn là người có sức chịu đựng rất giỏi nhưng đối với sự việc diễn ra hiện tại quả thật là ngoài sức chịu đựng của hắn. Lôi Đạo sau khi được thả ra liền bất ngờ mang theo quả bom hẹn giờ kia chạy đến chỗ của Tô Thành, kẻ điên vốn có trong người một chút chất kích thích, lại vừa mới chính mắt chứng kiến cái chết của ba mình cho nên vô cùng có sức lực mà thoát khỏi đám đông phía sau để chạy tới chết cùng với Tô Thành. May mắn quả bom hẹn giờ kia nổ khá nhanh, Lôi Đạo ở tại một khoảng cách liền bị toàn bộ lửa lớn thiêu rụi, chỉ có điều Tô Thành giữ được tính mạng nhưng trí nhớ lại rơi vào tình trạng khuyết thiếu đi một phần.

Tề Chân Úy lúc đầu quả thật còn không thể tin tưởng được Tô Thành sẽ tỉnh lại, bởi vì nếu như là người bình thường tại thời điểm đó đã khó giữ lại cái mạng, hắn thì ngược lại đều ổn cả ngoài quên đi mất một số chuyện.

Nếu là lúc trước người trong giới hắc đạo của Thượng Hải vẫn luôn biết đến hắn bởi tính cách thâm trầm nham hiểm, đối với người khác tuyệt đối chỉ trao cho một nụ cười lạnh, lời nói cũng rất kiệm không muốn mở miệng, nhưng từ sau khi hắn tỉnh lại ngoài phần tính cách độc ác kia vẫn còn hiện hữu thì lại trở nên nói nhiều hơn một chút, cũng ham vui thường xuyên tụ tập với mọi người.

Lý do Tô Thành đột nhiên biến đổi như vậy chính là vì hắn đã quên mất đi đoạn ký ước kia, tính cách của hắn biến đổi thành thâm trầm là từ sau khi vụ việc Đồ Du Du xảy ra tai nạn xe cộ 6 năm về trước, hiện tại đã quên đi mất sự việc đó cho nên tính cách này liền trở về giống như thời học cao trung, đoạn ký ức quan trọng nhất cuối cùng lại vô tình lãng quên đi trong đầu của Tô Thành.

Tề Chân Úy ngồi chống tay nhìn tới chỗ giường bệnh, Tô Thành đang hứng trí tưng bừng cầm máy chơi game được kết nối với TV có màn hình siêu lớn phía trước, mọi tập trung của hắn giống như là đều đặt hết vào trong đó, mà chuyện Tô thiếu thâm trầm không bao giờ thay đổi sắc mặt lại có thể ngồi chơi game như vậy quả thật là chuyện hiếm gặp nhất trên đời:

"Tô Thành, cậu quả thật không nhớ gì tới vị đó nhà cậu sao?"

Đây là câu hỏi Tề Chân Úy hỏi Tô Thành rất nhiều lần, còn nhiều hơn cả mấy tay cảnh sát luôn tới chất vấn về vụ quả bom hẹn giờ kia của Lôi Đạo với hắn. Tô Thành vẫn nhớ người mang tên Lôi Đạo không biết tốt xấu kia muốn giết hắn, nhưng đến cuối cùng bản thân hắn lại không dễ chết như vậy.

"Ai?"

Tề Chân Úy giống như trước vẫn luôn trả lời rằng:

"Đồ Du Du"

Tô Thành lại giống như mọi khi đáp:

"Là người nào?"

Tề Chân Úy cắn một miếng táo lớn cười:

"Cậu không nhớ ra thì cũng được, nhưng nếu sau này nhớ ra rồi khẳng định sẽ đau lòng chết luôn"

Tô Thành im lặng tiếp tục chơi game, hay nói đúng hơn chính là hắn hoàn toàn không để ý tới những lời nói mà bản thân hắn hiện tại coi là vô nghĩa.

Tô thiếu sau khi tỉnh lại từ vụ nổ kia liền có sở thích rất kỳ quái, tuy rằng sở thích này ở trên người những người khác thì không kỳ quái, nhưng ở trên người hắn lại vô cùng kỳ quái. Nếu là trước đây hắn thâm trầm nguy hiểm, cẩn trọng giống như một con hổ đầu đàn, thì hiện tại hắn lại ngông cuồng điên loạn giống như một con ngựa vào tới độ tuổi sung mãn nhất,mỗi đêm đều cùng một vài người chơi trò đua xe, tới quán bar giải trí, lại cùng một vài tên đàn em trêu chọc mấy em gái xinh đẹp.

Cô ả Phó Ngan Thiến thật thích hắn, từ lúc hắn ở trong bệnh viện đã quấn quít không rời, Tề Chân Úy cũng có nhắc nhở hắn nếu như không giữ khoảng cách với tất cả những người có ý với hắn thì sau này hắn sẽ hối hận, nhưng bản thân hắn từ trước đến nay trời đất không sợ, ngay cả người ba ruột kia của hắn cũng bị hắn làm cho tức đến muốn nhập viện thì hắn cũng chưa từng biết hối hận điều gì cả.

Phó Ngan Thiến là kiểu phụ nữ thích hợp chơi bời, đối với tình yêu gì đó dĩ nhiên hắn sẽ không lựa chọn, chỉ có điều cô ả ngày nào cũng ở bên tai hắn nói rất yêu hắn, muốn hắn kết hôn với cô, Tô Thành lúc đó liền mất hứng.

Một ngày trước trở lại đây trong một đêm vui vẻ tại quán bar ở trung tâm thành phố, Tô Thành nhận được một cuộc điện thoại lạ, người gọi tới không đầu không đuôi liền chất vấn hắn còn ra lệnh cho hắn trở về nhà. Dĩ nhiên thì Tô thiếu hắn ngay từ lúc còn là Tô đại thiếu gia của Tô gia cho đến lúc trở thành Tô thiếu của hắc đạo đến giờ thì chưa có kẻ nào có gan ra lệnh cho hắn như vậy. Tô Thành hôm nay tâm trạng tốt nên sẽ không thèm quản, nhưng không nghĩ tới người ở bên kia lại liên tục gọi tới cho hắn như vậy, đêm hôm đó có gọi, sáng sớm hôm sau cũng lại gọi hại bản thân hắn cũng cảm thấy thật phiền phức.

Tô Thành rất ngạc nhiên cùng thưởng thức khi trở về nhà liền phát hiện ra một cục bông nhỏ mặc áo phao lớn màu trắng, ngay cả găng tay len cũng đeo ở trên tay, thanh niên này khẳng định là người sợ lạnh nếu không cũng không mặc thành ra bộ dáng như vậy. Người kia ở giữa nhà chất vấn hắn, hỏi hắn tại sao lại uống rượu, tại sao không chịu nghe điện thoại, cũng tại sao lại không chịu gọi cho cậu. Hắn không trả lời mà im lặng thưởng thức, hắn cũng căn bản không có quen biết cậu nên thật không biết phải nói cái gì. Cục bông nhỏ kia cứ như vậy hỏi hắn, cho đến khi Phó Ngan Thiến tiến vào thì cậu liền cho hắn hai cái tát trời giáng, đánh hắn rồi còn giống như là bản thân cậu bị đau mà long lanh nước mắt đến đáng thương. Tô thiếu hắn là ai, từ trước đến nay chỉ có kẻ muốn chết mới đánh hắn, hơn nữa nếu như có đánh được đi chăng nữa cũng chị có thể đánh tới được một cái, nhưng cái cục bông nhỏ này lại giống như thật sự muốn chết mà tự nhiên đánh hắn, huống chi còn đánh đến được cái thứ hai. Tô thiếu đỉnh đỉnh đại danh vừa tức giận vừa hổ thẹn, ngay lập tức vác lấy cục bông kia tiến lên lầu muốn dạy dỗ.

Cảm giác lúc đầu chính là cực kỳ nhẹ, quả đúng chính là một cục bông nhỏ, chỉ có điều tuy rằng cân nặng không lớn nhưng sức lực phát ra liền cũng không nhỏ. Suy nghĩ vừa mới rồi của Tô Thành sẽ là mang người này lên phòng đánh đến khi khóc lóc cầu xin hắn tha mạng nhưng cuối cùng chẳng hiểu tại vì sao hắn lại giống như một thói quen đè lên người người ta, sau đó bàn tay cũng lại giống như một thói quen khó bỏ mà bắt đầu đưa tay luồn vào bên trong áo cậu, đến cả nụ hôn tưởng chừng như sẽ xa lạ cũng thật thân thuộc. Tô Thành còn nghĩ bản thân có phải hay không là một tay lão luyện trong chuyện tình ái, cho nên cứ di chuyển tới đâu liền sẽ chọn được trúng yếu điểm trên cơ thể của cục bông nhỏ này.

Cục bông nhỏ sau một phút liền hóa thành con meo nhỏ không ngoan ngoãn cắn chảy máu lưỡi của hắn, Tô thiếu lần thứ ba bị thất thủ đau điếng người muốn đánh chết cái người này nhưng lại thật sự không thể ra tay nổi:

"Là thích nhẹ nhàng chứ gì, tôi đây sẽ thật nhẹ nhàng với em"

Cục bông nhỏ kia lập tức đẩy hắn ra:

"Anh tránh ra đi, khắp người toàn là mùi rượu"

Đúng lúc này bên ngoài cửa liền có một lực đạo lớn đẩy mạnh ra, Phó Ngan Thiến giống như một bà cô tại chợ bán cá chanh chua, chỉ thiếu điều nhấc tay áo chống hông mà mắng chửi:

"Đồ Du Du, tên MB không biết xấu hổ này"

Tô Thành cũng có chút bất ngờ nhìn tới cục bông nhỏ bị đè đến hô hấp hỗn loạn phía dưới thân mình, thì ra thật sự có người tên Đồ Du Du, này hẳn là người mà Tề Chân Úy vẫn hay nhắc tới với hắn, xem ra ngay cả Phó Ngan Thiến kia của biết cậu, nhưng hắn tại vì sao lại không hề có một chút ký ức nào cả.

Tô Thành thật sự buột miệng hỏi tới một câu như thế này:

"Cậu là MB hả?"

Đồ Du Du ngay lập tức hướng mắt nhìn chằm chằm Tô Thành, giọng nói cũng có điểm lạnh lẽo đi rất nhiều:

"Tô Thành, anh nếu như không rút lại lời vừa mới rồi nói thì chúng ta coi như không liên quan nữa"

Tô Thành cười xấu xa đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Đồ Du Du:

"Như thế nào, con mèo nhỏ bị dẫm trúng đuôi rồi có phải hay không?"

Đồ Du Du đối với thái độ này của Tô Thành vô cùng tức giận, cũng không rõ hắn tại vì sao lại đột nhiên thay đổi nhanh như thế. Phó Ngan Thiến tiến về phía chỗ giường lớn ý muốn kéo lấy cánh tay vững chãi của Tô Thành:

"Tô Thành, anh đừng dây dưa với loại người này nữa, người này rất tiện"

Tô Thành căn bản sẽ không bị Phó Ngan Thiến kéo ra, nhưng tai lại nghe thấy lời nói này của Phó Ngan Thiến, kết quả hắn liền lên tiếng châm chọc Đồ Du Du:

"Là thật hả?"

Đồ Du Du dùng hết sức lực đẩy Tô Thành xuống khỏi người của mình, Tô Thành căn bản là không có ý định tiếp tục đè lên người cậu nếu không bản thân cậu sẽ không có khả năng thoát được khỏi hắn. Đồ Du Du lập tức đứng dậy chỉnh lại quần áo một chút sau đó vung tay ý muốn cho Tô Thành một cái bạt tai, kết quả liền bị hắn mạnh mẽ giữ lại cổ tay mảnh khảnh:

"Lại muốn đánh tôi nữa sao, cậu cũng thật là không muốn sống nữa rồi"

Đồ Du Du mạnh mẽ thu tay lại nhưng không được, kết quả liền dùng tay không bị Tô Thành giữ kia chỉ thẳng mặt của hắn:

"Tô Thành, em sau này không muốn có liên quan gì đến anh nữa"

Tô Thành cũng có chút giật mình, rõ ràng người đứng đối diện hắn cũng là đàn ông, nhưng tại sao lại dễ rơi nước mắt như thế, cứ nhìn thấy đôi mắt mở lớn xinh đẹp phiếm hồng ngập nước cố gắng không để lăn xuống kia, hắn liền cảm thấy trong lòng đau nhói lạ thường. Tô Thành thất thần mất vài giây nhân cơ hội này Đồ Du Du liền thoát ra được khỏi tay của hắn nhanh chóng xoay ngươi chạy nhanh xuống dưới lầu.

Chỉ có điều Đồ Du Du nước mắt lem nhem như thế nào liền không nhìn rõ phía trước, hoặc cũng có thể là do tâm trạng hiện tại của cậu rất rối loạn cho nên mới không thể để ý được thứ gì xung quanh, chính vì thế vừa bước xuống bậc thang liền trượt chân lăn xuống, kết quả liền biến thành bất tỉnh. Tô Thành còn chưa kịp phản ứng gì cả đã nghe thấy được tiếng động bên ngoài, lúc bước nhanh ra xem liền nhìn thấy cục bông nhỏ nào đó đang lăn rất nhiều vòng xuống dưới bậc thang rồi.

Tề Chân Úy được gọi tới biệt thự, dọc đường đi còn tưởng Tô Thành xảy ra chuyện gì, kết quả vừa tới liền nhìn thấy đối phương căn bản vẫn không hề sứt mẻ chỗ nào liền nhíu mày hỏi:

"Gọi tôi đến làm cái gì?"

Tô Thành đứng ở bên ngoài cửa phòng ngủ hút thuốc lá, nghe thấy câu hỏi kia liền hất mặt vào bên trong ý nói người ở trong đó. Tề Chân Úy vừa ngó mặt vào liền thấy được Đồ Du Du đang nằm bên trong, trên trán có vết thương đã được xử lý qua loa, Tề Chân Úy than nhẹ một câu:

"Cậu đánh người đó hả?"

Tô Thành tắt thuốc cùng Tề Chân Úy bước vào bên trong:

"Phải là ngược lại mới đúng, đợi cậu ta tỉnh lại rồi tôi nhất định phải dạy dỗ lại"

Tề Chân Úy nhấc chăn làm một vài kiểm tra cuối cùng liền kết luận:

"Chân phải bong gân không thể đi lại trong một khoảng thời gian, tay phải thì dạn xương cần bó bột, chuyện này rốt cuộc là sao?"

Tô Thành cũng không nghĩ tới sẽ là nghiêm trọng như thế, hắn im lặng nhìn chằm chằm Đồ Du Du một chút cuối cùng liền hỏi Tề Chân Úy thế này:

"Cậu biết người này sao?"

Tề Chân Úy đang ở bên băng bó giúp cho Đồ Du Du, vừa làm vừa trả lời:

"Chính là Đồ Du Du"

Tô Thành lại hỏi:

"MB?"

Tề Chân Úy giật mình dừng lại động tác quay lại phía sau nhìn Tô Thành:

"Ai nói cho cậu như vậy thế?"

Tô Thành thản nhiên đáp:

"Phó Ngan Thiến"

Tề Chân Úy lại xoay đầu tiếp tục làm công việc của mình:

"Sau đó cậu lại hỏi cậu ta như vậy?""

Tô Thành ừ một tiếng, Tề Chân Úy cũng không biết nên phải cười hay khóc:

"Sau đó thì thành ra như vậy?"

Tô Thành lại ừ, Tề Chân Úy lúc này mới giải thích:

"Tôi cũng không biết mối quan hệ giữa cậu và cậu ta trước đây như thế nào, chỉ biết là cậu có vẻ như rất yêu thích cậu ta, nhưng tôi có thể chắc chắn cậu ta không phải MB"

Tô Thành ngồi xuống giường đưa tay chạm nhẹ vào vết thương trên trán của Đồ Du Du:

"Làm xong rồi thì cậu ra ngoài đi"

Tề Chân Úy thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn không quên để lại một câu:

"Nếu như cậu nhớ ra cậu ta rồi, tôi khẳng định cậu sẽ hối hận vì những chuyện đã làm đó"

Tề Chân Úy đi rồi, Tô Thành liền nâng chăn nằm xuống bên cạnh Đồ Du Du, hắn chống tay nghiêng người quan sát gương mặt cậu, nhưng mà nhìn sao cũng không thể lục ra được phần ký ức về cậu. Tô Thành đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Đồ Du Du, xúc cảm cực kỳ tốt, mềm mại giống như lông vũ, khẳng định là được chăm sóc vô cùng cẩn thận. Tô Thành tại thời điểm này không nhớ ra cho nên hắn không hề biết, mái tóc này của Đồ Du Du từ sau lần nhuộm tóc khi ấy liền được hắn đích thân chăm sóc rất kỹ càng.

Đồ Du Du cảm thấy có thứ gì đó quấy nhiễu mình liền chậm rãi mở mắt, mắt vừa mở ra liền nhìn thấy gương mặt Tô Thành phóng đại ngay trước mắt. Đồ Du Du vẫn còn nhớ chuyện vừa mới xảy ra cho nên liền ngay lập tức muốn ngồi dậy, chỉ có điều người vừa chuyển liền truyền tới cảm giác đau đớn đến tận xương, cúi đầu mới phát hiện ra tay phải của mình đang được quấn băng:

"A"

Tô Thành đưa tay vòng qua eo của Đồ Du Du ý không cho cậu cử động loạn:

"Xem nào, vừa mới tỉnh liền đã muốn làm loạn nữa, cậu không thể ngoan ngoãn được một chút hay sao"

Đồ Du Du đẩy tay của Tô Thành ra khỏi người mình:

"Anh tránh ra, em không muốn nhìn thấy anh"

Tô Thành cười xấu xa, cánh tay vẫn vắt qua eo nhỏ của Đồ Du Du:

"Tôi vừa hỏi qua Tề Chân Úy rồi, cậu ta nói cậu không phải là MB, còn nói nếu như tôi nhớ ra mọi chuyện sẽ hối hận"

Đồ Du Du tức giận muốn thoát khỏi vòng tay của Tô Thành nhưng không được:

"Anh nói linh tinh cái gì thế hả?"

Tô Thành mạnh mẽ siết chặt lấy eo nhỏ mảnh khảnh của người ta, tuy rằng không nhớ ra cậu là ai nhưng mà trong lòng thật sự lại muốn dây dưa với cậu, muốn chọc cậu tức phát điên lên mới vui:

"Tuần trước tôi có gặp một sự cố, có kẻ đánh bom liều chết lao tới phía tôi, sau khi tỉnh lại Tề Chân Úy nói não tôi bị chấn động mạnh, trí nhớ cũng tạm thời bị khuyết thiếu một phần"

Đồ Du Du giật mình ngừng lại động tác sau đó vẫn là không tin tưởng ngay được hỏi lại Tô Thành:

"Anh nói dối"

Tô Thành xoay người lấy điện thoại của mình đưa cho Đồ Du Du:

"Cậu có thể gọi điện hỏi cậu ta để tự xác nhận".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi