MƠ TƯỞNG EM ẤY CŨNG VÔ DỤNG

Đồ Du Du trước là đi vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó liền đi ra ngoài nấu đồ ăn tối. Thật ra Đồ Du Du chỉ biết nấu một vài món ăn cơ bản, nhưng có một điều đặc biệt là mọi thứ cậu nấu đều vô cùng hợp khẩu vị của đại thiếu gia Tô Thành. Tô Thành ngồi ở bên ngoài phòng khách nghe thấy tiếng xào nấu ở bên trong liền đứng dậy đi vào trong phòng bếp đứng nghiêng người tựa vào bức tường rồi khoanh tay trước ngực:

"Em đang nấu món gì thế?"

Đồ Du Du nghe thấy lời của Tô Thành cũng không buồn quay đầu lại nhìn hắn lấy một cái mà chỉ hỏi:

"Cậu thích ăn cái gì?"

Tô Thành cảm thấy dáng vẻ của ai kia giống như một người vợ nhỏ đang ở trong bếp nấu đồ ăn cho hắn vậy, trong lòng tránh không được cảm thấy ấm áp hạnh phúc. Tô Thành nâng bước đi tới phía trước vòng tay ôm lấy eo Đồ Du Du nhẹ giọng nói thế này:

"Anh sau này không hy vọng lấy được một người vợ biết nấu ăn đâu"

Đồ Du Du nghe thấy từ vợ kia trong lòng thoáng có điểm lúng túng, nhưng mà Tô Thành nói không hy vọng lấy được một người vợ biết nấu ăn thì rất là kỳ quái:

"Tại sao lại như thế?"

Tô Thành khẽ mỉm cười:

"Bởi vì dầu sẽ làm bỏng mặt và tay vợ của anh"

Đồ Du Du không nghĩ tới Tô Thành lại có cái miệng ngọt như vậy, hoặc có thể là cậu không ngờ tới hắn thế nhưng còn có thể có suy nghĩ như vậy được:

"Cậu nói mấy cái lời này với tôi để làm cái gì chứ"

Tô Thành nghiêng đầu hôn vào má của Đồ Du Du xấu xa đáp:

"Chẳng phải anh nên nói mấy lời này với em là chuẩn nhất hay sao"

Đồ Du Du mặt đỏ tai hồng ngoài miệng thì không quan tâm tới nhưng trong lòng chẳng biết đã phiêu lãng lên mấy tầng mây rồi:

"Chuẩn cái đầu cậu đấy, mau tránh ra đừng ở chỗ này cản trở tôi nấu ăn"

Tô Thành quả thật buông Đồ Du Du ra, nhưng trước khi rời đi vẫn không quên vươn tay xuống phía dưới vỗ vào mông cậu một cái, Đồ Du Du giật mình vội vã quay lại phía sau trừng lớn hai mắt tức giận quát:

"Cậu làm cái gì thế hả? Không đứng đắn!"

Tô Thành cười xấu xa đi ra ngoài phòng khách, Đồ Du Du liếc nhìn ai kia cảnh cáo rồi lại tiếp tục nấu đồ ăn. Tô Thành nhận được điện thoại từ Tô Thánh, Tô Thánh không bao giờ chủ động gọi điện cho hắn nếu như không có việc gì muốn nhờ vả, mắt thấy trên màn hình điện thoại hiện lên tên người gọi kia liền nhíu mày một cái, kết quả vẫn là trực tiếp từ chối cuộc gọi không muốn nghe, rất nhanh sau đó điện thoại của Tô Thành lại vang lên, vẫn là số của Tô Thánh, hắn im lặng một chút rồi nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi:

"Có chuyện gì?"

Cách nói chuyện này có phần xa lạ, Tô Thánh cũng sớm đã dần thích nghi được mấy chục năm nay rồi:

"Đang ở đâu?"

Tô Thành vốn không thích vòng vo, hơn nữa khoảng thời gian mà hắn ở bên cạnh Đồ Du Du lại càng không thích bị ai làm phiền cả:

"Có rắm mau phóng"

Tô Thánh nghe thấy lời kia thì ở bên này tức đến độ đỏ bừng cả mặt:

"Cái thằng khốn nạn này..."

Lời còn chưa kịp nói xong thì điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng tút tút đơn điệu, đến khi Tô Thánh gọi lại thì điện thoại của Tô Thành đã rơi vào trạng thái thuê bao. Lấy tính cách của Tô Thành thì đúng là sẽ trực tiếp tắt điện thoại vào lúc đó nhưng mà lần này điện thoại của hắn là do hết pin sập nguồn, Đồ Du Du nấu đồ ăn xong đang bê ra bàn ăn để:

"Cậu có chuyện gì sao?"

Tô Thành ném điện thoại ở trên ghế sô pha đi đến chỗ Đồ Du Du ngồi vào bàn:

"Không có gì, chỉ là quảng cáo bán hàng mà thôi"

Đồ Du Du chậm rãi lấy cơm để vào bát cho Tô Thành:

"Vài ngày nữa là đến kỳ kiểm tra rồi, cậu đã ôn tập được cái gì chưa?"

Tô Thành căn bản là không cần ôn tập cũng có thể lên thẳng văn phòng hiệu trưởng nói cho hắn qua kỳ thi này cũng được, nhưng mà khi nghe Đồ Du Du hỏi một câu như thế thì ai kia liền lộ rõ bản chất lưu manh:

"Buổi tối em giúp anh ôn tập đi"

Đồ Du Du liếc mắt một cái là có thể nhận ra được cái suy nghĩ xấu xa không thèm che đậy sự đắc ý trên gương mặt của Tô Thành:

"Nếu như lần này cậu không đạt được bảy mươi điểm trở lên thì bắt đầu từ 5 giờ chiều là cậu tuyệt đối không được bước chân vào nhà của tôi nữa"

Tô Thành đánh giá vẻ mặt lạnh lùng của ai kia liền biết Đồ Du Du căn bản không có nói đùa với hắn:

"Em sao lại nhẫn tâm với anh như vậy chứ, cũng biết là anh căn bản học không vào được, thời gian kiểm tra thì chưa đầy một tuần nữa, muốn anh đạt trên bảy mươi điểm chi bằng nói anh ngay bây giờ làm em đến bất tỉnh còn dễ hơn đó"

Đồ Du Du nghe thấy câu ví von kia của Tô Thành thì cũng bị sặc nước canh, cậu vội vã quay đầu sang một bên ho khụ khụ:

"Cậu đừng có mở miệng ra là nói mấy chuyện như thế được hay không hả?"

Tô Thành cười cười:

"Ba mươi điểm thôi có được không?"

Đồ Du Du liếc mắt:

"Cũng được, vậy thì sau này đừng tới nhà tôi nữa"

Tô Thành khẽ thở dài một hơi:

"Bảy mươi điểm thì bảy mươi điểm, đến lúc đó anh mà đạt điểm số cao thì em nhất định phải để anh tùy ý làm có biết chưa"

Đồ Du Du đỏ mặt tai hồng, cậu nghĩ với khả năng tiếp thu bài vở cùng sự kiên nhẫn của Tô Thành không thể nào có khả năng nhanh như vậy đạt bảy mươi điểm được:

"Được, nhưng mà cậu tuyệt đối không được quay cóp bài của học sinh khác, cũng không được uy hiếp giáo viên sửa điểm cho cậu"

Tô Thành nhếch môi:

"Đến lúc đó em tự mình coi thi cũng tự mình chấm bài là được chứ gì"

Đồ Du Du có dự cảm không lành, chẳng hiểu tại sao Tô Thành lại tự tin như thế, nhưng bây giờ lời nói cũng chẳng thể rút lại được thế cho nên cậu liền lảng sang chuyện khác:

"Mau ăn cơm đi rồi trở về ôn tập chuẩn bị cho kỳ kiểm tra sắp tới"

Tô Thành xấu xa hỏi lại:

"Em nhanh như vậy đã không nhịn được nữa rồi hay sao?"

Đồ Du Du im lặng không nói chuyện, cậu biết nếu như bản thân mình nói chuyện thì Tô Thành sẽ càng có cơ hội buông ra mấy lời không đứng đắn hơn. Quả nhiên Tô Thành ăn cơm xong vẫn không có ý định đứng dậy ra về, Đồ Du Du cũng quá quen với chuyện Tô Thành như vậy cho nên lúc này hai người đều nằm ở trên giường tắt điện đi ngủ. Nếu là trước đây Đồ Du Du luôn cảnh giác Tô Thành, đối với hành động ôm ấp của hắn có điểm không quen thì bây giờ đã có thể tùy ý để cho hắn ôm vào lòng, huống chi cảm giác nằm trong lồng ngực hắn như vậy cũng khiến cho cậu cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

"Tô Thành, cậu dự định sẽ thi vào trường nào?" Đồ Du Du khẽ hỏi, dù sao thì cậu đối với đề thi đại học của Tô Thành rất quan tâm

Tô Thành vẫn còn chưa có chủ trương, việc hắn muốn vào bất cứ trường đại học nào cũng không phải là khó, chỉ là hắn vẫn chưa thích trường nào mà thôi:

"Chọn một trường gần chỗ em một chút, sau này đều có thể nhìn thấy em"

Đồ Du Du nhíu mày khẽ trầm giọng:

"Không được, sao lại lấy lý do này để chọn trường đại học chứ, huống chi mấy trường gần đây không phải là trường nghệ thuật thì cũng là trường cảnh sát, hay là cậu thích hai lĩnh vực này hả?"

Tô Thành nắm lấy bàn tay của Đồ Du Du khe khẽ nghịch ngợm ngón tay nhỏ của cậu:

"Anh không thích trường học anh chỉ thích thầy giáo Đồ thôi"

Đồ Du Du rất lo lắng cho tương lai của Tô Thành, sắp tới là kỳ thi đại học rồi nhưng hắn lại không hề cảm thấy có một chút tập trung nào:

"Cậu phải suy nghĩ thật kỹ xem xem muốn chọn trường đại học nào để học, điều kiện gia đình cậu tốt như vậy có thể nghĩ đến chuyện đi du học, dù sao thì chương trình giảng dạy ở nước ngoài cũng tiên tiến hơn trong nước rất nhiều"

Tô Thành nhẹ giọng hỏi:

"Anh đi du học thì em tính sao đây?"

Đồ Du Du im lặng thật lâu, cậu cũng không hy vọng Tô Thành sẽ đi du học, nhưng mà nếu như đi du học là lựa chọn để cho tương lai hắn phát triển sau này thì cậu sẽ ủng hộ hắn:

"Nếu được... tôi có thể đợi cậu"

Tô Thành không hề có suy nghĩ chứ đừng nói là ý định đi nước ngoài học đại học, hắn chỉ không nhìn thấy Đồ Du Du vài phút thôi đã nhớ đến muốn chạy đến trước mặt cậu rồi, huống chi là đi du học xa xôi như thế. Nhưng mà khi nghe Đồ Du Du nói có thể đợi mình, Tô Thành trong lòng liền vô cùng vui vẻ, chính là có cảm giác người này yêu mình nhiều hơn trước rồi:

"Em đợi được nhưng anh đợi không được đâu, sau này đi đâu cũng đều mang em theo, đợi anh chọn được trường đại học rồi liền mang em đến đó làm giảng viên"

Đồ Du Du đánh nhẹ vào lồng ngực Tô Thành:

"Chuyện này không phải là chuyện để đùa đâu, tôi từ nãy tới giờ đều nghiêm túc nói chuyện với cậu nhưng mà cậu lại cứ như thế là sao hả"

Tô Thành thản nhiên đáp:

"Anh nghiêm túc mà"

Đồ Du Du nhỏ giọng bất lực mà oán trách:

"Cậu rõ ràng không nghiêm túc"

Tô Thành cảm thấy không thích nói chuyện đại học này cho lắm, hắn học ở đâu cũng được miễn là ở cùng một chỗ với Đồ Du Du:

"Chi bằng nói chuyện tương lai của chúng ta đi, sau này em thích trong nhà có hồ bơi hay là không? Làm theo phong cách hiện đại hay cổ điển? Là kiểu phương đông hay phương tây?"

Đồ Du Du thì lại cảm thấy nói chuyện tương lai sau này của hai người với Tô Thành thì quá sớm rồi, tính cách Tô Thành bốc đồng hay nổi nóng, cũng chẳng biết là khi nào hắn chán cậu đâu:

"Cậu không có mục tiêu nghề nghiệp cụ thể thì tôi sẽ không nói chuyện tương lai với cậu"

Tô Thành thở dài, nói đi nói lại cừu nâu ngốc nhà hắn chỉ quay về vấn đề mà hắn cảm thấy nhàm chán nhất. Thật ra thì sau này Tô gia sẽ do hắn thừa kế, hắn cho dù không muốn thừa kế đi chăng nữa thì Bạch gia cũng sẽ tìm mọi cách để hắn tiếp quản Tô thị. Bạch Trấn Quân tuy nói là cực kỳ coi trọng hắn nhưng hắn hiểu ông ngoại của mình cũng vì một phần lợi ích của bản thân, nếu như hắn không phải là người tiếp quản Tô thị thì chỉ có Vu Phóng mà thôi, mà Bạch gia cùng Tô gia thiết lập mối quan hệ lợi ích, Bạch Trấn Quân há lại để Tô gia rơi vào trong tay người ngoài:

"Như vậy em bây giờ thử nói xem, em muốn anh sau này sẽ làm cái gì?"

Đồ Du Du càng cảm thấy lo lắng thay cho Tô Thành:

"Không phải là tôi muốn cái gì mà là cậu phải có chủ trương cho tương lai của mình đi, nếu được thì tôi chỉ có thể đưa ra lời khuyên cho cậu mà thôi. Cậu so với những người khác có xuất phát điểm cao hơn rất nhiều, Tô thị là công ty lớn trong lĩnh vực bất động sản, khả năng cậu sau này thừa kế công ty cũng sẽ cao hơn, cho nên nếu như cậu thật sự có hứng thú với kinh doanh thì nên theo học một trường đào tạo về kinh tế"

Tô Thành nhanh chóng đáp lại:

"Được rồi, như vậy anh sẽ chọn trường đào tạo về kinh tế để theo học"

Đồ Du Du hơi ngẩng đầu lên một chút, trong phòng tuy đã tắt điện nhưng ánh trăng bên ngoài hắt vào vẫn có thể nhìn thấy được sườn nhan góc cạnh trên gương mặt hoàn mỹ của Tô Thành:

"Cậu có thích hay không? Đây chỉ là góp ý của tôi thôi, cậu nên chọn chuyên ngành học mà cậu yêu thích nhất, dù sao thì đó cũng góp phần rất lớn vào tương lai của cậu"

Tô Thành hôn nhẹ vào mái tóc của Đồ Du Du:

"Chỉ cần em thích thì anh cũng thích"

Đồ Du Du thở dài:

"Cậu đừng nói như vậy, nếu như là vì tôi mà khiến cho cậu bỏ qua ngành học cậu yêu thích thì tôi cảm thấy rất áy náy"

Tô Thành sầu não:

"Được rồi, có thể đừng nói chuyện này nữa được hay không, anh muốn cùng em nói chuyện yêu đương"

Đồ Du Du ai oán:

"Chúng ta cũng đến tuổi này rồi còn nói chuyện yêu đương gì nữa"

Tô Thành nghe người bên cạnh nói ra câu kia liền bật cười ha ha:

"Đến tuổi này rồi? Chúng ta già lắm rồi sao, mà cho dù có già thì anh cũng muốn cùng em nói chuyện yêu đương đến khi tóc bạc chân run"

Đồ Du Du hừ hừ cảm thấy bất lực:

"Ngủ đi, mỗi lần tôi nói chuyện với cậu là cậu không thể nào nghiêm túc được mà"

Tô Thành im lặng không nói gì cả nhưng cái tay lại bắt đầu không thành thật đi xuống phía dưới bụng của Đồ Du Du muốn luồn vào bên trong quần của cậu, Đồ Du Du giật mình đẩy Tô Thành ra quát:

"Tô Thành, cậu định làm cái gì thế hả?"

Tô Thành giống như keo muốn dính chặt lấy Đồ Du Du:

"Chúng ta để hai đệ đệ phía dưới tâm sự đi"

Đồ Du Du trừng lớn hai mắt kéo hết chăn về phía mình:

"Cậu còn động tay động chân nữa thì rời khỏi phòng của tôi ngay đi"

Tô Thành mặt dày dùng tay gỡ chăn của Đồ Du Du ra:

"Cũng không phải là lần đầu tiên nữa em ngượng ngùng cái gì chứ"

Đồ Du Du dùng sức giữ chặt chăn trên người:

"Không phải là lần đầu tiên nhưng cũng không phải ngày nào cũng làm, cậu không mệt nhưng tôi rất mệt có hiểu không hả?".

...

Buổi sáng ngày hôm sau Đồ Du Du có tiết dạy ở lớp của Tô Thành, Tô Thành đương nhiên là dậy đúng giờ theo Đồ Du Du lên lớp học, tuy rằng hắn không có hứng thú với mấy kiến thức hóa học mà Đồ Du Du giảng ở trên lớp, nhưng hắn lại vô cùng có hứng thú với vị nào đó kia, chỉ cần nhìn thấy cậu thôi là trong lòng hắn đã tự động vui vẻ rồi.

Đồ Du Du trước khi đứng lớp vẫn còn không quên dặn dò Tô Thành từ ở nhà rằng tuyệt đối không được làm ra mấy hành động không biết xấu hổ với cậu, nếu không thì cậu nhất định sẽ không tha cho hắn. Tô Thành khi ấy còn kéo cậu lại, đè cậu vào bức tường phía sau, cưỡng hôn cậu còn không nói thế nhưng còn muốn luồn tay vào quần áo của cậu xoa nắn chỗ này, bóp nhéo chỗ kia một chút, Đồ Du Du đương nhiên là tức giận nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nào tìm ra được cách giải quyết, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng hắn mà thôi.

Hôm nay trong lớp có học sinh mới chuyển đến, Đồ Du Du biết học sinh trong trường Vương Phủ này đều có gia thế đáng nể, nhưng được hiệu trưởng đích thân dẫn lên nhận lớp thì từ lúc cậu dạy học ở đây đến giờ vẫn chưa có một ai.

"Đây là bạn học mới của lớp, em tự mình giới thiệu đi" Hiệu trưởng rất ít khi xuất hiện ở trường, lần này xuất hiện là để dẫn một học sinh mới lên nhận lớp khẳng định là nhân vật không tầm thường.

"Xin chào, tôi là Đông Phương Tranh, vừa mới từ Anh quốc trở về, mục đích trở về lần này chính là muốn gặp lại người mà lúc nhỏ tôi từng thích, sau đó chính là theo đuổi anh ấy"

Đông Phương Tranh hôm nay mặc đồng phục học sinh của Anh quốc, là một chiếc áo sơ mi trắng cùng áo vest màu xanh navy nhạt, chân váy cùng màu ngắn trên đầu gối, vừa vặn làm cho đôi chân thon dài thẳng tắp kia được lộ ra tất cả những điểm sáng của nó. Đông Phương Tranh vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp, vừa bước vào lớp liền nói có đối tượng lúc nhỏ khiến cho mấy nam sinh trong lớp cũng nhao nhao hết cả lên:

"Bạn học mới, đối tượng của cậu là ai vậy, tôi có cơ hội hay không?"

Đông Phương Tranh cười cười:

"Chính là ở trong lớp này"

Một nam sinh khác liền lên tiếng trêu chọc:

"Tôi nhìn cậu quen lắm, có phải chúng ta đã từng gặp nhau lúc nhỏ rồi hay không?"

Đông Phương Tranh đột nhiên đưa mắt nhìn thẳng về phía Tô Thành:

"Tô Thành, còn nhớ tôi không?"

Tô Thành vốn không có hứng thú đối với việc trong lớp xuất hiện thêm một học sinh mới, cũng không có hứng thú quản chuyện nam sinh trong lớp cùng nhau tán tỉnh một nữ sinh, chỉ cần là không tán tỉnh thầy giáo nhà hắn thì hắn đều có thể để yên được, nhưng mà nữ sinh kia hắn nhìn sao cũng không quen, ngay cả lúc nhỏ hắn cũng ghét nói chuyện với người khác làm gì có khả năng quen biết cô gái này.

Đồ Du Du nghe thấy lời kia của Đông Phương Tranh liền giật mình, ánh mắt chẳng hiểu sao ngay lập tức nhìn về phía Tô Thành như muốn hỏi tội hắn. Tô Thành cũng nhận ra được điều bất thường kia của Đồ Du Du, thế cho nên hắn liền lạnh giọng nói với Đông Phương Tranh:

"Không quen biết!".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi