MƠ TƯỞNG EM ẤY CŨNG VÔ DỤNG

Từ Vương Phủ đến biệt thự ngoại ô vốn dĩ là chỉ cần đi khoảng một tiếng đồng hồ là đến nơi, nhưng bởi vì hai người lựa chọn đúng giờ cao điểm để di chuyển cho nên mất thêm một tiếng đồng hồ tắc đường nữa, chính vì thế khi đến nơi cũng phải gần tám giờ tối.

Đồ Du Du nhìn tới bên trong sân của khu biệt thự rộng lớn này dựng đến năm sáu chiếc ô tô khác nhau liền có điểm khẩn trương, bạn bè Tô Thành hẳn là đã đến hết cả rồi, cậu bây giờ có cảm giác giống như là bị đưa tới ra mắt họ hàng người yêu vậy. Tô Thành vui vẻ mở cửa xe bước xuống, Đồ Du Du cũng do dự một chút, Tô Thành nắm lấy tay của cậu kéo vào bên trong:

"Không cần khẩn trương, mọi người đều sẽ không làm khó em"

Bên trong vô cùng rộng lớn, nhìn qua một lượt cũng phải cỡ hơn mười người, Đồ Du Du để ý thấy được bên trong góc có Hàn Kỳ đang ngồi nói chuyện với một nhóm người liền bớt khẩn trương hơn, dù sao chỗ này cũng có người cậu quen biết, coi như không quá mức lạc lõng.

Trái ngược với suy nghĩ của Đồ Du Du, nhóm người mà Tô Thành quen đáng lý ra phải đầu xanh tóc đỏ giống như nhóm người lần ấy đến thăm Tô Thành ở trong bệnh viện, nhưng mà nhìn tới nhóm người này đều là một bộ dạng người ra người chứ không có lưu manh giống như trong suy nghĩ của cậu. Thật ra thì lần ấy Tô Thành đã sớm thông báo trước với mọi người khi đến đây phải nhuộm hết tóc trở về màu đen cho hắn, còn yêu cầu không được mặc quần jean quá rách, những ai xăm mình đều phải mặc áo dài mà che đi, nếu như để cho cừu nâu ngốc nhìn thấy bộ dạng trước đây của bọn họ khẳng định là ai kia sẽ lại lải nhải bên tai hắn suốt mà thôi.

Tô Thành và Đồ Du Du bước vào bên trong, mọi người liền ngay lập tức phát hiện ra sự có mặt của hai người, điều làm cho Đồ Du Du kinh ngạc hơn nữa là bọn họ đều rất đồng thanh mà hét lớn:

"Chị dâu"

Đồ Du Du giật mình trước sự hùng hổ này, bị nhiều người như vậy đồng thanh gọi chị dâu quả thật là rất không thể nào tự nhiên được, huống chi Đồ Du Du vốn dĩ da mặt mỏng làm sao có thể làm như không xảy ra chuyện gì. Tô Thành bật cười ha ha, bàn tay thản nhiên nắm lấy tay của Đồ Du Du thật chặt:

"Mọi người cứ tự nhiên chơi, chị dâu của mấy người da mặt mỏng đừng dọa sợ em ấy"

Đồ Du Du cả người cứng ngắc, đám người kia gọi cậu là chị dâu thì thôi đi, tại sao Tô Thành cũng hùa theo bọn họ mà trêu ghẹo cậu chứ. Đồ Du Du trừng lớn hai mắt ngẩng đầu nhìn Tô Thành tức giận khẽ quát:

"Đừng nói huyên thuyên"

Tô Thành một tay khoác eo Đồ Du Du, một tay kéo vali hành lý muốn rời đi:

"Đi thôi, chúng ta lên thay đồ rồi xuống ăn tối"

Đồ Du Du đánh vào tay Tô Thành một cái rồi đẩy hắn ra:

"Nhiều người như vậy cậu sao cứ động tay động chân thế hả?"

Tô Thành cũng hết cách chỉ có thể cưng chiều nhìn Đồ Du Du mà thôi. Tòa biệt thự rộng lớn có khoảng vườn phía sau trồng rất nhiều hoa hồng, phía xa còn có riêng một chuồng ngựa, khoảng đất xa nhất là khu nông trại chuyên để nuôi cừu. Trong biệt thự có người ở lại để trông coi, đồ ăn bữa tối đều là do nhóm người đó chuẩn bị cả, phòng của Tô Thành và Đồ Du Du ở tầng ba, là một phòng ngủ mang phong cách châu âu cổ điển, giường ngủ màu vàng quý tộc có màn rèm lộng lẫy, ngay cả đèn điện trên trần nhà cũng là một dàn đèn chùm vô cùng tráng lệ. Đồ Du Du chưa bao giờ đặt chân tới một nơi như vậy, mấy nơi như vậy cũng chỉ nhìn thấy trên ti vi mà thôi, lúc cậu còn đang ngơ ngác ngắm nhìn mọi bày trí xung quanh thì Tô Thành ở phía sau liền bất ngờ ôm lấy eo cậu:

"Thích không?"

Đồ Du Du gật đầu cảm thán:

"Nơi này đẹp thật"

Tô Thành rất thích khu biệt thự ngoại ô này, đó không chỉ là nơi mà mẹ hắn thường hay đến nhất, mà cảnh vật ở đây còn rất bình yên, xung quanh không có những người mà hắn cảm thấy đáng ghét:

"Ngày mai dậy sớm một chút, còn có thể ngắm bình minh rất đẹp"

Làn gió mát nhè nhẹ thổi vào trong phòng, cửa sổ vẫn mở làm tung bay tấm rèm lua mỏng màu vàng, phía dưới trồng một vườn hoa hồng, vừa vặn hương thơm kia theo làn gió truyền vào bên trong. Đồ Du Du cảm thấy rất thư giãn cùng thoải mái, không rõ là do cảnh vật xung quanh quá mức hữu tình hay là do ở bên cạnh cậu có người cậu yêu thương nữa, hoặc cũng có thể là cả hai:

"Được rồi, tôi đi tắm trước, phía dưới còn có nhiều người đợi"

Đồ Du Du chính là một con cừu nâu ngốc hay thẹn thùng, mỗi lần cậu thẹn thùng liền sẽ lựa chọn việc chạy trốn, hiện tại vẫn là như thế. Tô Thành buồn cười nhìn theo bóng lưng bé nhỏ kia biến mất sau cánh cửa phòng tắm, hiếm lắm đại thiếu gia Tô Thành mới có khoảng thời gian làm quân tử, không có giở trò lưu manh đồi bại xông vào phòng tắm cưỡng ép người ta. Nhưng mà nếu như Tô Thành không đột xuất thay đổi biến thành quân tử thì hiện tại hắn cũng không thể nghe được cuộc điện thoại kia. Đồ Du Du vừa vào phòng tắm chưa được bao lâu thì điện thoại cậu liền có người gọi tới, Tô Thành nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi là Vu Phóng liền im lặng một chút rồi cũng cầm lấy điện thoại nhấn vào nút nghe.

Tô Thành không lên tiếng, đối phương ở đầu dây bên kia dường như cũng là đợi người lên tiếng cho nên im lặng, nhưng mà sự im lặng kia chỉ kéo dài khoảng mười mấy giây thì có một giọng nói trầm khàn phá vỡ nó:

"Xin lỗi"

Tô Thành vẫn im lặng, hắn không biết vì cái gì Vu Phóng lại nói lời xin lỗi với Đồ Du Du, cũng cảm thấy thật sự rất bất ngờ trước giọng điệu nghiêm túc kia của hắn. Vu Phóng vẫn tưởng rằng người nghe điện thoại là Đồ Du Du, tưởng rằng cậu bởi vì giận hắn cho nên không nói chuyện, chính vì thế Vu Phóng liền tiếp tục mở miệng:

"Xin lỗi thầy vì lần đó em có hơi kích động, nhưng mà từ ngày hôm đó em đã suy nghĩ rất nhiều rồi, em nhận ra rằng..."

Vu Phóng nói đến đây thì ngừng lại, Tô Thành ở bên này đã sớm siết chắt lấy di động trong tay, trong lòng nổi sóng tức giận.

"Tư tưởng của em đối với thầy không còn đơn thuần nữa" Vu Phóng nhẹ giọng nói

Tô Thành mặc dù không biết trước chuyện Vu Phóng sẽ thích cừu nâu ngốc nhà hắn, nhưng mà hắn cũng không hề có một chút bất ngờ nào cả mà chỉ có giận dữ. Đồ Du Du là người mà hắn nhìn trúng, người hắn nhìn trúng đương nhiên mọi thứ sẽ đều rất xuất sắc, người khác nảy sinh lòng ái mộ đối với cậu là điều đương nhiên, chỉ có điều lại có người dám cả gan dám thổ lộ với cậu, mà đối tượng còn là kẻ hắn chán ghét nhất, có thể nói chính là kẻ thù không đội trời chung ngay từ nhỏ rồi.

"Ngày mai thầy có rảnh..."

Vu Phóng còn chưa kịp nói xong thì ở bên kia điện thoại liền có một giọng nam không phải là Đồ Du Du đáp lại:

"Mày chán sống rồi"

Vu Phóng giật mình, từ nhỏ đến lớn hắn đối với Tô Thành luôn có một chút kiêng kỵ cùng chán ghét, tuy rằng chán ghét nhưng rất luôn hạn chế không muốn động đến người này, bởi vì Tô Thành bản tính ngông cuồng, người nhà bên ngoại của hắn càng muốn ngông cuồng hơn, chỉ cần Vu Phóng hắn làm ra sai sót nhỏ nào thì ngay cả Tô Thánh cũng không thể bênh vực hắn được.

Vu Phóng trong vài giây lo sợ, nhưng cuối cùng hắn nhận ra được một điều rằng từ nhỏ đến lớn hắn đều nhường nhịn Tô Thành, mọi thứ hắn yêu thích đều liên tục bị Tô Thành cướp đi, cho đến hiện tại ngay cả người hắn thích, hắn chẳng lẽ cũng có thể vì e sợ Tô Thành mà không tiến tới hay sao:

"Tô Thành?"

Nhiệt độ trong phòng giống như bởi vì sự tức giận của Tô Thành mà hạ thấp xuống, âm điệu nguy hiểm phát ra qua từng kẽ răng:

"Là tao, mày có phải chán sống rồi hay không?"

Vu Phóng im lặng mất vài giây, cảm thấy nếu như bây giờ mình tắt máy trốn tránh thì thật sự rất mất mặt, thế cho nên trong từng ấy năm cuộc đời vẫn luôn nhún nhường Tô Thành thì lúc này Vu Phóng quyết định không chịu nhường nhịn Tô Thành nữa:

"Tao cũng thích thầy giáo, mày có vấn đề gì sao?"

Nắm đấm Tô Thành siết lại thật chặt, điện thoại trong tay cũng có thể bị hắn bóp vỡ bất cứ lúc nào:

"Có rất nhiều vấn đề, người của tao mà mày cũng dám mơ tưởng đến, đợi tao trở về nhất định tính sổ với mày"

Vu Phóng khẽ nhếch môi cười:

"Người cũng chưa chắc đã là của mày"

Tô Thành lớn tiếng quát:

"Em ấy là của tao, mày mơ tưởng em ấy cũng vô dụng"

Đồ Du Du vừa vặn từ trong phòng tắm đi ra liền nghe thấy tiếng quát lớn cùng bộ dạng tức giận kia của Tô Thành, để ý kỹ hơn một chút liền phát hiện được hắn đang cầm điện thoại của cậu. Đồ Du Du không thể nào đoán ra được Tô Thành rốt cuộc vì việc gì mà lại tức giận như vậy, cậu đứng trước cửa phòng tắm do dự không dám bước lên, giọng nói thấp thỏm gọi hắn:

"Tô Thành, có chuyện gì sao?"

Tô Thành đưa tầm mắt nhìn về phía Đồ Du Du, hắn nhìn cậu lâu thật lâu rồi tắt điện thoại chậm rãi đặt xuống dưới giường, giọng nói kia vẫn còn có điểm trầm thấp giống như là chưa thể thoát ra ngay được cơn thịnh nộ lúc mới rồi:

"Không có gì"

Đồ Du Du biết là có chuyện, nhưng bởi vì xem dáng vẻ khó coi kia của Tô Thành cho nên cậu có chút sợ hãi, cuối cùng đành chọn cách im lặng không hỏi nữa. Tô Thành xoay người mở vali ra lấy quần áo của mình, trong lúc cúi người tìm quần áo, ánh mắt đáng sợ kia đã kịp che giấu khi ngẩng đầu lên đối diện với Đồ Du Du:

"Anh đi tắm, em có thể xuống dưới trước với mọi người"

Đồ Du Du còn chưa kịp nói gì thì Tô Thành đã bước qua cậu đi vào trong phòng tắm rồi, Đồ Du Du nhanh chóng cầm lấy điện thoại của mình mở ra xem thử, trước tiên mở lên mục nhật ký cuộc gọi, cuộc gọi gần nhất kéo dài trong khoảng thời gian năm phút bốn mươi ba giây, là Vu Phóng gọi đến. Đồ Du Du biết Tô Thành vốn dĩ không thích Vu Phóng, nhưng mà Tô Thành hẳn cũng sẽ không tức giận đến mức như vừa rồi nếu như chỉ là cuộc điện thoại đơn thuần, Đồ Du Du định nhấn dãy số kia gọi lại hỏi nhưng chợt nhớ ra chuyện buổi sáng hôm qua liền dừng lại, đến cuối cùng cậu vẫn là đặt điện thoại xuống, mang tâm trạng bất ổn đi xuống dưới lầu.

Khoảng sân rộng phía sau có tổ chức party tiệc đứng, nhìn thịt nướng cùng bia rượu đặt ở trên bàn, Đồ Du Du hít một hơi thật sâu rồi đi vào nhập hội. Đồ Du Du là định bước tới chỗ Hàn Kỳ, vì dù sao trong chỗ này cậu cũng chỉ quen biết có mình Hàn Kỳ mà thôi nhưng lúc này lại có một cậu nam sinh khác nhìn cậu hét lớn:

"Chị dâu đã tới"

Ngay lập tức tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Đồ Du Du, Đồ Du Du dừng bước, mặt cũng lại đỏ lên một chút, nhưng dù sao cậu cũng đường đường là đàn ông, còn coi như số tuổi lớn hơn đám học sinh ở chỗ này, cũng không thể giống như con gái thẹn thùng không nói câu nào được:

"Được rồi, các cậu đừng gọi tôi như vậy"

Một nam sinh khác trên tay cầm chai bia đứng ở một góc nói lớn:

"Chị dâu, đại ca đâu rồi?"

Đồ Du Du đáp lại:

"Cậu ta đang tắm"

Lại một người khác nói chen vào:

"Hai người chẳng lẽ không tắm cùng nhau sao, thật sự là tốn thời gian mà"

Một cô gái bật cười ha ha:

"Nói cái gì đó, tắm cùng nhau mới là tốn thời gian đó"

Đồ Du Du cúi đầu giả bộ như không nghe thấy, đám nam sinh nữ sinh này vốn rất nghịch ngợm, nói ra mấy lời thật sự là khiến cho người lớn như cậu đây cũng phát ngượng. Đồ Du Du đi về chỗ Hàn Kỳ ngồi xuống, Hàn Kỳ đang ăn thịt nướng và nhâm nhi ly rượu, nhìn cách ăn của cậu ta quả thật vô cùng tao nhã, tao nhã đến mức ngay cả không dùng dao dĩa mà chỉ cần một cái xiên que ăn cũng thấy khác biết đẳng cấp:

"Sao thế, có chuyện gì sao?"

Đồ Du Du ăn một miếng táo rồi khẽ thở dài:

"Vừa mới rồi Tô Thành tức giận"

Hàn Kỳ vẫn nhẹ nhàng thản nhiên:

"Tức giận cậu hả?"

Đồ Du Du lắc đầu:

"Chắc là không phải"

Hàn Kỳ hỏi lại:

"Chắc là không phải?"

Đồ Du Du cầm lấy xiên thịt nướng định ăn lại bỏ xuống:

"Cậu ta nghe điện thoại của tôi rồi tức giận"

Hàn Kỳ khẽ nhấp một ngụm rượu:

"Thế ai gọi đến cho cậu?"

Đồ Du Du cầm lấy chai rượu RIO mở ra:

"Là một nam sinh trong lớp của tôi"

Hàn Kỳ cười nhạt:

"Chỉ là một nam sinh thôi sao?"

Đồ Du Du gật đầu, Hàn Kỳ khẽ lắc lư ly rượu trong tay:

"Nếu như chỉ là một nam sinh bình thường thì không có lý do gì cậu ta lại tức giận cả, chỉ sợ là đến ngay cả chính bản thân cậu cũng không biết có phải chỉ là một nam sinh bình thường gọi đến hay không thôi"

Đúng lúc này lại có tiếng nhốn nháo của đám người xung quanh:

"Đại ca, mau đưa chị dâu tới giới thiệu chính thức đi"

"Đại ca, chị dâu ở chỗ kia"

Đồ Du Du vừa chạm phải ánh mắt của Tô Thành liền ngay lập tức quay đi trốn tránh, trong lòng thật sự cầu mong kẻ lưu manh kia đừng làm gì thái quá, đừng đi đến chỗ cậu, đừng đi đến chỗ cậu...

"Được rồi, mọi người cứ tự nhiên chơi đi, đừng quá để ý đến em ấy"

Đồ Du Du vừa mới rồi còn âm thầm cầu mong Tô Thành đừng để ý đến mình, hiện tại hắn thật sự không để ý đến mình thì trong lòng tránh không được có điểm buồn bực. Kế đó Hàn Kỳ cũng bị Hoàng Thế Trung kéo đi, Đồ Du Du thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn về phía Tô Thành, lúc thấy hắn đang vui vẻ uống bia cùng nhóm bạn, lúc lại thấy có hai ba cô gái thân hình bốc lửa, quần áo sexy vây quanh. Đồ Du Du cũng không biết Tô Thành đột nhiên bị làm sao lại đối với cậu như vậy, nhưng cậu đoán ra được cuộc gọi vừa mới kia nhất định có vấn đề.

Suốt cả khoảng thời gian diễn ra party, Tô Thành đều cười nói rất vui vẻ, chơi cũng rất nhiệt tình nhưng lại không hề đả động gì đến Đồ Du Du cả, Đồ Du Du uống hết một chai rượu hoa quả RIO, ăn hết vài xiên thịt dê nướng, lại tráng miệng chút hoa quả liền đứng dậy im lặng rời đi.

Đồ Du Du lên tầng ba, mở cửa phòng bước vào tìm điện thoại của mình, kế đó cậu liền nhấn vào dãy số của Vu Phóng, cậu thật sự muốn hỏi xem rốt cuộc vừa mới rồi Vu Phóng đã nói cái gì. Nghĩ tới chuyện ngày hôm đó Đồ Du Du vẫn không thể nào tự nhiên giống như trước với Vu Phóng được, lúc nghe thấy giọng nói truyền ra từ bên kia điện thoại cậu còn phải im lặng vài giây mới lên tiếng:

"Vừa mới rồi... cậu gọi cho tôi có chuyện gì thế?"

Vu Phóng chậm dãi đáp lời:

"Tô Thành không nói cho thầy biết hả?"

Đồ Du Du cảm thấy có điểm bất an:

"Cậu nói gì với cậu ta thế?"

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, Đồ Du Du ở bên này cũng âm thầm chờ đợi lắng nghe, không biết qua bao lâu Vu Phóng mới lên tiếng trả lời:

"Em nói, tư tưởng của em đối với thầy không còn đơn thuần nữa"

Đồ Du Du giật mình suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, miệng cũng cứng lại không thể nói ra lời nào, Vu Phóng có lẽ cũng đoán ra được đối phương bên kia rất bất ngờ cho nên liền nói tiếp:

"Như thế nào? Tô Thành thích thầy, em cũng thích thầy, chuyện này không thể sao?"

Đồ Du Du ấp úng mãi mới nói ra được một câu:

"Cậu điên rồi... tôi và Tô Thành... không có mối quan hệ đó"

Thật ra Đồ Du Du chỉ là không muốn để cho quá nhiều người biết mối quan hệ giữa cậu và Tô Thành, chối được đến đâu thì cậu liền sẽ chối đến đó, chứ cậu không hề có ý muốn nói cậu không thích Tô Thành. Vu Phóng ở đầu dây bên kia khẽ mỉm cười:

"Là thế sao? Như vậy cũng tốt, như vậy chỉ có một mình em thích thầy, không cần phải tranh dành với ai"

Đúng lúc này cánh cửa phòng bật mở, Đồ Du Du giật mình vội vã tắt điện thoại, một bộ dáng giấu giếm giống như là kẻ phạm tội. Tô Thành đứng trước cửa phòng nhìn Đồ Du Du một hồi, Đồ Du Du cảm giác như tứ chi trên người tê cứng lại, mạch máu bên trong cơ thể cũng tắc nghẽn, hô hấp dần trở nên ngưng đọng. Ánh mắt trầm mặc kia của Tô Thành làm cho Đồ Du Du cảm nhận rõ ràng được sự nguy hiểm quẩn quanh trong không khí, trong lòng cậu có điểm chột dạ, không biết Tô Thành có nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi của cậu ở trong phòng hay không, nếu như hắn nghe thấy được có hay không sẽ lại hiểu nhầm cái gì đó. Nhưng mà khi Tô Thành lên tiếng hỏi cậu một câu thì cậu liền chắc chắn rằng hắn đã nghe thấy được lời cậu nói, hơn nữa còn đang tức giận:

"Không có quan hệ đó sao?".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi