MƠ TƯỞNG EM ẤY CŨNG VÔ DỤNG

Kế đó chuyện Tô Thành muốn sáu năm nay rồi vẫn không thể làm, đến cuối cùng hắn đành phải mang bộ mặt cáu giận bước xuống dưới lầu nhìn xem là người nào lại đến phá đám chuyện tốt của hắn. Tô Thành nhìn người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mặc một bộ vest xám, trên gương mặt còn mang cặp kính trắng rất tri thức, ngẫm lại cừu nâu ngốc nhà hắn năm đó đi dạy học cũng sẽ mang kính như vậy, thoạt nhìn chính là kiểu văn nhã bại hoại.

Tô Thành khẽ nhếch môi mỉm cười, chỉ có điều lúc đi xuống phòng khách nụ cười kia liền biết mất, đúng như Đồ Du Du nói Tô Thành đối với người ngoài sẽ có điểm lạnh lùng khó gần:

"Ông là ai?"

Người đàn ông kia đứng dậy hơi khom người đưa tay về phía trước:

"Tôi là luật sự của Bạch lão gia, Bạch lão gia lần này công bố di chúc cho nên tôi mới đến đây mời cậu về Bắc Kinh nghe bản di chúc này"

Tô Thành đã cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với Bạch gia và Tô gia, tuy rằng cái họ Tô này hắn cũng lười làm lại trên giấy tờ nhưng hắn căn bản là không còn muốn dính dáng gì đến bọn họ cả, Bạch Trấn Quân dù có mang núi vàng núi bạc tới cho hắn thì hắn cũng sẽ không trở về. Lý do tại vì sao Tô Thành giận bọn họ như vậy chính là có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là do bọn họ hại mẹ của hắn, lý do thứ hai chính là hại Đồ Du Du của hắn, cho nên cách xa bọn họ một chút thì người quan trọng đối với hắn mới không bị liên lụy:

"Không cần, nếu như trong di chúc có tên của tôi thì ông cứ nói ông ta gạch bỏ tên tôi đi, muốn cho ai thì cho"

Luật sự nọ họ Lôi tên Kính Đình, ông ta vừa nghe thấy vậy vẫn mỉm cười đáp:

"Chuyện này là do Bạch lão gia đã có chủ ý rồi, hơn nữa Bạch lão gia cũng rất mong gặp cậu"

Đồ Du Du phất tay:

"Không gặp"

Lôi Kính Đình vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nói tiếp:

"Bạch lão gia còn muốn chuyển giao số cổ phần của ông ấy có tại công ty bất động sản Tô thị cho cậu nữa"

Tô Thành nhíu mày có điểm mất kiên nhẫn, hắn còn có việc quan trọng phải làm trên kia không có nhiều thời gian ngồi nói chuyện vô nghĩa với người này, chính vì thế liền ngay lập tức đứng dậy xoay người muốn rời đi:

"Không cần, ông mau rời khỏi đây"

Lôi Kính Đình vội đứng dậy gọi Tô Thành:

"Cậu Tô ngày công bố di chúc sẽ diễn ra vào thứ sáu tuần này, thư mời tôi để tại chỗ này mong cậu sẽ đọc qua"

Tô Thành bước nhanh lên trên lầu, di chúc hay là tài sản gì đó hắn không muốn quan tâm tới, hiện tại hắn chỉ muốn ăn Đồ Du Du mà thôi, nhưng mà khi Tô Thành lên tới phòng ngủ liền phát hiện ra người ta đã mặc quần áo chỉnh tề rồi, hắn nhanh chóng bước nhanh tới nhíu mày muốn lột quần áo cậu ra:

"Du Du chúng ta tiếp tục đi"

Đồ Du Du như có như không né được khỏi ma trảo xấu xa kia của Tô Thành, vừa mới rồi cậu ở trên có nghe thấy cuộc nói chuyện phía dưới, không phải là cậu tham tiền nhưng cậu vẫn muốn quyền lợi tốt nhất cho Tô Thành, hơn nữa cậu cũng không muốn vì cậu mà Tô Thành lạnh nhạt với gia đình hắn, lần này cậu nhất định sẽ khuyên hắn trở về:

"Tô Thành, là ai đến thế?"

Tô Thành lại ôm lấy Đồ Du Du ngã lên giường, bàn tay xấu xa bắt đầu muốn lần mò vào trong áo của cậu, Đồ Du Du ngay lập tức kiên quyết chặn hắn lại:

"Tô Thành, hay là lần này anh về Bắc Kinh một chuyến đi"

Tô Thành thu tay lại lạnh giọng đáp:

"Anh không về"

Tô Thành sẽ có đôi lúc giống một đứa nhỏ như vậy, chỉ có điều người nhìn thấy một mặt trẻ con này của hắn cũng chỉ có Đồ Du Du mà thôi. Đồ Du Du xoay người sang bên cạnh, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực hắn khẽ nỉ non:

"Đi đi, em cũng muốn về Bắc Kinh gặp bạn nữa"

Tô Thành chạm vào bàn tay của Đồ Du Du:

"Em muốn dọa bọn hay sao, tất cả mọi người đều nghĩ em không còn"

Đồ Du Du chỉ nói vậy thôi, cậu cũng không có bạn bè gì quá thân thiết tại Bắc Kinh, ngẫm lại cũng chỉ có mình Hàn Kỳ mà thôi, chẳng qua là cậu muốn nhân việc này làm làm dịu đi mối quan hệ giữa Tô Thành và người nhà hắn, nói gì thì nói bọn họ cũng là người một nhà cũng không thể nào cứ lạnh nhạt như vậy được:

"Tô Thành, ngày mai đặt vé máy bay về Bắc Kinh nhé"

Tô Thành nhíu mày không nói, Đồ Du Du lại dùng đầu ngón tay khẽ gãi gãi ngực của hắn:

"Tô Thành..."

Tô Thành nhanh tay túm lấy bàn tay không yên phận kia của Đồ Du Du:

"Anh không muốn quay lại đó"

Đồ Du Du có chút lo lắng, cậu không muốn Tô Thành cứ lạnh nhạt như vậy với người nhà của hắn như thế:

"Tại sao vậy, dù sao người đó cũng là ông ngoại anh mà"

Lý do Tô Thành không muốn quay trở lại chính là không muốn nhớ đến đoạn quán khứ kia, hơn nữa nếu như lần này hắn mang theo Đồ Du Du trở về thì đám người kia có chịu để yên cho cậu hay không, hắn không muốn để cho cậu rơi vào tình thế nguy hiểm thêm bất cứ phút giây nào nữa. Đồ Du Du không thấy Tô Thành trả lời mình liền mang đầu nhỏ cọ cọ vào lồng ngực hắn nỉ non:

"Em không muốn vì em mà anh và gia đình anh bất hòa, nếu như vậy em sẽ rất áy náy"

Tô Thành khẽ thở dài một hơi rồi trầm giọng:

"Được rồi, nhưng mà lần này trở về em nhất định không được rời khỏi anh nửa bước nữa, anh không hy vọng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn"

Đồ Du Du mỉm cười siết chặt lấy eo Tô Thành:

"Anh yên tâm, người khác có kéo em ra em cũng sẽ dính chặt lấy anh"

Có chuyện này Tô Thành đã giữ trong lòng rất lâu rồi, tuy rằng chuyện này đối với hắn không quá mức quan trọng nhưng nếu không tìm ra được câu trả lời cũng thấy khó chịu, chính vì thế tại thời điểm này hắn liền quyết định hỏi:

"Du Du, lần đó vì sao em lại có tấm chi phiếu kia?"

Đồ Du Du hả một tiếng, Tô Thành không nói thì cậu cũng sẽ không nghĩ tới chuyện này, lần đó là do cậu cứ vô thức cầm lấy tấm tri phiếu đó rời đi, tuy rằng lúc đó cậu có chút lung lay xem có nên rời xa Tô Thành hay không nhưng cậu không hề có ý định dùng số tiền kia mà đánh đổi Tô Thành:

"Em..."

Trước sự lúng túng này của Đồ Du Du, Tô Thành cũng không hy vọng sẽ nghe tiếp câu trả lời của cậu nữa, hắn khẽ đưa tay vòng qua eo cậu ôm vào lòng rồi khẽ nói:

"Du Du, tương lai sau này của em chỉ có anh mới có thể cho em hạnh phúc"

Đồ Du Du vốn định giải thích chuyện tấm chi phiếu kia nhưng cậu cũng không biết nên giải thích ra sao, nếu như nói sự thật rằng cậu vô thức cầm lấy nó, đến lúc ra khỏi cửa mới phát hiện ra mình đang cầm theo thì Tô Thành có thể sẽ nghĩ cậu nói dối, nhưng mà nếu như lừa gạt hắn thì cậu lại không muốn thế cho nên liền chọn cách không giải thích nữa:

"Ừ, như vậy em liền mang sau này của em giao hết cho anh".

Buổi chiều ngày hôm sau Tô Thành và Đồ Du Du có chuyến bay đến Bắc Kinh, thời gian này người làm trong nhà đều rất yêu quý Đồ Du Du, có lẽ bởi vì tính cách cậu khá thoải mái thân thiện, đối với mọi người đều rất quan tâm, thỉnh thoảng sẽ còn ở trước mặt bọn họ mà nhắc Tô Thành không nên quá khắt khe với bọn họ, thế cho nên khi Đồ Du Du muốn rời khỏi Thượng Hải vài ngày mọi người đều có chút buồn bã. Tiểu Hoa ngồi ở một góc giúp Đồ Du Du chuẩn bị thuốc cho vào hộp, còn cẩn thận viết lại công dụng cùng liều dùng ở mỗi loại rồi đưa cho cậu. Đồ Du Du khoác tay Tô Thành rời khỏi biệt thự, trước khi đi còn quay lại phía sau chào người trong nhà:

"Trở về tôi sẽ mua đặc sản cho mấy cô ăn nhé"

Tô Thành không muốn Đồ Du Du cười với người khác quá nhiều, cậu cứ như vậy hắn sẽ không thể thoải mái được:

"Được rồi đi thôi, chúng ta sẽ muộn mất chuyến bay vì em đó"

Đồ Du Du cười cười, trong lòng cậu cũng biết Tô Thành là đang ghen, chỉ có điều cậu không cảm thấy chuyện này phiền phức, ngược lại chính là vô cùng vui vẻ:

"Anh lại ghen nữa"

Tô Thành đưa tay nắm lấy cằm nhỏ của Đồ Du Du:

"Em đã biết còn muốn cố tình"

Đồ Du Du nhanh chóng đặt một nụ hôn chớp nhoáng vào môi của Tô Thành, hạnh phúc chính là đơn giản như thế. Đối phương một khi yêu sẽ trở nên ngốc nghếch, tính cách cũng sẽ có điểm trẻ con, ngược lại chính bản thân mình cũng sẽ tùy ý mà phối hợp, cứ như vậy mà tạo thành một tổ hợp vô cùng hoàn hảo.

Bởi vì Tô Thành đặt chuyến bay vào buổi chiều cho nên đến tối hai người mới đến được Bắc Kinh, Tô Thành không muốn đến Bạch gia qua đêm tại đó vì thế hai người liền quyết định thuê một khách sạn để nghỉ. Tô Thành và Đồ Du Du không mang theo đồ đạc, vấn đề này cậu đã nói với hắn rồi nhưng hắn vẫn nhất quyết không muốn mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh, bảo đến đó sẽ tùy tiện mua đại vài bộ quần áo để mặc.

Lúc Đồ Du Du lên phòng rồi, Tô Thành liền đi xuống dưới định đến trung tâm thương mại mua đồ, bởi vì là khách sạn cao cấp cho nên chất lượng phục vụ cũng vô cùng tốt, khi hắn định đi ra ngoài liền có một nam nhân viên chạy tới hỏi han:

"Quý khách muốn đi đâu, có cần tôi gọi xe giúp hay không?"

Tô Thành đã quá thông thạo đường xá ở Bắc Kinh này rồi cho nên liền phất tay:

"Không cần tôi đến trung tâm thương mại đối diện đường mua vài bộ quần áo thôi"

Người nọ cười cười, cũng có rất nhiều du khách đến thuê phòng tại khách sạn này không có thói quen mang đồ đạc đi cùng, cho nên thỉnh thoảng sẽ có vài người đưa tiền cho nhân viên ở chỗ này nhờ mua đồ giúp, sau đó dĩ nhiên sẽ có một chút tiền công nho nhỏ:

"Nếu quý khách bận việc tôi có thể đi mua đồ giúp quý khách"

Tô Thành dừng bước, bây giờ cừu nâu ngốc nhà hắn nhất định đang tắm, đợi hắn đi mua đồ về rồi thì cậu nhất định cũng tắm xong, hắn muốn cùng cậu tắm cho nên liền gật đầu đưa thẻ ở trong túi quần cho người nọ:

"Được đó, cậu giúp tôi đi mua vài bộ đồ, một XL và một S đi"

Người nọ nhanh tay tiếp nhận lấy thẻ của Tô Thành:

"Dạ được ạ, như vậy tôi đưa thẻ căn cước của tôi cho quý khách nhé"

Tô Thành hào phóng:

"Không cần đâu"

Nói rồi Tô Thành liền xoay người rời đi, Đồ Du Du chỉ vừa mới xả nước ấm vào bồn xong, đang định cởi quần áo thì cửa phòng tắm phía sau liền có tiếng động, quay lại nhận ra được Tô Thành đang đứng ở đó, cậu có chút khó hiểu hỏi hắn:

"Sao lại quay về?"

Tô Thành cười xấu xa tiến vào bên trong:

"Anh đặt hàng rồi, lát nữa người ta mang đồ đến, chúng ta cùng tắm đi"

Đồ Du Du liếc mắt nhìn Tô Thành, lúc đầu cậu còn có ý nghĩ sẽ chiều người này, vì dù sao mấy năm gần đây cũng là cực khổ cho hắn, nhưng mà cậu càng để hắn tùy ý bao nhiêu thì hắn lại càng không biết điều bấy nhiêu, chỉ hở ra một chút liền sẽ không đứng đắn được:

"Hôm nay ngồi trên máy bay có chút mệt cho nên em muốn tắm nhanh rồi vào, anh ra ngoài đợi em một chút nhé"

Đồ Du Du vừa nói ngớt câu thì Tô Thành đã đứng đối diện cậu vươn tay muốn cởi đồ cậu rồi:

"Chúng ta cùng tắm đi, em mệt thì để anh giúp em là được"

Đương nhiên kết quả vẫn là theo ý của Tô Thành, Đồ Du Du ngồi tựa lưng vào lồng ngực hắn trong bồn tắm, bàn tay của ai đó thỉnh thoảng sẽ lại không thành thật sờ soạng một chút trên người cậu:

"Anh đã gọi điện báo cho ông ngoại rằng anh sẽ về chưa?"

Bàn tay của Tô Thành đang lần mò vào bên trong đùi non của Đồ Du Du, giọng nói cũng trầm khàn rõ rệt, ngay cả nơi bên dưới của hắn cậu cũng cảm nhận được rõ ràng nó đang chọc vào lưng của cậu:

"Một lát nữa anh gọi sau"

Đồ Du Du khép đùi của mình lại ý muốn nhắc nhở Tô Thành không được làm trò xấu nữa:

"Sáng mai em sẽ đi gặp Hàn Kỳ trò chuyện một chút"

Tô Thành chuyển hướng đưa tay lên khẽ gãi gãi điểm nhỏ trước ngực của Đồ Du Du:

"Em phải cẩn thận đó"

Đồ Du Du bị chạm đúng điểm yếu có chút khó chịu vội gạt tay Tô Thành ra:

"Anh đừng nghịch"

Tô Thành cúi đầu khẽ gặm cắn cần cổ của Đồ Du Du:

"Du Du, anh muốn em..."

Đồ Du hôm nay ngồi trên máy bay vẫn còn chút mệt mỏi, hơn nữa một lát nữa hai người các cậu cũng phải đi ăn cơm, nếu như bây giờ còn muốn làm trò xấu khẳng định sẽ không có sức nữa thế cho nên Đồ Du Du liền khéo léo đẩy tay Tô Thành ra khỏi người mình một chút:

"Em đói bụng"

Tô Thành nắm lấy cằm của Đồ Du Du cúi đầu hôn vào môi cậu, đầu lưỡi dễ dàng tách mở khoang miệng của cậu đưa vào bên trong thăm dò, bàn tay không yên phận bắt đầu từ bụng của cậu luồn xuống chỗ nơi ở giữa hai chân kia, Đồ Du Du có cảm giác không ổn liền đẩy Tô Thành ra:

"Đừng mà, tắm nhanh một chút còn phải đi ăn tối nữa"

Tô Thành vẫn cứng đầu muốn hôn Đồ Du Du tiếp, đúng lúc này bên ngoài liền có tiếng chuông cửa, Đồ Du Du thở phào một hơi vội đẩy tay Tô Thành ra khỏi người mình:

"Có người tới, anh ra xem đi"

Tô Thành thật sự suýt chút nữa chửi thề ra miệng, có điều gần đây Đồ Du Du luôn nhắc hắn không nên mở miệng ra là nói mấy lời như vậy cho nên vẫn là nhịn xuống chỉ còn biết âm thầm nói ở trong lòng. Đồ Du Du nhân cơ hội Tô Thành đi rồi liền lấy áo choàng tắm treo ở bên cạnh khoác vào người cẩn thân, đến lúc khi hắn quay vào thì cậu đã đi ra khỏi phòng tắm rồi:

"Là người mang quần áo tới sao?"

Tô Thành có điểm mất hứng, giọng nói cũng bộc lộ rõ sự cáu kính:

"Ừ"

Đồ Du Du không thèm để ý đến Tô Thành, nhanh chóng lấy đồ trong túi ra muốn mặc:

"Một lát nữa đi ăn đồ nướng được không?"

Tô Thành nhàn nhạt đáp:

"Tùy em"

Đồ Du Du vừa mới bỏ đồ từ trong túi ra liền dừng lại động tác, mắt thấy bên trong là cái gì thì gương mặt ngay lập tức lúc đỏ lúc đen, kết quả liền tức giận quay lại phía sau nói lớn với Tô Thành:

"Anh biến thái"

Tô Thành mới chỉ kịp ngẩng đầu lên liền có thứ mềm mại nào đó bay về phía hắn, hắn vẫn còn không biết bản thân mình rốt cuộc đã làm cái gì sai lại khiến cho cừu nâu ngốc nhà mình vừa tức giận vừa nói hắn là biến thái như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi