MƠ TƯỞNG EM ẤY CŨNG VÔ DỤNG

Ở trong nhà giam vốn chẳng có việc gì làm, Đô Du Du tắm xong rồi lại trở về phòng giam cuối hàng lang, trong phòng quả nhiên đã được thu dọn sạch sẽ, ngay chăn lông cũng được đổi mới. Đồ Du Du nhìn lướt qua một hồi liền tự giác đỏ mặt, cứ nghĩ đến chuyện mất mặt vừa mới xảy ra cậu lại không có mặt mũi nào đối diện với Tô Thành nữa.

Tô Thành ở phía sau vòng tay ôm lấy eo của Đồ Du Du, cơ thể hai người lại một lần nữa dán sát vào nhau không hề có một khoảng trống nào cả. Tô Thành càng ngày càng không thể nào rời xa khỏi Đồ Du Du được, từng dây từng phút chỉ muốn ở bên cậu:

"Du Du, em ghen lên sao lại đáng yêu như thế"

Đồ Du Du đưa tay xuống dưới gỡ tay Tô Thành ra:

"Em mới không thèm ghen"

Tô Thành so với những người đàn ông khác vẫn luôn có những điểm khác biệt, ví như sự ham muốn của hắn luôn không hề có giới hạn, chỉ cần chạm tới cơ thể của Đồ Du Du liền sẽ tự động nóng lên, đôi tay không hề thành thật ăn đậu hũ của người ta. Đồ Du Du đối với việc vô độ không có điểm dừng này của Tô Thành quả thật cũng có chút sợ hãi:

"Tô Thành, ban ngày ban mặt anh làm cái gì thế?"

Đồ Du Du đẩy Tô Thành ra ngồi xuống giường, hiện tại trong phòng vốn chẳng có thứ gì, ngay cả điện thoại di động cũng không có cho nên Đồ Du Du ngoài đối diện với người đàn ông không biết kiềm chế trước mặt kia ra thì chẳng có việc gì để làm cả. Tô Thành cười xấu xa ngồi xuống bên cạnh Đồ Du Du, nắm lấy bàn tay cậu đưa lên miệng khẽ hôn nhẹ từng đầu ngón tay:

"Đây là tuần trăng mật của chúng ta, không làm cái đó thì làm gì có cái gì để làm"

Đồ Du Du liếc mắt hậm hực:

"Anh có bệnh hả, làm gì có ai coi phòng giam là nơi của tuần trăng mật chứ"

Tô Thành khẽ mỉm cười:

"Thế em muốn ở chỗ nào mới được, đợi vài ngày nữa ra khỏi đây anh đưa em đến chỗ đó"

Đồ Du Du im lặng cẩn thận ngẫm nghĩ:

"Em muốn tới Nhật Bản"

Tô Thành sảng khoái đồng ý:

"Vậy đợi ra ngoài rồi anh sẽ đưa em tới Nhật Bản chơi thỏa thích"

Đồ Du Du giống như nhớ ra điều gì đó liền quay sang bên cạnh hỏi Tô Thành:

"Hôm nay đã là ngày mấy rồi?"

Tô Thành cũng không có khái niệm về thời gian nữa:

"Em có việc gì sao?"

Đồ Du Du cúi đầu đếm đếm ngón tay:

"Sắp tới là giáng sinh rồi, em nghe Đóa Đóa nói giáng sinh ở phố đông sẽ giảm giá rất nhiều mặt hàng, khẳng định rất nhộn nhịp"

Tô Thành buồn cười, hắn căn bản không cần mua đồ giảm giá:

"Em muốn mua món đồ gì?"

Đồ Du Du trả lời:

"Em vẫn còn chưa nghĩ ra, nhưng mà Đóa Đóa nói giáng sinh ở phố đông rất là đẹp, nếu như ra khỏi đây trước đêm giáng sinh chúng ta đi đến đó có được không?"

Tô Thành vuốt mái tóc sáng màu của Đồ Du Du cưng chiều đáp:

"Được, anh nhất định sẽ đưa em đi"

Đồ Du Du gật đầu, mặc dù cậu không biết đến bao giờ mới có thể rời khỏi chỗ này nhưng mà cả một quá trình đều vô cùng hứng trí ngồi bàn luận với Tô Thành, bàn luận từ chuyện giáng sinh hai người sẽ làm cái gì, tới chỗ nào cho đến chuyện ngày tết dự kiến sẽ làm cái gì cũng đều bàn luôn cả.

Đồ Du Du chợt nhớ ra kể từ khi bản thân tỉnh lại đến bây giờ thì cậu vẫn chưa về thăm nhà, tuy rằng cậu biết ba cậu đối với cậu tình cảm có phần lạnh nhạt nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột già, cậu cũng không có ý định sẽ không trở về gặp lại ba mình nữa.

"Tô Thành, tết này có thể dành một ngày cùng em về thăm nhà có được không?"

Tô Thành ừ nhẹ, cũng nhạy cảm nhận ra được Đồ Du Du tâm trạng đột nhiên trầm xuống, Đồ Du Du có một thói quen, thói quen này không phải bẩm sinh đã có mà nó xuất hiện từ sau khi cậu xác lập mối quan hệ với Tô Thành, chính là khi cậu gặp chuyện gì đó bất an, bản thân sẽ ngay lập tức tự động dán sát lấy hắn, ví như hiện tại Đồ Du Du rõ ràng đang ngồi cách xa Tô Thành một khoảng, chẳng biết lúc nào vai hai người đã chạm vào nhau, Đồ Du Du nắm lấy cánh tay rắn chắc của Tô Thành ngẩng đầu nói:

"Sau đó em sẽ nói chuyện của hai chúng ta cho ba biết"

Tô Thành nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của Đồ Du Du, hắn cũng không rõ tại vì sao trong đôi mắt đó lại có một tia chua sót. Đồ Du Du nghĩ tới chuyện kể từ khi mẹ mình mất, ba cậu cũng không quá quan tâm cậu nữa, sau đó mẹ của Đóa Đóa xuất hiện, người ba này của cậu lại giống như là đã bỏ rơi cậu. Có một lần ba Đồ Du Du say rượu cãi nhau với mẹ kế của cậu, chẳng hiểu sao hai người to tiếng thế nào đột nhiên lại nói qua đến cậu, Đồ Du Du khi ấy mười ba tuổi đứng ở sau bức tường bị ba mình đưa ngón tay trỏ chỉ thẳng mặt, ông ấy lớn tiếng quát:

"Mày cũng vô dụng, nếu không phải vì mày thì mẹ mày cũng không xảy ra chuyện"

Thật lâu sau đó Đồ Du Du mới phát hiện ra mẹ của cậu chính là vì muốn đi mua phần thưởng cho cậu vì cậu đoạt giải trong cuộc thi học sinh giỏi cấp trường mà bị tai nạn đến mất mạng. Đồ Du Du áy náy cùng tức giận, tức giận với chính bản thân mình cũng tức giận với luôn cả ba mình, rõ ràng chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, mẹ cậu mất rồi cậu cũng không hề muốn như thế, nhưng suy đi tính lại mẹ cậu mất cũng một phần liên quan đến cậu.

Tô Thành cúi đầu hôn vào mái tóc của Đồ Du Du, hắn rất hay làm ra hành động này khi hai người ở gần nhau, nụ hôn này đại biểu cho việc hắn vô cùng cưng chiều và muốn bảo vệ cậu:

"Nếu không giáng sinh này chúng ta về thăm nhà em cũng được"

Giống như là luôn có một bức tường vô hình ngăn cản giữa Đồ Du Du và ba của mình, mỗi lần đối diện hai người sẽ không có chuyện gì để nói, sự im lặng đến ngại ngùng này khiến cho đối phương có suy nghĩ thà đừng gặp mặt thì hơn:

"Đợi đến tết đi, hiện tại vẫn chưa phải lúc"

Thời gian trôi qua thật chậm rãi, Tô Thành vẫn luôn bảo hộ Đồ Du Du rất tốt, rất nhiều lần Mặc Tử Chi muốn đến gây khó dễ cho cậu nhưng cậu ta căn bản là không có cơ hội, một chút cơ hội cũng không có vì Tô Thành luôn không hề rời cậu lấy nửa bước.

Thật sự thì Đồ Du Du cũng không phải là người không thích gây chuyện, thỉnh thoảng Mặc Tử Chi không biết vô tình hay là cố y mà luôn đi ngang qua phòng giam này, cánh cửa phòng giam chỉ có một ô thoáng rất nhỏ, mà Mặc Tử Chi lúc đi qua đều sẽ hướng mắt vào trong nhìn, Đồ Du Du cảm nhận được sự riêng tư bị phá vỡ liền cố tình dùng hành động dằn mặt kẻ đáng ghét kia. Mỗi lần Mặc Tử Chi đi qua phòng, Đồ Du Du đều luôn cố tình dán sát vào Tô Thành làm ra hành động thân thiết, Mặc Tử Chi khi ấy gương mặt tối sầm, ánh mắt tức giận, Đồ Du Du ngược lại vô cùng khoái chí cười đến bò cả trên người của Tô Thành, sau đó Tô đại thiếu của chúng ta dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này mà đè người ta xuống dưới thân mình thi hành đại chiến đến khi Đồ Du Du khàn giọng cầu xin tha thứ mới thôi.

Rất nhanh Đồ Du Du liền phát hiện ra phòng giam có gắn camera theo dõi, Đồ Du Du hỏi Tô Thành camera kia là thật hay giả, có hoạt động không hay chỉ treo ở đó lấy lệ mà thôi. Tô Thành khi ấy chỉ vào đốm đỏ chớp chớp trên camera trả lời cậu rằng: "Em nghĩ nói chỉ treo có lệ hay là thật sự đang hoạt động?"

Đồ Du Du lúc đó đỏ mặt mang chăn đắp kín đầu hét lớn:

"Tại sao không nói chỗ này có camera hả?"

Tô Thành buồn cười:

"Em chẳng phải muốn cho người ta thấy em và anh quan hệ rất tốt hay sao?"

Đồ Du Du hé chăn chỉ để lộ ra đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng tới chỗ Tô Thành:

"Chuyện này anh cũng biết hả?"

Tô Thành ngồi ở trên giường thản nhiên đáp:

"Em biểu hiện rõ ràng như vậy anh không biết mới là lạ"

Đồ Du Du hừ hừ tức giận:

"Buổi tối không làm nữa, camera lắp ở góc tường anh lại không nói cho em biết, còn cố tình làm ra chuyện đáng xấu hổ kia"

Tô Thành kéo chăn của Đồ Du Du:

"Em yên tâm, mỗi lần làm anh đều che rồi, người khác căn bản là không nhìn thấy cơ thể em được"

Đồ Du Du bĩu môi:

"Như vậy thì hời cho cậu ta quá, cậu ta khẳng định nhìn thấy anh"

Ý của Đồ Du Du chính là mỗi lần Tô Thành không mặc đồ đè ở trên cậu, Mặc Tử Chi thông qua camera giám sát kia sẽ nhìn thấy được cơ thể săn chắc trần trụi của Tô Thành. Thế là thời gian sau đó, Tô Thành liền nghĩ ra một biện pháp, chính là cởi quần lót của Đồ Du Du treo lên trước camera rồi mới làm, Đồ Du Du phẫn uất nghi ngờ hỏi Tô Thành:

"Tại sao không lấy của anh để treo, tại sao lại lấy của em chứ?"

Tô Thành khi ấy thản nhiên đáp thế này:

"Em không sợ cậu ta nhìn thấy quần lót của anh sao, thế thì chẳng phải hời cho cậu ta quá rồi"

Đồ Du Du khi ấy trên trán xuất hiện ba vạch đen, một đàn quạ bay trên đỉnh đầu để lại ba cái dấu chấm lớn, đạo lý này từ đâu mà hình thành đây, mỗi lần nhìn Tô Thành xấu xa mang quần lót của cậu treo lên chỗ đó, Đồ Du Du chỉ hận không thể đào một cái hố thật lớn mang mình trốn xuống đó không cần ra ngoài nữa.

Đến ngày thứ năm, Tiểu Ngũ lại đến gặp Tô Thành báo cáo tình hình, mọi chuyện mà hắn nhờ cậu làm đã giải quyết ổn thỏa, đám lão già kia bị bắt tại trận, tang chứng vật chứng rõ ràng, còn đã đưa ra lời khai chính bọn họ đã giết chết Hoắc Khải, Tô Thành mang theo Đồ Du Du nhanh chóng được ra ngoài.

Đồ Du Du ngồi ở trên xe ngắm nhìn đường phố Thượng Hải vô cùng nhộn nhịp, đêm nay chính là đêm giáng sinh, vừa hay mọi tính toán mà cậu cùng Tô Thành bàn bạc trong nhà giam sẽ được thực hiện trọn vẹn, Đồ Du Du vô cùng vui vẻ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu và Tô Thành cùng nhau trải qua một dịp lễ lớn. Đồ Du Du cảm thấy có điểm gì đó không đúng cho lắm bởi Tô Thành không lên tiếng nói chuyện, hắn dường như là có tâm sự gì đó, nhưng đến khi cậu hỏi hắn thì hắn lại lắc đầu nói không có chuyện gì.

Đồ Du Du về đến biệt thự, mọi người trong nhà đều đã đứng sẵn ở trước cửa đón cậu, dù sao thì người trong biệt thự đều vô cùng yêu thích Đồ Du Du, Đồ Du Du đối với bọn họ thoải mái không cậu nệ, bọn họ dĩ nhiên cảm thấy ông chủ này vô cùng tốt. Đồ Du Du nhìn qua căn nhà một hồi liền thấy được vẫn còn thiếu người liền hỏi:

"Sao lại không thấy Đóa Đóa, Đóa Đóa đi đâu rồi?"

Người trong nhà có chút hốt hoảng khó xử nhìn nhau không trả lời, Tô Thành nhanh chóng tiến lên khoác lấy eo nhỏ của Đồ Du Du ý muốn kéo đi:

"Được rồi, hiện tại phải đi tắm rửa trước, bác Triệu phiền bác chuẩn bị thức ăn đi, hai người chúng tôi tắm xong sẽ xuống nhà dùng bữa"

Đồ Du Du cũng không quá để ý nhiều gì cả, vừa mới rồi mọi tầm nhìn của cậu đều đặt ở cây thông noel thật lớn ở góc nhà cho nên không thể nhìn thấy được biểu tình khó xử trên gương mặt của người trong nhà.

Đồ Du Du và Tô Thành cùng nhau tắm, bình thường vuốt sói tại thời điểm này sẽ hiện hình nhưng hôm nay đối phương lại vô cùng ngoan ngoãn không làm loạn, Đồ Du Du thấy được việc này liền có điểm khó hiểu ở trong bồn tắm xoay đầu chăm chú quan sát Tô Thành:

"Anh có chuyện gì sao?"

Tô Thành hỏi lại:

"Có chuyện gì?"

Đồ Du Du cũng chẳng thể nào nói rằng nếu như Tô Thành bình thường thì sẽ tại thời điểm này ăn cậu, thế cho nên bản thân chỉ im lặng nhanh chóng tắm rửa rồi mặc áo choàng tắm đi ra ngoài. Đồ Du Du đứng ở trước gương vui vẻ lau tóc, Tô Thành ngồi ở trên giường nhìn cậu, thỉnh thoảng Đồ Du Du bắt gặp được ánh mắt của Tô Thành liền sẽ mỉm cười đến ngọt ngào, chính cái nụ cười ngây ngô kia của cậu thật sự khiến cho Tô Thành không biết dùng lời lẽ nào để nói cho cậu biết một chuyện mà hắn được Tiểu Ngũ truyền đạt hôm nay.

Tô Thành nhẹ giọng gọi Đồ Du Du:

"Du Du"

Đồ Du Du quay lại phía sau nhìn Tô Thành hả một tiếng, Tô Thành khẽ mỉm cười:

"Đến đây, anh giúp em lau khô tóc"

Đô Du Du đưa khăn bông trắng cho Tô Thành rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, Tô Thành quỳ ở phía sau cẩn thận lau tóc cho cậu:

"Du Du, anh có chuyện này muốn nói cho em nghe"

Đồ Du Du hưởng thụ nhắm hai mắt lại khẽ ừ một tiếng, Tô Thành do dự không biết mở lời từ đâu, cuối cùng liền khẽ thở dài một hơi:

"Tết năm nay chúng ta đến Nhật Bản du lịch có được không?"

Đồ Du Du nhẹ giọng:

"Được, chúng ta về nhà một ngày sau đó liền đi Nhật Bản chơi"

Tô Thành dừng tay im lặng một hồi mới thẳng thắn nói tới vấn đề chính:

"Du Du, thật ra ngày hôm nay Đóa Đóa đã về quê rồi"

Đồ Du Du không cảm thấy có cái gì không đúng cả, hai mắt vẫn nhắm lại nãy giờ chưa mở ra, mãi cho đến khi Tô Thành nói câu tiếp theo cậu mới giật mình mở lớn hai mắt, Tô Thành nói thế này:

"Ba của em bị mắc chứng suy thận, ngày hôm qua Đóa Đóa đã về gặp mặt ông ấy lần cuối rồi"

Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, từ lúc Tô Thành nói xong câu nói kia Đồ Du Du cũng không có phản ứng gì mà chỉ im lặng như thế, việc này càng khiến cho Tô Thành càng chắc chắn được rằng Đồ Du Du rơi vào trạng thái chưa thể tiếp nhận được sự thật này. Tô Thành kéo Đồ Du Du ôm vào trong lòng, Đồ Du Du không có hành động gì tiếp theo, ngay cả một lời cũng không nói.

Tin tức này làm cho Đồ Du Du rơi vào trạng thái hỗn loạn, cho dù tình cảm giữa cậu và ba mình không được tốt, cho dù mấy năm nay Đồ Du Du không có về nhà, cũng không có một cuộc điện thoại thăm hỏi, cho dù trong lòng vẫn luôn cảm thấy người ba này của mình vô cùng xa cách, nhưng mà toàn bộ việc này vẫn không thể làm thay đổi một sự thật rằng ông ấy chính là ba của cậu, là người thân duy nhất của cậu, nhưng đến hiện tại ông ấy cũng không còn. Đồ Du Du cả người cứng ngắc, mẹ của cậu đã sớm rời đi, đến hiện tại ba của cậu cũng đã đi, trên đời này cậu không còn người thân nữa, Đồ Du Du cảm thấy vô cùng lạc lõng, khóe mắt nóng bừng ẩm ướt, giọt nước mắt trong suốt men theo khóe mắt chảy xuống gương mặt cậu. Tô Thành ngồi ở trên giường im lặng, hắn tuy rằng không nói nhưng bàn tay ở phía sau vẫn luôn vỗ về lưng an ủi cậu.

Mọi dự định bàn bạc với Tô Thành vì chuyện đột nhiên xảy ra này mà bị phá bỏ hoàn toàn, buổi tối hôm ấy Đồ Du Du không ra ngoài chơi, không cùng Tô Thành đến ngắm giáng sinh trên phố đông, cũng không xuống nhà ăn cơm, cậu chỉ ngồi ở trong phòng ngủ im lặng trầm mặc, trầm mặc im lặng...

Tô Thành nhìn người trước mặt đau khổ trái tim cũng tự động bất giác mà run rẩy theo, cái gọi là một tình yêu sâu đậm chính là bản thân sự tự động đau khi thấy đối phương đau, mà thứ tình yêu mà Tô Thành dành cho Đồ Du Du chính là thứ tình yêu sâu đậm như thế.

Đồ Du Du không khóc nức nở mà chỉ âm thầm rơi nước mắt, gương mặt không nhăn nhó biến đổi nhưng ánh mắt kia lại rõ ràng có một tia đau thương vô hạn. Đồ Du Du không điên cuồng làm loạn muốn trở về nhà, cậu chỉ ngồi yên tĩnh ở trên giường mãi như thế, không biết qua bao lâu cậu liền chủ động tiến vào lồng ngực ấm áp vững trãi của Tô Thành khàn giọng nói:

"Em sau này sẽ không có người thân nữa rồi"

Tô Thành ôm lấy Đồ Du Du, cậu không vui vẻ hắn cũng sẽ đau lòng, tâm trạng của hắn cũng vì những giọt nước mắt kia của cậu mà rối bời:

"Còn có anh, anh sau này sẽ mãi ở bên em, sẽ dùng cả cuộc đời này để chăm sóc quan tâm em, ngày mai anh đưa em về quê".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi