MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 13: Nồng ấm

Đêm nay hai vợ chồng nhà họ Kiều tăng ca đến rạng sáng mới về, hơn mười giờ Phó Bắc đưa Kiều Tây trở về

Phó Bắc tương đối cao so với bạn cùng tuổi, đứng chung một chỗ nhìn càng cao hơn Kiều Tây rất nhiều, còn chưa đi đến cửa, bỗng nhiên Kiều Tây bắt lấy tay cô. Phó Bắc nhìn nhìn cô một chút

Ban đêm vắng vẻ, trời không trăng sao, nhà họ Kiều một mảnh tối đen, dì giúp việc cho là Kiều Tây sẽ ở bên nhà kia ngủ lại một đêm, đã sớm về phòng ngủ, nhà lớn như vậy nhưng lại ở rất ít người, nhìn có vẻ quá mức trống trải quạnh quẽ. Đưa cô bé lên phòng trên lầu, Phó Bắc hiếm khi nhu hòa mà nhẹ nhàng nói: "Em đi rửa mặt trước đi, tôi xuống lầu uống ly nước..."

Kiều Tây gật gật đầu, bật hết đèn lên, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, lúc đi ra Phó Bắc mang theo một ly sữa nóng lên lầu

Người này không ở lại lâu, đặt sữa trên tủ đầu giường, nói câu "Đi ngủ sớm một chút" rồi bước đi

Người vừa rời khỏi, Kiều Tây lập tức chạy đến bên bệ cửa sổ, nhìn thấy Phó Bắc từ cửa nhà cô đi ra, đi qua con đường giữa hai nhà, đi vào cửa nhà họ Phó cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng, hình dáng đối phương dần dần khuất dạng trong bóng đêm, lúc ẩn lúc hiện nơi giao giữa sáng tối, mang theo vài phần cảm giác cô đơn

Đèn trên lầu hai nhà họ Kiều vẫn luôn không tắt, sáng cả một đêm

Giống như trước kia, Kiều Tây đứng sau cửa kính trên ban công nhìn xuống dưới lầu, bên ngoài mưa bụi mịt mờ, bầu trời u ám buồn bã và âm u, xa xa là con phố đông đúc, sắc trời đã tối, ánh đèn đường và đèn đuôi oto sáng lên hòa lẫn vào nhau, thêm một chút màu sắc cho thành phố yên ắng này

Maybach còn đậu ở nơi đó, người trên xe vẫn không bước xuống, cách xa, không thể thấy được hình dáng

Sắc trời ngày càng tối, mưa càng rơi càng lớn, giọt mưa lớn như hạt đậu không ngừng đập vào cửa kính, Kiều Tây không thể không lui vào trong, cửa kính được đóng lại, rất nhanh đã bị mưa nhuộm ướt đẫm, trở nên mơ hồ không rõ

Không nhìn người kia nữa, nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến giờ, cô bắt đầu nấu cơm, chờ ăn xong thì mưa cũng đã bớt nặng hạt, mở cửa kính ra nhìn xuống dưới, Maybach đã sớm rời đi

Mưa phùn lất phất rơi xuống da thịt lộ bên ngoài, lành lạnh

Phó Bắc rất hiểu cô, không tự tìm mất mặt

Tâm tư Kiều Tây phức tạp, nói không rõ cảm giác này là gì, uống xong đồ uống lạnh đã mua, chờ mưa hoàn toàn ngừng hẳn thì xuống lầu bỏ rác. Trời đổ mưa mặt đường trơn ướt, khắp nơi đều là nước đọng, đi dưới hàng cây thình lình còn có giọt mưa rơi xuống chảy vào cổ áo, bất chợt mà rùng mình, trời mưa nên tiểu khu càng thêm yên tĩnh quạnh quẽ, cơ hồ không thấy được bóng người

Vào thang máy lên tầng 12, mở cửa vào nhà

Chỉ là vừa đi vào, bỗng nhiên bị chặn ngang ôm lấy, người nọ từ phía sau ôm lấy cô, quần áo ẩm ướt, mang theo vài phần hơi ấm, sau khi ra mưa trên người cảm thấy lạnh, cái lạnh thấu xương thoáng chóc quay quanh Kiều Tây. Trên gáy truyền đến cảm giác hơi lạnh trơn ẩm, lưng cô thẳng lên, vừa định giãy dụa một chút, cổ tay lại bị nắm lấy

Phó Bắc để ở phía sau, ngăn cô trên bức tường mát lạnh, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng cô

Cô chưa thay quần áo, vẫn là bộ quần áo hở eo lúc trước, lúc này lại thuận tiện cho người nào đó. Hình xăm hoa dâm bụt lộ ra ngoài, cánh hoa tươi tốt gây chú ý, dưới ánh đèn càng thêm diễm lệ, bỗng trên cánh hoa truyền đến cảm giác mát mát, đầu ngón tay trắng mỏng khẽ vuốt lướt qua

Bên tai hơi nóng, hơi thở ấm nóng có chút bất ổn, độ ấm và hương vị quen thuộc làm kiều tây phút chốc lấy lại tinh thần, cô lập tức cứng rắn xoay người lại, sau đó hai tay bị đưa ra sau eo, trên môi hơi mát, nuốt hết lời cô vào trong

Ở chung nhiều năm như vậy, dĩ nhiên Phó Bắc hiểu rất rõ cô, biết rõ cô sẽ không có lời gì tốt đẹp để nói với mình, rõ ràng cái gì cũng không nói, mọi ngôn ngữ đều biến thành hành động

Ban đầu Kiều Tây là tức giận, vặn vặn người, chính là không cho đối phương đạt được, nhưng Phó Bắc không cảm thấy đau, bất luận cô làm gì đều chịu đựng, thậm chí một bàn tay buông ra nhẹ nhàng vỗ về bên gáy cô, lưu luyến trên cần cổ trắng nõn, nhìn có bao nhiêu trìu mến

Kiều Tây không dám ra tay quá nặng, người này như là phát hiện ra điều đó, nhẹ cười khẽ

Hơi lạnh ướŧ áŧ trên môi chuyển tới trên cằm, theo đường cong nơi cổ đi xuống, quấn quít mà nhu tình

Cho tới nay Kiều Tây đều rất lạnh nhạt, lúc này đây lại nóng đến không hiểu được, lúc đi thì quyết tuyệt như vậy, bây giờ thâm tình cho ai xem đây, giận dữ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã trở nên hờ hững bình tĩnh, cũng không từ chối, cả người mềm yếu dựa vào tường, không chống cự nữa

Phó Bắc vẫn không buông cô ra, cắn mạnh lên vùng da non mịn bên gáy cô, như để trừng phạt

Kiều Tây bị đau, chịu không nổi ánh đèn quá mức chói mắt, trừng mắt nhìn, hít vào một hơi

Phó Bắc cố ý chọc giận cô, cô thật sự tức giận, nhưng vẫn kiềm chế lại lửa nóng, nói: "Giảng viên Phó ôn hòa nhã nhặn, không dốc lòng dạy học dạy người làm gương tốt, mà lại bỉ ổi như vậy, hơn nửa đêm xông vào nhà người khác, sao lại thành dáng vẻ này rồi?"

Lời nói không nể mặt chút nào, muốn khó nghe bao nhiêu có bấy nhiêu. Phó Bắc một chút cũng không khó chịu, ôm người không buông, nhẹ nói: "Đến thăm em."

"Cô không đến thì tôi sẽ tốt hơn." Kiều Tây nói thẳng, liếc nhìn cô một cái

Toàn thân Phó Bắc đều ẩm ướt, phỏng chừng là vì để Kiều Tây lơi là cảnh giác mà vờ lái xe đi, không biết đi lên lúc nào. Hôm nay cô mặc cũng ít, chỉ có áo sơ mi trắng, dầm mưa xong thì áo cũng dán hết vào người, lộ ra đường cong lồi lõm bên trong

Người này quá gầy, xương quai xanh hiện hết lên, những sợ tóc đen nhánh rơi xuống trước ngực, đi xuống nữa là khe rãnh trắng mềm

Nghe lời này, trên mặt Phó Bắc cũng không có quá nhiều biến đổi, tựa hồ như đã đoán được sẽ là câu trả lời này, lực đạo trên tay hơi buông lỏng, chỉ nói: "Tôi biết..."

Hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng chậm rãi quấn bên tai, Kiều Tây rất không thích, bài xích mà đẩy ra, Phó Bắc lại bắt lấy hai tay cô

Hai người đều đang giằng co

Kiều Tây biết điều này làm bản thân khó chịu, nhưng không nhịn được, càng tức giận thì càng để ý, cô không có gì để quan tâm, cuối cùng tùy ý bắt lấy, hơi chút khinh miệt mà nâng mắt lên, chế giễu: "Đây lại là có ý gì? Tối khuya đến dưới lầu giả vờ gặp mưa, không sợ về nhà khó giải thích sao?"

Quá mức khó nghe rồi, Phó Bắc khẽ cau mày, không lên tiếng trả lời

"Giảng viên Phó đây là muốn làm gì?" Kiều Tây chậm rãi nói, giọng nói ấm nóng, ý vị hàm nghĩa sâu xa

Với tính tình cao ngạo trước kia của người này, chắc chắn sẽ phát tác, nhưng giờ lại không nhúc nhích, mà nhìn thật kỹ Kiều Tây, ánh mắt như nước, cất dầu cảm xúc mà người khác nhìn không hiểu được

Trên mặt Kiều Tây không chút gợn sóng, tùy ý cô nhìn, đèn phóng khách chiếu thẳng đến, ánh mắt bỗng dưng có chút tan rã, vô tình nhìn đến trên mặt người kia, lại nhìn về nơi khác

"Đừng nói như vậy." Phó Bắc trầm giọng nói

Trong lời nói lộ ra chút mệt mỏi, không biết là thật sự mệt hay là như thế nào. Kiều Tây không muốn tìm hiểu, bình tĩnh đối diện với người này, nhẫn tâm nói: "Gần đây tôi không muốn nhìn thấy cô, cô đừng đến nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi