MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 27: Cô ta là ai?

Phó Bắc biết được địa chỉ thuê biệt thự từ Kiều Kiến Lương, đã sớm đoán được Kiều Tây sẽ không chờ, cô đến trễ hơn Triệu Thập Hoan hai phút, vừa cầm quà xuống xe, từ xa đã nhìn thấy một màn này.

Ba người cùng nhau lớn lên, tính cách khác nhau, năm đó quan hệ rất tốt, nhưng vật đổi sao dời, cho đến bây giờ tuy ngoài mặt ở chung rất bình thản, nhưng chung quy đã có kẽ hở.

Từ trước Triệu Thập Hoan đều là người bị kẹp ở giữa, hiện tại đã có hướng riêng, nếu không đã không đến nỗi đi gặp riêng Kiều Tây trước.

Sau khi rối rắm, Kiều Tây vẫn không đẩy người ra, nhẹ giọng trả lời: "Cảm ơn."

Lúc này Triệu Thập Hoan mới buông ra, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, đưa quà cho cô, nói vài câu chúc mừng đơn giản.

Dù sao cũng là ngày vui, trước mặt các bạn bè, Kiều Tây vẫn biểu hiện thong dong lạnh nhạt, khi Phó Bắc đến tặng quà, cô không có biến hóa gì, vẻ mặt chỉ khẽ động.

Phó Bắc cũng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Kiều Tây nhận quà, trong phút chốc cũng không biết trả lời thế nào, cũng may Đường Nghệ hưng phấn nói: "Người đã đến đông đủ rồi, trước đi vào đã, đừng đứng hết bên ngoài như vậy."

Một đám người ào ào đáp lại, hỗ trợ chuyển toàn bộ quà sinh nhật vào phòng khách.

Biệt thư cho thuê cũng không lớn, nhưng sân sau đều có bàn bi-a và đầy đủ mọi thứ, lầu hai lầu ba đều là phòng một người, họ sẽ nghỉ ở đây một đêm, còn việc Triệu Thập Hoan và Phó Bắc có ở lại hay không, phải tùy vào ý muốn và lịch trình của hai người họ.

Phó Bắc xem như chưa từng thấy cảnh Triệu Thập Hoan ôm lấy Kiều Tây, không có phản ứng gì, bởi vì hầu như cô đều không biết những người này, cũng không thân, mọi người chơi rồi lại uống rượu, vây quanh nhân vật chính hôm nay là Kiều Tây.

Vẫn là Triệu Thập Hoan rót cho cô ly rượu, cô nhận lấy nhưng không uống, để qua một bên.

"Có thể làm quen với bạn của Kiều Kiều, đừng đứng một mình."

Tính tình Phó Bắc là thế, từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi gì, chẳng qua trong các mối quan hệ, những người đó hướng về phía bối cảnh nhà họ Phó nên đều sẽ chủ động đến gần, cho nên dù cho cô có lãnh đạm, thì người khác cũng đều sẵn sàng dán vào cô, nhưng ở nơi này, không có ai biết cô là ai, chỉ cho là bạn của Kiều Tây.

Kiều Tây ở trong đám người, là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhóm bạn bè đều vây quanh cô, lúc thì chơi bóng, lúc thì nói chuyện phiếm, không khí thập phần hòa hợp. Cô dùng dư quang thoáng nhìn Phó Bắc và Triệu Thập Hoan, không biết hai người đang nói chuyện gì, Triệu Thập Hoan thường hay cười cười, trên mặt Phó Bắc không có ý cười, còn nhíu nhíu đầu mày.

Như là nhận ra cô đang nhìn đến bên này, Phó Bắc nhìn qua, cùng ánh mắt cô giao nhau.

Kiều Tây lập tức không dấu vết mà dời tầm mắt, nhìn về phía khác.

Có người gọi điện thoại đến, là Tần Tứ

Cô chào mọi người một tiếng, đến sân vườn yên tĩnh phía sau nghe điện thoại.

Phó Bắc nhìn bóng lưng vội vã đi ra ngoài của cô.

Có vẻ như Tần Tứ mới tỉnh ngủ, giọng nói bởi vì thức đêm mà có hơi chút khàn khàn, khó cho cô còn nhớ đến hôm nay là ngày gì, vừa tỉnh ngủ đã gọi điện thoại đến.

Nhưng người này không mở miệng trước, là Kiều Tây nghe được bên kia vang lên tiếng sột soạt, hỏi: "Chị đang làm gì đó?"

Tần Tứ chậm chạp trả lời: "Rời giường."

Kiều Tây buồn cười: "Ngủ mấy tiếng?"

Dù sao cũng học nghệ của cô ấy ba năm, cô vẫn tương đối hiểu người này, Tần Tứ lúc nào cũng tùy tiện, không có định tính, vừa về nước, còn không thấy bóng người đây, có lẽ lại đi tìm mấy người hồ bằng cẩu hữu ở ngoại ô thành phố nào đó rồi, Kiều Tây lười quản, chẳng quan tâm, Tần Tứ không nói gì, một lát sau, mới nói: "Hôm qua có chút việc, đi ra ngoài một chuyến."

Tối hôm qua ngủ cùng như không ngủ, nói không chừng là thức suốt đêm, bằng không cũng không mệt đến thế.

Kiều Tây ừ một tiếng, tìm cái ghế ngồi xuống

Tần Tứ dường như nhớ đến vì sao mình lại gọi cuộc điện thoại này, " Hôm nay là sinh nhật em, tổ chức ở đâu?"

Kiều Tây nói: "Biệt thự cho thuê ở vùng ngoại ô."

"Mời những người nào?"

"Đều là người chị biết hết."

Đột nhiên Tần Tứ cười cười, không biết đang có chuyện gì vui, trong điện thoại cô không nhịn được ho khan một tiếng, nghe qua như là bị cảm lạnh, ngay sau đó lại truyền đến tiếng nước chảy, có lẽ là lấy nước súc miệng.

Đối phương chưa nói mấy lời chúc mừng sinh nhật linh tinh gì đó, chỉ tùy tiện tán gẫu mấy chuyện lặt vặt, cuối cùng nói sau khi về sẽ mang quà sinh nhật cho Kiều Tây.

Với hiểu biết của cô, đoán chừng vị này còn chưa mua quà, bằng không đã sớm gửi chuyển phát đến rồi, cô vừa quan tâm lại như không quan tâm đến Kiều Tây, giống như dạy một người học việc tự do vậy. Nghe thấy cô lại ho một tiếng, Kiều Tây nhịn không được nói: "Ra mua ít thuốc đi, đừng để bệnh nhẹ thành bệnh nặng, sốt lên chỉ có khổ thôi."

"Mới chỉ ho hai tiếng, cô đã rủa chị đây rồi."

Kiều Tây cười cười không trả lời, dựa lưng vào ghế, chờ đến người bên kia lại mở miệng mới tiếp tục nói, cuộc gọi này nói đến hơn mười phút cũng chưa cúp, cô chỉ lo nói chuyện với người bên kia, không phát hiện ở cửa phía sau đã sớm có một người đứng đó.

Hình thức ở chung của cô và Tần Tứ chính là như vậy, như gần như xa, ở giữa như có một dòng nước ngăn lại, nhưng không đến nỗi quá xa lạ, mối quan hệ có qua có lại, chỉ cần Tần Tứ biểu hiện quan tâm một chút, tất nhiên cô cũng sẽ lấy đó mà đối đãi.

Kiều Tây thấy cũng không có gì, nhưng nghe vào tai người nào đó, lại là một loại ý tứ khác.

Phó Bắc có thể đoán được cuộc điện thoại này là của ai, đơn giản chính là cái người gọi là sư phụ kia, cô có hỏi qua Kiều Kiến Lương, ông cũng không quá hiểu biết nhiều về Tần Tứ, chỉ biết tên đối phương và một ít thông tin cơ bản.

Tần Tứ không phải người Giang Thành, là phú nhị đại ở thành phố S, cũng là sinh viên Giang Đại, hơn nữa còn cùng khoa với Phó Bắc, nhưng học chuyên ngành tài chính, sau khi tốt nghiệp thì mở một tiệm xăm hình ở Giang Thành, tiệm ngay tại làng đại học.

Đến nỗi làm thế nào Kiều Tây gặp được Tần Tứ, quen biết ra sao, một chút Kiều Kiến Lương cũng không biết. Ấn tượng của Kiều Kiến Lương với Tần Tứ cũng không tệ, người này đối với ông cũng khá được, sẽ không nói chuyện lạnh nhạt, có khi gặp còn mời uống trà, Kiều Kiến Lương niệm tình cô quan tâm đến Kiều Tây và đủ loại biểu hiện, nên khi nói chuyện với Phó Bắc, trong lời nói đều lộ ra chút tán thưởng, khen ngợi.

Tần Tứ cũng không làm gì, lại có thể để mọi người xung quanh vừa lòng đến vậy.

Đột nhiên Kiều Tây hơi cười cười, nói: "Vậy đến lúc đó tôi đến đón chị, tàu cao tốc hay máy bay?"

Sắc mặt Phó Bắc khẽ thay đổi, có chút ngưng trọng, còn có một loại ý nghĩa sâu xa khác. Tình cờ Kiều Tây thoáng nhìn, thấy được cô, thoáng chốc sửng sốt, theo bản năng siết chặt di động.

"Ai gọi vậy?" Phó Bắc bình tĩnh hỏi, thanh âm xem như khá bình thản, nghe không ra chút biến hóa cảm xúc nào.

Cô đến gần, ngồi qua một bên.

Bên kia điện thoại, Tần Tứ nghe được giọng của cô, trong phút chốc hơi nhíu mày, cũng trầm giọng hỏi: "Kiều Tây, em đang ở cùng ai vậy?"

Trong thời gian ngắn, Kiều Tây không biết nên trả lời ai trước, chần chờ một lúc, nói vào di động trước: "Một người bạn."

Nói xong, nhìn nhìn Phó Bắc bên cạnh, xem như là trả lời vấn đề của Phó Bắc.

Phó Bắc cũng nhìn cô, ánh mắt suy xét.

Tần Tứ hỏi: "Là ai?"

Kiều Tây nghẹn lời, bị nhìn đến vô cùng không tự nhiên.

Cuộc điện thoại này là Tần Tứ gác máy trước, có lẽ đoán đuợc bên này có biến, cuối cùng Tần Tứ nói: "Được lắm."

Tính tình cô ấy là vậy, miệng nói không được mấy câu dễ nghe, hơi không chút hài lòng sẽ nói một hai câu, nếu là lúc trước, có thể đào cả gốc rễ lên, lúc này lại không có, xem như cũng đoán được tình hình bên này, cũng có lẽ là không thèm để ý, không không nói một tiếng, thẳng tay cúp máy.

Không hiểu sao, Kiều Tây thấy căng thẳng trong lòng, nhưng không phải vì Tần Tứ.

Nếu không phải có mấy người bạn đến phía sân sau này, trường hợp thế này tất sẽ ngưng trệ, cô cũng không muốn giải thích nhiều lời với Phó Bắc, mấy người bạn đi đến, cô theo họ trò chuyện.

Vì hôm nay là ngày đặc biệt, ngược lại Phó Bắc vẫn bình tĩnh và trầm ổn, chỉ khi còn lại ít người, nghiêng đầu không chút để ý hỏi: "Bạn nào?"

Kiều Tây không phản ứng kịp: "Cái gì?"

"Người vừa mới gọi điện thoại cho em." Giọng nói không chút dao động.

Kiều Tây ngẩn ra, lập tức trả lời: "Cô không quen."

"Có lẽ là biết."

Phó Bắc có chút chấp nhất, có vẻ như cô rất để ý cuộc điện thoại vừa rồi.

Tất nhiên Kiều Tây không có gì với Tần Tứ, nhưng nghe như thế, chỉ cảm thấy cô hỏi nhiều, nên không trả lời.

Thức ăn trong buổi tiệc hôm nay là tự chuẩn bị, vài người bận rộn trong bếp, nấu ra một bàn đồ ăn lớn, bánh kem đến hơn năm giờ chiều mới được mang đến, một người bạn ra nhận bánh, đến buổi tối tất cả mọi người đều không rời đi, đến sân sau mở tiệc nướng, cắt bánh kem, vui chơi.

Phó Bắc và Triệu Thập Hoan cũng chưa thể hòa nhập vào trong đó, hai người hai bảy hai tám tuổi, chín chắn và ổn trọng hơn, không thể hòa nhập với nhóm các cô nàng hơn hai mươi được, hai người một người giúp nướng thịt, một người giúp thêm rượu, thỉnh thoảng cũng tán gẫu với những người khác, nhưng bởi vì tính cách khác nhau, vẫn là Triệu Thập Hoan được hoan nghênh hơn một chút.

Có người nhớ lầm, hỏi Triệu Thập Hoan: "Đường Nghệ nói chị dạy học ở Giang Đại, dạy cái gì vậy ạ?"

Triệu Thập Hoan cười nói: "Không phải chị, là chị kia, là giáo sư ở Giang Đại."

Cái này cũng có thể nhầm, nhưng lại là còn ở trước mặt đương sự, người nọ không khỏi xấu hổ. Không ngờ Phó Bắc cũng không để trong lòng, trả lời: "Dạy toán."

Trong đại học ngoại trừ một số ít chuyên ngành không học toán ra, thì những ngành khác trên cơ bản đều phải học, toán cao cấp, đại số tuyến tính, lý thuyết xác suất... Toán cao cấp là môn bị rớt nhiều nhất, có không ít người mới vào năm nhất môn đầu tiên bị rớt chính là môn này, mọi người ở đây đều chỉ mới tốt nghiệp một năm, vẫn luôn khắc sâu ấn tượng với toán học như cũ, tò mò ngập ngừng hỏi.

"Dạy năm nhất sao ạ?"

"Có thể trực tiếp hướng dẫn nghiên cứu sinh không ạ, hay vẫn phải chờ mấy năm?"

...

Kiều Tây không ở bên cạnh, ngồi với Đường Nghệ ở ghế bên kia, thấy bạn của mình thế nhưng lại có thể nói chuyện với Phó Bắc hăng say như vậy, thì giật mình.

Những người bạn này đều là người bình thường, không giống trong đại viện, không có bối cảnh hiển hách, cũng không có gia cảnh hùng hậu giàu có, tất cả đều bình thường không có gì lạ, những người này hơn phân nữa đều từng là bạn học, không giống với thành phần giàu có thuộc gia đình tri thức như Phó Bắc, thậm chí còn kém rất xa, cuộc sống này luôn là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Phó Bắc thế này thêm hai phần hơi thở cuộc sống, không còn cao cao tại thượng.

Đường Nghệ nhìn nhìn Kiều Tây, lại thuận thế nhìn Phó Bắc bên kia, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, giây lát, dùng khủy tay chọt chọt Kiều Tây, hỏi: "Muốn qua ngồi một chút không?"

Kiều Tây rũ mắt xuống: "Không đi, ngồi đây một chút."

Sinh nhật chính là vui chơi náo loạn, một đống người uống rượu nói chuyện, chơi đến nửa đêm, vốn Triệu Thập Hoan quyết định ở lại nhưng nhận được một cuộc điện thoại, hẳn là có việc gấp, chỉ có thể về trước.

Kiều Tây muốn tiễn cô ra ngoài, Triệu Thập Hoan khoát tay, "Đừng tiễn, tự chị có thể tìm đường, các em chơi đi."

Uống rượu không thể lái xe, tài xế nhà họ Triệu đang trên đường đến, Kiều Tây vẫn kiên trì đưa cô đến cửa, cùng chờ xe đến, cũng không đợi lâu, gần mười phút.

Khi vào cũng gần hai giờ sáng, có mấy người uống nhiều không chịu được nữa, đi lên lầu, trong đó có Đường Nghệ, mà Phó Bắc thì vẫn còn, ngồi một mình trên băng ghế vừa rồi.

Kiều Tây cũng không lập tức đi qua, mắt thấy thời gian không còn sớm, giúp dọn dẹp một chút, cho đến khi những người khác đều lên lầu vào phòng nghỉ ngơi, mới đến ngồi cạnh Phó Bắc.

Đối phương là đang đợi cô, đi qua ngồi xuống, liền thấp giọng hỏi: "Cậu ấy đi rồi?"

Hỏi Triệu Thập Hoan.

Kiều Tây gật đầu, "Tài xế đến đón."

Không biết là có chuyện gì, hơn nửa đêm cũng phải gọi người đi, nhưng nhìn dáng vẻ của Triệu Thập Hoan không giống như quá vội, có vẻ cũng không phải chuyện lớn.

Đêm nay Phó Bắc không uống nhiều rượu, nhưng Kiều Tây lại uống không ít, được mấy người bạn từng người từng người mời rượu, tuy rằng nồng độ rượu không cao, nhưng uống nhiều cũng có chút choáng, bây giờ rượu đã bắt đầu ngấm, ý thức không còn tỉnh táo lắm.

Cô dựa vào lưng ghế, gò má ửng hồng, cũng không mở miệng nói chuyện, ngược lại có chút buồn ngủ.

"Say?" Phó Bắc hỏi, đưa tay muốn sờ mặt cô.

Kết quả bị Kiều Tây ngăn lại, "Không có, hơi choáng thôi."

Hai ngày trước còn đang trong tình thế giương cung bạc kiếm, bây giờ lại bình thản đến quỷ dị, cô nghiêng người nhìn chằm chằm Phó Bắc, không biết suy nghĩ điều gì.

Phó Bắc nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì." Kiều Tây nói, giật giật eo, "Chuyện cậu của cô và Đàm nhị gia đã giải quyết xong rồi sao?"

Hôm qua gặp được ở khách sạn Hoa Đình, không giống như những gì người khác nói, không giống như đã bình an vô sự, cũng không phải quan tâm người này, Kiều Tây rất hiếu kỳ với vị Đàm nhị gia này, trước kia chưa từng gặp qua, không biết là kiểu người thế nào, dù sao Lương Tấn Thành cũng không phải nhân vật phụ, cô còn nhớ rõ vài năm nay Lương Tấn Thành vì để thôn tính các công ty khác, thủ đoạn thực sự quá tàn nhẫn, thiếu chút nữa đã làm cho một người nhảy lầu tự sát.

Phó Bắc thu tay, "Còn đang nói chuyện, ngày mai còn phải đi một chuyến."

Cô không giấu diếm Kiều Tây, hỏi cái gì đều thành thật trả lời.

Kiều Tây không quan tâm điều này, lại hỏi: "Cậu của cô chọc phải chuyện gì vậy?"

Mọi người đều nói Lương Tấn Thành đắc tội với Đàm nhị gia, nhưng cuối cùng vì sao lại đắc tội, không có ai biết được. Đương nhiên, cũng nhờ có Phó Bắc, bằng không thật sự làm cho tất cả mọi người đều biết hết, Lương Tấn Thành xác định chắc chắn chịu không nổi.

"Hạng mục ông ta làm nghiệm thu không đúng quy cách, còn muốn đút lót cho qua, kết quả bị Đàm nhị gia bắt được." Phó Bắc nói, giọng điệu bình thản, rõ ràng Lương Tấn Thành là cậu ruột của cô, có thể nói đến không một chút cảm xúc, giống như đàng trần thuật lại chuyện của một người lạ nào đó vậy.

Chạy tới chạy lui giúp dọn hậu quả, bây giờ nói đến, cũng là một dáng vẻ khác, Kiều Tây không hiểu cô đang nghĩ gì, hơn nữa trong trí nhớ của cô Phó Bắc và Lương Tấn Thành cũng không thân thiết.

Đến mức phải đút lót cho qua, không khó để nghĩ, đơn giản chính là muốn đưa tiền để chặn miệng những người biết chuyện, ngành bất động sản là một cái bánh ngọt lớn, bây giờ ở Giang Thành, chỉ cần là nhà ở thì đều có thể kiếm được nhiều tiền. Muốn bán nhà không đạt chuẩn cho người dân kiếm mấy đồng tiền bẩn này, Lương Tấn Thành kia cũng rất thất đức, cũng không sợ gặp báo ứng.

"Ông ta cũng thật không biết xấu hổ, đáng lắm." Kiều Tây nói, mắng không chút nể mặt, nghiêng đầu nhìn nhìn, dừng một chút, còn nói, "Cô giúp ông ta như thế, không sợ việc bị lộ ra thì được ngồi tù chung sao?"

Lời này cũng nói được...

Phó Bắc nhìn qua, nói chắc chắn: "Sẽ không, đó là chuyện của ông ta."

Lương Tấn Thành là Lương Tấn Thành, cô là cô, phân biệt rõ ràng.

Kiều Tây không tin, "Nếu cô ngồi tù, tôi sẽ cố gắng mỗi năm đi thăm cô một lần."

Dù sao cũng là người một nhà, sao có thể phân chia sạch sẽ được, huống chi còn mạo hiểm mà hỗ trợ, tuy rằng nhà họ Kiều đã từng có hợp tác với Lương Tấn Thành, nhưng Kiều Tây vẫn luôn chướng mắt cách làm người của Lương Tấn Thành, cảm thấy tâm địa người này quá đen tối, tàn nhẫn đến đáng sợ, ngay cả đến người đã giúp ông ta là Phó Bắc cũng không lịch sự được một chút, miệng không nói được mấy câu tốt đẹp. Kỳ thực cô cũng biết Phó Bắc và Lương Tấn Thành không quá thân thiết, khi bà nội Phó còn sống, vẫn luôn ngăn cản, không để Phó Bắc và nhà họ Lương có quá nhiều tiếp xúc, nếu không phải còn bận tâm đến mặt mũi của Lương Ngọc Chỉ, chỉ sợ đến cửa lớn nhà họ Lương cũng không cho bước vào.

"Tôi và ông ta không liên quan." Phó Bắc nói, không quá thích giọng trào phúng của Kiều Tây.

Kiều Tây chau mày, lười tranh cãi, có lẽ tâm tình đêm nay khá tốt, cộng với việc uống rượu đến choáng đầu, nên nói nhiều hơn, như là cố ý đâm chọt Phó Bắc, nói: "Cô có biết, mấy năm nay cậu của cô làm giàu thế nào không? Hẳn là không có ai nói với cô, cô ra nước ngoài du học, xa trời cách đất, đoán chừng cũng sẽ không chú ý."

Tiếng nói của cô rất nhẹ, gằn từng chữ rõ ràng.

"Năm ấy cô xuất ngoại, ông ta nhìn trúng một khu đất ở phía nam, lúc đó có không ít người đều tranh giành, đến cuối cùng còn lại một ông chủ họ Dương. Ông chủ Dương này vẫn nhỉnh hơn một chút, mắt thấy đã sắp thắng, cuối cùng lại thảm bại, có biết tại sao không?"

Phó Bắc không hé răng, hơi hạ mí mắt, xem ra đối với việc này cũng đã biết.

Ông chủ Dương kia bao nuôi tình nhân xinh đẹp ở bên ngoài, kim ốc tàng kiều, Lương Tấn Thành lập tức lợi dụng việc này uy hiếp ông ta, ban đầu ông chủ Dương này cũng không cảm thấy gì, nhưng Lương Tấn Thành thật sự ngoan độc, trực tiếp gửi chứng cứ đến cho vợ và người nhà của ông chủ Dương kia, còn phát tán lên trên mạng, làm ra đủ loại lời đồn đãi. Sự việc diễn biến đến cuối cùng, hai tên đàn ông không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng người vợ xấu của ông chủ Dương kia lại chịu đả kích mà nhảy sông, thi thể cũng chưa tìm thấy.

Đúng sai không thể phân rõ, tuy là chuyện làm ăn nhưng phải có điểm mấu chốt của mình, không thể gây họa cho người khác.

"Dì Lương gọi cô đi thì cô đi ngay, cô thế mà lại rất nghe lời." Kiều Tây nói nhẹ nhàng, liếc mắt nhìn người này.

Trong lòng cô có rất nhiều bất mãn, nương theo Lương Tấn Thành mà phát tiết, đối với nhà họ Lương, đối với nhà họ Phó, cũng như đối với Lương Ngọc Chỉ. Những lời này là vì bất mãn với Lương Tấn Thành sao, không phải.

Lúc trước Phó Bắc phải đi, những người này cũng không thể thoát khỏi liên can, Kiều Tây đều có thể đoán được, đây cũng là lý do vì sao cô không đòi một lời giải thích từ Phó Bắc, xét đến cùng, cũng chỉ là hai chữ khổ tâm mà thôi.

Nhưng hai chữ khổ tâm không đủ để người ta buông bỏ.

Phó Bắc cụp mắt xuống, thấy cô siết chặt phía trước băng ghế, đốt ngón tay trắng bệch, nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi gỡ tay cô ra, không biện giải điều gì, chỉ dịu dàng nói: "Tức giận sao?"

Kiều Tây rút tay ra: "Tôi tức giận làm gì, chuyện nhà các cô cũng chẳng liên quan đến tôi."

Đèn sân sau dường như càng sáng hơn, chiếu sáng góc sân trong đêm đen như mực này, chiếu lên người cô như bao phủ một tầng ánh sáng, thoạt nhìn trông rất ôn hòa, hoàn toàn tương phản với khí thế bức người phát ra từ trong miệng cô.

Phó Bắc không để ý, vẫn nói: "Tôi và ông ta không có liên quan gì, tìm Đàm nhị gia, chỉ là xem xem ý tứ của ông ấy thế nào, nếu ông ta xảy ra chuyện, nhà bên này cũng không lo được."

"Đừng nói những chuyện này với tôi." Kiều Tây không muốn nghe, rõ ràng là cô khơi mào đề tài này trước.

Có vài thời điểm, chân tướng đã nằm trong tay, chỉ là nói mấy câu vậy thôi, nhưng đây lại không phải điều bạn muốn, đã sớm hiểu rõ điều đó, bạn càng đào sâu vào chi tiết, lại càng giống như dùng dao cắt da xẻ thịt vậy, dù cho bạn chọn giữ miếng thịt kia, cuối cùng cũng sẽ chỉ là máu chảy đẫm đìa.

Náo loạn cả đêm, tóc cô có chút rối, Phó Bắc giúp cô vén tóc ra sau tai, hồi lâu, như có như không mà nói: "Có một số việc cũng không còn cách nào, không thể kiểm soát được."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi