MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 57: Dịu dàng

Chiếc cravat buộc trước mắt cô là của Phó Bắc, một màu đen tuyền cấm dục, chất liệu tơ tằm, cảm giác khi buộc lên đều rất thoải mái, thể hiện ra được phẩm vị của chủ nhân.

Trước mắt tối đen, phản ứng cũng chậm chạp hơn rất nhiều, như đang trong trạng thái bị động, cũng không thấy được hình dáng đối phương, máy sưởi trong xe đã được bật, ấm áp lại thoải mái, tầm mắt bị ngăn trở, các giác quan khác lập tức đặc biệt rõ ràng, mẫn cảm.

Lúc đó con sông ở ngoại ô không còn người nào khác, từ bên ngoài nhìn không thấy được hình ảnh trong xe, xa xa chỉ có dòng nước lửng lờ và bóng núi trong đêm đen, ánh trăng tròn vành treo giữa bầu trời, giống như viên trân châu hấp dẫn người muốn hái, những đám mây xếp chồng lên nhau phiêu động bay, chỉ chốc lát sau lại chạy vào trung tâm, bao lấy viên trân châu trắng nõn kia, cắn nuốt từng chút một.


Ánh trăng hoàn toàn ẩn sâu vào đám mây dày, mặt đất trở nên yên tĩnh hơn, mặt sông quạnh quẽ không còn lại gợn sóng, ngay cả nước sông cũng dường như chảy chậm lại, bầu không khí ảm đạm hoàn toàn khác xa không khí bên trong xe.

Phó Bắc cúi người ngửi ngửi lướt qua cần cổ mềm mại của Kiều Tây, lại đầy khắc chế, trong lúc ngẩng đầu, môi mỏng đặt xuống một nụ hôn trên tóc mai Kiều Tây.

Kiều Tây nhịn không được siết chặt bụng, môi đỏ mọng chậm rãi hơi hé mở, cằm hơi nâng lên, không tự chủ được mà tiến gần đến đối phương. Ngón trỏ của Phó Bắc đặt lên chiếc cằm trơn bóng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận, hơi thở ấm áp truyền qua nhau, an ủi nhau.

Kỳ thực từ lúc năm sáu năm trước, hai người đã từng đến nơi này, ngày đó cũng là cùng đi xem phim, chỉ là mọi chuyện phát sinh đều hoàn toàn bất đồng.


Khi đó đã tiến vào thời kỳ học tập điên cuồng của thời trung học, sách vở bài tập nhiều đến mức ép người ta không thể thở nổi, mắt thấy các bạn học xung quanh đều xuất ngoại, được tuyển thẳng, hoặc chỉ là nỗ lực hết sức để chuẩn bị cho kỳ thi, điều này làm Kiều Tây không khỏi vô cùng lo lắng mê mang, nhìn không ra phương hướng.

Mẹ Kiều và Kiều Kiến Lương cũng chính thức bước vào thời kỳ trở thành như những người xa lạ, những việc cần đều đã được xử lý thỏa đáng, cuối cùng không còn liên quan gì nhau. Hai người vốn là muốn đợi Kiều Tây thi đại học xong sẽ làm thủ tục ly hôn, nhưng mẹ Kiều không muốn chờ nữa, nên thương lượng với Kiều Kiến Lương nhận giấy trước, chỉ cần gạt Kiều Tây là được, chờ sau khi điền nguyện vọng xong rồi sẽ thông báo, hai vợ chồng rất ăn ý với nhau, hôm sau đã đi nhận giấy ly hôn.


Từ đây hai vợ chồng chính thức được giải thoát, đường ai nấy đi. Hôm ly hôn đó, bọn họ còn đến nhà hàng Tây tự mình ăn uống, không có gì là không cam tâm hay không thoải mái cả, bình thản mở rộng cửa lòng mà trò chuyện với nhau, thảo luận một chút việc nuôi nấng con gái.

Mẹ Kiều, người đã uống nhiều hơn mấy ly rượu, cuối cùng trong thời khắc ở bữa cơm này đã thổ lộ tiếng lòng: "Tiểu Tây đi theo ông tôi cũng yên tâm, sau này... Có khả năng tôi sẽ không quay lại nữa."

Kiều Kiến Lương cúi đầu, "Muốn đi đâu?"

"Còn chưa quyết định xong, nhưng chắc chắn sẽ không ở lại Giang Thành." Mẹ Kiều nói.

Kiều Kiến Lương trầm mặc hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Chăm sóc tốt cho bản thân."

Mẹ Kiều buồn cười: "Đừng nói đến làm mủi lỏng thế chứ."

Tình yêu của bọn họ hình thành từ trong củi gạo dầu muối, sau khi các nhu cầu về vật chất đều đã có, lại thua trong cuộc sống xa hoa, trong cuộc giằng co kéo dài đến mười năm này, đứng trên tầng tháp cao nguy nga, hai người đều không có lỗi với nhau, chỉ lại không còn hợp nhau mà thôi.
Trời đất mênh mông, từ bây giờ mỗi người đều nhanh chóng bắt đầu cho mình một cuộc sống mới, lướt qua nhau không còn liên quan gì.

Trên một bữa tiệc tư nhân, Phó Bắc thấy nét mặt mẹ Kiều tỏa sáng, mẹ Kiều bảo dưỡng cẩn thận và được trang điểm bắt mắt, bộ váy dài sát đất màu vàng nhạt, tao nhã khoát tay bạn trai nhỏ người Ý ngồi vào bàn, cử chỉ lời nói thân mật đến quái dị. Lại trong buổi tiệc sau đó, Phó Bắc lại bắt gặp Kiều Kiến Lương, Kiều Kiến Lương mang theo bạn gái nhưng không phải là mẹ Kiều, mà là một người phụ nữ thành thục gần ba mươi tuổi.

Dường như Kiều Tây không hề phát hiện, vẫn khổ sở học tập như cũ, có khi áp lực quá lớn đến nửa đêm bị mất ngủ.

Thời gian này mỗi ngày Phó Bắc đều trở về, mỗi đêm khi trời tối Kiều Tây đều chạy đến nhà họ Phó, dường như mỗi đêm đều ngủ lại bên kia.
Việc lo lắng trước kỳ thi là điều rất bình thường, Phó Bắc kiên trì giúp cô ôn tập, giảng giải, ngẫu nhiên cũng sẽ dẫn cô ra ngoài giải sầu.

Kiều Tây nói muốn xem phim, nhưng không phải đến rạp chiếu phim, mà là để Phó Bắc lái xe đến bờ sông, hai người cong chân ngồi trên nắp capo xe, cùng nhau xem trên di động. Thủ pháp quay phim của Vương Gia Vệ đều đầy sự lãng mạn như cũ, ẩn dấu thứ dơ bẩn vào bên trong quang cảnh rực rõ, Kiều Tây xem đến hồ đồ lờ mờ, ấn tượng khắc sâu nhất chính là câu độc thoại kia của Kim Thành Vũ- - "Ở nơi nào đó, bằng một lý do nào đó, tất cả mọi thứ đều có ngày hết hạn, cá hộp hết hạn, thịt hộp hết hạn. tôi tự hỏi liệu có cái gì trên đời không hết hạn hay không?"

Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua bờ sông, từng cơn từng cơn chậm rãi thổi qua.
Bộ phim còn chưa xem xong, bỗng nhiên Kiều Tây nói: "Gần đây mẹ em học tiếng Ý."

Phó Bắc ngẩn ra, lập tức nghiêng đầu nhìn lại.

Kiều Tây không quay lại nhìn cô, mà tiếp tục nói: "Học rất nghiêm túc, đến tối muộn vẫn còn xem sách, còn chăm chỉ hơn cả một học sinh cấp ba là em nữa."

Phó Bắc không biết nên nói như thế nào, môi mỏng khẽ động, cuối cùng vẫn không nói gì, nâng tay lên xoa sau đầu cô.

"Đừng nghĩ nhiều."

Kiều Tây cúi đầu, nhìn màn hình di động

Trong phim, Kim Thành Vũ đang chạy trên đường, tìm kiếm khắp nơi, HongKong sau lưng anh dần dần mờ nhạt, bối cảnh nhanh chóng biến hóa.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên cô nghiêng đầu tựa vào vai Phó Bắc, còn nắm lấy tay đối phương.

Nếu là bình thường, chắc chắn Phó Bắc sẽ rút tay ra, nhưng chỉ có duy nhất lần này. Kiều Tây không xem đoạn kết của bộ phim, sau đó diễn cái gì cô cũng không chú ý, sau khi quay lại trong xe, bỗng dưng cô ôm lấy Phó Bắc, Phó Bắc không giống như trước kia, đứng bất động hoặc là đẩy cô ra, mà là thuận thế ôm lấy thắt lưng cô.
Mùa đông năm đó ở Giang Thành lại có trận tuyết lớn, bông tuyết như lông ngỗng bao phủ một tầng dày, ra cửa đều có chút khó khăn. Phó Bắc tham gia một buổi tụ hội bạn bè, uống say về nhà, lúc đó Kiều Tây đã chờ ở trong phòng, phó bắc người đầy mùi rượu giúp cô ôn tập trọng điểm.

"Sao lại uống rượu rồi?" Kiều Tây hỏi.

Phó Bắc nói: "Làm thế nào bọn họ cũng bắt phải uống, bằng không sẽ không cho đi."

Buổi tụ hội phải đến tối khuya mới kết thúc, hơn mười giờ cô đã cố ý rời khỏi, nhóm bạn nào chịu, lập tức ồn ào bắt uống rượu, cô đúng thật là đã uống vào.

Kiều Tây ngửi được mùi rượu khó ngửi, nhưng vẫn dựa vào trong lòng cô ấy, di chuyển, lại không chút dấu vết mà chạm vào cô ấy. Phó Bắc cảm nhận được, nhưng cũng không có động tác kháng cự gì, ngược lại tùy tay cầm lấy cây viết, bắt đầu giảng đề.
Buổi tôi hôm đó, thời gian đã thật sự quá muộn, người nhà họ Phó vốn đã nên ngủ hết, Kiều Tây và Phó Bắc cũng là vì nghĩ bọn họ đều đã ngủ, thêm vào đó mục đích ban đầu là học tập, cho nên không đóng cửa phòng.

Kiều Tây càng lúc càng dựa vào gần Phó Bắc, cuối cùng dứt khoát tiến thẳng vào lòng đối phương, còn thoáng ngẩng đầu lên, môi tiến sát đến sườn mặt người này.

Hơi nóng, mang theo mùi rượu.

Cô hơi mím môi, dừng lại động tác.

Phó Bắc chỉ rũ mắt, giống như là thật sự bị rượu làm mờ lý trí, chậm rãi cảm nhận, không có hành động gì.

Kiều Tây lớn mật đưa tay vòng ôm lấy eo người này, càng lúc càng quá phận. Đổi lại là bình thường, Phó Bắc đã sớm đẩy cô ra, không chừng còn phải thuyết giáo đôi câu, nhưng lần này không có, mặc cho cô lỗ mãng, ngay cả khi Kiều Tây áp gò má vào cổ cô cũng không có phản ứng gì.
Bên ngoài tuyết còn đang rơi, từng bông tuyết rơi xuống, đậu trước cửa sổ, xếp chồng lên nhau như một tường trắng.

Bởi vì uống rượu, có hơi mệt mỏi uể oải, thanh âm có vẻ mệt mỏi trầm khàn, Phó Bắc nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi: "Mặc ít như vậy, có lạnh không?"

Hơi thở ấm áp tiến sát đến viền tai Kiều Tây, như có như không mà lướt qua, Kiều Tây rụt người, rất nhanh dựa cả người vào trên thân người này, sau một lúc lâu, mới cúi đầu trả lời: "Không lạnh..."

Nếu không phải cô có lòng tham đến thế, thì sự dịu dàng lúc này hẳn là vẫn còn tiếp tục, nhưng cô nhịn không được, thừa dịp khi Phó Bắc đang giảng đề, đến gần vội hôn lên khóe môi đối phương.

Phó Bắc tránh không kịp, không ngờ rằng lá gan của cô lại lớn như thế, lại không chút kiêng nể gì.

Một màn này, cũng đúng lúc bị Lương Ngọc Chỉ tình cờ đi ngang qua bắt gặp.
Những đám mây tích tụ dần lui tán, để lộ ánh trăng sáng tròn, gió nhẹ lướt qua bờ sông, thổi đến mặt sông gợn sóng lăn tăn.

Môi mỏng của Phó Bắc cuối cùng lưu lại nơi khóe môi Kiều Tây, không lại rời đi

Áo sơ mi của Kiều Tây vẫn chỉnh tề, chỉ là hơi xộc xệch, ba nút áo bên trên đã được mở, những nút phía dưới cũng đang tràn đầy nguy cơ.

....

Thời điểm kết thúc, Kiều Tây nằm trên người Phó Bắc, hai chân thon dài trắng nõn nửa quỳ bên cạnh, vòng tay ôm lấy sau vai cô, nghỉ ngơi một lát, mới mệt mỏi nói: "Chuyện của ông chủ Quý, vẫn chưa cảm ơn cô."

Phó Bắc giúp cô xử lý tóc rối, thuận tay rút hai tờ giấy, giương mắt lên, hỏi vẻ khó hiểu: "Cảm ơn cái gì?"

Kiều Tây nói: "Còn có thể là gì, lần trước ít nhiều gì vẫn là cô hỗ trợ."

Lời này cũng thật quá khách sáo, rõ ràng mới vừa rồi còn thân mật khắng khít như vậy, mới chớp mắt đã như xa lạ, phân chia rõ ràng đến vậy. Lau sạch tay, phó bắc tùy tiện ném tờ giấy đi, lưng dựa vào ghế ngồi, nhìn thẳng vào Kiều Tây, ánh mắt quá sắc bén, như muốn nhìn thấu triệt Kiều Tây, một hồi lâu sau, nói: "Thầy Lý giúp đỡ, không phải công lao của chị."
Kiều Tây không tranh cãi, ngồi tư thế này đã lâu nên chân có hơi mỏi, muốn đứng dậy ngồi qua bên kia, kết quả vừa ngồi dậy, lại bị Phó Bắc ngăn lại, trực tiếp ôm lấy ngồi lên đùi mình.

Cô theo bản năng vùng eo ra, Phó Bắc kiềm lại ôm cô vào lòng, "Đừng nhúc nhích, chờ một chút."

Cực kỳ ấm áp, hai bên cửa sổ xe chỉ mở hé để thông khí, mặc dù bên ngoài có gió lớn, bên trong xe vẫn ấm áp thoải mái như cũ, có lẽ là tham luyến hơi ấm nơi lồng ngực kia, Kiều Tây thật sự không nhúc nhích, để mặc cô ấy ôm, thậm chí nâng tay lên vòng lấy Phó Bắc, tựa đầu lên vai người này.

Hồi lâu sau, Phó Bắc mới hỏi: "Chú Kiều thế nào rồi?"

Kiều Tây nói: "Không phải hai ngày trước cô mới đến thăm sao."

"Hai ngày này chưa đến, không biết tình hình cụ thể thế nào."

"Cũng không tệ, bác sĩ nói cứ theo tình hình như vậy rất nhanh có thể tỉnh lại." Kiều Tây trả lời, trong lúc vô tình nhìn thấy bên trong áo sơ mi rộng của Phó Bắc, trên xương quai xanh có dấu vết nhàn nhạt do bản thân lưu lại, ngưng lại, đôi mắt buông xuống, còn nói, "Gần đây đang làm gì, vẫn luôn ở trường học sao?"
Phó Bắc nói: "Mấy ngày hôm trước mới về đại viện một chuyến, có chút việc."

Không nói cụ thể, có lẽ là không muốn nói rõ tình hình thực tế. Kiều Tây cũng không hỏi nhiều, dựa lên vai cô, cứ nằm sấp như thế mà nhắm hai mắt lại, lặng nghe tiếng nước sông chảy bên ngoài.

Dòng nước dưới màn đêm cũng không chảy xiết, mặt nước phản chiếu hình ảnh bầu trời, xa xa là ánh đèn mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy được hình dáng đô thị phồn hoa.

Ban ngày bờ sông này có rất nhiều người đến, buổi tối đầy sao cũng sẽ có người, đêm nay lại một người cũng không có, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy. hôm nay tính tình Kiều Tây ôn hòa quá mức, ngoan ngoãn nằm sấp, có chút mệt mỏi lười nhác.

"Chủ nhật có rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm, được không?" Phó Bắc hỏi.
Cô không lên tiếng, nhắm mắt bất động, như là đang suy nghĩ điều gì.

---Đây là cự tuyệt rồi.

Phó Bắc cũng không để ý, một lát sau, nói: "Hai ngày sau đến trường tìm chị, chị giới thiệu người này cho em."

Đây là có ý muốn giúp đỡ một lần nữa.

Kiều Tây vẫn không nhúc nhích, không biết là có nghe được không, thật lâu sau đó, mới nhẹ nhàng như không mà ừ một tiếng.

Bên trong xe, đèn được mở lên vài phút, sau đó lại tắt, áo sơ mi của Kiều Tây hoàn hảo vẫn còn mặc được, chỉ là cravat đã hoàn toàn hỏng mất, sau này lại không thể dùng.

Cuối cùng đêm nay đến chỗ của Kiều Tây, vừa ngủ dậy đã là đúng giữa trưa.

Rèm cửa sổ được kéo xuống, trong phòng mờ tối, đèn ngủ được bật, nhưng không đủ sáng, Phó Bắc chui ra khỏi chăn, bế Kiều Tây lên rồi hôn lấy, nhận lấy hết tất cả lợi tức trong một lần này.
Hai tay Kiều Tây vòng lấy phía sau, đón lấy nụ hôn này.

Hơn hai giờ chiều Phó Bắc mới rời đi, lần này không đến thẳng trường học, mà là đến phòng ở trước.

Mọi chuyện ở công ty đều đã đâu vào đấy, chỉ cần mấy người trên kia không làm loạn, phía dưới cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, dưới sự giúp sức của thư ký Trần, rất nhiều chuyện Kiều Tây vẫn có thể xử lý tốt, nếu những bữa cơm ký hợp đồng không quá quan trọng, cô sẽ không cần tham gia nữa, toàn bộ đều sẽ giao cho các quản lý cấp cao kia phụ trách.

Chu Mỹ Hà không quá yên phận, muốn mượn chuyện lần trước để bới móc, nhưng lại không dám làm ra động tác nào quá lớn. Bà ta vẫn đến công ty, trước đó nghĩ muốn để Kiều Tây đi xin lỗi ông chủ Lục để cầu hòa, rất có tư thái cầm lông gà mà nghĩ là lệnh tiễn, mà sau khi Kiều Tây thúc đẩy công ty hợp tác với ông chủ Quý, bà ta lại sẽ không đề cập đến chuyện đó nữa, mà trước đó mấy người quản lý cấp cao còn đứng về phía bà ta, bây giờ phần lớn đều muốn quay đầu, muốn đứng về phía trung lập, còn lại một bộ phận nhỏ đang âm thầm quan sát, chờ xem chuyện kế tiếp sẽ như thế nào.
Kiều Tây kiên quyết không để cho nhà họ Chu và Chu Mỹ Hà nhúng tay vào chuyện của công ty, chỉ cần dính vào nửa điểm quan hệ với nhà họ Chu, lập tức sẽ xử lý ngay.

Cô hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân, càng hiểu rõ trọng trách trên vai mình nặng đến mức nào, dù cô có nguyện ý hay không, đã đi đến bước này, cũng không còn cách nào khác.

Về phương diện khác, Kiều Tây đã chuẩn bị kỹ càng để đi gặp cái người trong miệng Phó Bắc kia.

Chỉ là trước đó, đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn - - Cô tìm được một phần tài liệu trong két sắt ở văn phòng của Kiều Kiến Lương, một tài liệu mà không người nào biết và không liên quan đến công ty. Chuyện ngoài ý muốn này quá mức trùng hợp, mở két sắt chỉ là hành động vô ý, lúc đó chỉ là muốn tìm tài liệu trước kia để xem, thư ký Phương nhắc trong két sắt có, Kiều Tây biết mật mã két sắt, chỉ là trước đây ít đến chỗ này, nên không chú ý, càng đừng nói đến việc phát hiện gì đó bên trong. Khi cô mở tài liệu ra nhìn nội dung bên trong, thật lâu sau cũng không thể hồi phục lại được.
Chuyện năm đó quá mức kỳ quái, chẳng biết lúc nào Kiều Kiến Lương phát hiện ra manh mối, càng chẳng biết lúc nào đã bắt tay vào điều tra, ông tra được điều gì đó còn sâu xa hơn cả điều Kiều Tây biết đến, người liên quan đến trong đó cũng càng nhiều. Lật đến trang cuối cùng, là tên công ty có liên quan đến nhà họ Phó, mà những công ty đó, tất cả đều đã từng "Cạnh tranh" với công ty nhà họ Kiều.

Trước đó Kiều Tây vẫn nghĩ không ra là ai đang ở sau lưng liên tục chèn ép, bây giờ vừa xem đã hiểu ngay.

Kiều Tây từng nghĩ đến khả năng này, nhưng không ngờ lại đúng là sự thật.

Lòng bàn tay cô đều là mồ hôi lạnh, thật lâu sau cũng không cách nào bình tĩnh được.

Sự hiểm ác dưới khuôn mặt tươi cười, mới là trí mạng nhất.

Hôm sau, Kiều Tây đúng hẹn đến Giang Đại, đến trước thời gian hẹn.
Phó Bắc còn đang đứng lớp, cô đi vào lúc đang nghỉ giữa giờ, ngồi chờ ở hàng ghế cuối, khi đó Phó Bắc bị mấy sinh viên vây quanh hỏi bài, không phát hiện ra cô ngay, cho đến khi chuông vào lớp vang lên mới nhìn thấy, sửng sốt trong phút chốc.

Kiều Tây im lặng ngồi, không đến quấy rầy, sinh viên chung quanh đều chú ý đến cô, một đám tò mò mà nhìn qua, đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó chuông vào lớp vang lên đều tự nghiêm túc nghe giảng bài.

Cho đến khi kết thúc tiết học, phần lớn sinh viên đã rời khỏi, Phó Bắc mới thu dọn sách giáo khoa đi đến.

"Sao đến sớm vậy?"

Kiều Tây đứng lên, mang túi xách lên vai, "Không có gì làm, nên đến sớm một chút."

Vì còn chưa đến thời gian tan tầm, thêm đó còn một chút công việc chưa xong, Phó Bắc dẫn cô đến văn phòng trước.

Văn phòng của giáo sư là mỗi người một phòng, bên trong được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, đến một tờ giấy cũng không vứt bừa bãi, vô cùng đơn giản, rất có phong cách của người này. Thời điểm Phó Bắc bận việc, Kiều Tây không khách sáo mà đi pha trà uống, cũng nhân tiện rót cho người này một ly.
"Sáu giờ rưỡi tan tầm sao?" cô hỏi.

Phó Bắc nói: "Sáu giờ về."

"Chỉ còn vài phút." Cô đặt trà nóng mới rót lên trước mặt người này, cũng không tìm chỗ ngồi xuống, cụp mắt nhìn, hiếm khi nhẫn nãi mà tiếp tục chờ.

Vừa đến sáu giờ, ly trà cũng chưa uống được hai ngụm, hai người đã xuất phát, Kiều Tây cũng không hỏi sẽ gặp ai, dù sao chỉ cần đi theo là được, hôm nay cô thật không bình thường, chỉ là che dấu rất hoàn mỹ, một chút cũng không biểu hiện ra ngoài, thoạt nhìn không khác gì bình thường.

Người Phó Bắc dẫn cô đi gặp là một người bà con xa của Trần Thạc, quy mô kinh doanh của người này rất lớn, cũng có tham gia vào mảng thực phẩm chức năng này. Đối phương rất hòa nhã nhiệt tình, nhưng cũng chỉ là ngoài mặt, cũng không nhiệt tình đến mức lập tức thể hiện ra ý muốn cùng hợp tác
Trên đường trở về, phó bắc lái thẳng xe đến bên làng đại học, Kiều Tây yên lặng đi theo.

Kiều Tây lại nói: "Quay lại về phố Thất Tỉnh đi."

"Đến chỗ của em sao?" Phó Bắc hỏi.

"Đưa tôi về." Cô nói.

Cho rằng bản thân hiểu sai ý cô, Phó Bắc nhíu nhíu mày, "Có chuyện gì sao?"

Kiều Tây không trả lời.

Ở giao lộ kế tiếp, phó bắc không quay xe lại.

Nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ liên tục thay đổi, Kiều Tây lạnh lùng mở miệng hỏi: "Công ty hợp danh đã thu mua Thanh Hồ, là chỉ đạo của ông nội Phó, lấy việc cô xuất ngoại du học để làm điều kiện đúng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi