MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 65: "Đợi chị."

Kiều Kiến Lương và ba mẹ Đường Nghệ đang tản bộ bên ngoài chưa về, cả căn nhà đều tối đen, trời tối và xung quanh cũng không có đèn đường, nếu không có tiếng gọi này, Kiều Tây cũng sẽ không phát hiện xung quanh có người.

Trấn nhỏ không giống nội thành, khu dân cư đều được chia thành từng khu, nhà cửa nơi này đều nằm dọc theo hai bên đường, mà trước cửa nhà là nơi đậu xe, cho nên muốn tìm người cũng không khó - - Chạy một vòng tìm trên đường, chỉ cần nhìn xe là biết.

Chính Kiều Tây cũng không đoán được làm sao người này có thể tìm được nơi này, thị trấn này tương đối hẻo lánh, là nơi có rất ít người lui đến, Kiều Kiến Lương và Đường Nghệ cũng chưa nói, ai cũng không biết được cô đi đâu, kết quả vẫn bị đối phương tìm được.


Lần này ra ngoài cũng không có ý muốn né tránh, chẳng qua là nghĩ đến sang năm sau thế cục sẽ càng thêm rung chuyển, cho nên mang Kiều Kiến Lương ra ngoài, cố gắng khiêm tốn lại để giảm cảm giác tồn tại của nhà họ Kiều, rời xa cuộc phân tranh, tránh đi những phiền toái không cần thiết. Phó Bắc gọi điện rất nhiều lần, cô cũng không quan tâm, muốn được yên lặng một chút, dù sao có một số việc còn chưa có cách nào giải thoát được.

Bây giờ nhìn thấy Phó Bắc, không hiểu sao, bầu không khí như ngưng trệ lại, cuốn lấy từng hơi thở của cô, cảm giác phiền muộn và đè nén bất chợt ập đến.

Phó Bắc đi đến trước mặt cô, không có hành động gì khác, chỉ đối diện nhau.

Vừa rồi ở khoảng cách xa không thấy rõ, bây giờ đến gần, có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, sắc môi cũng trắng bệch, khí sắc kém hơn trước kia rất nhiều, tất nhiên thời gian này trãi qua không ít chuyện, nếu không cũng sẽ không đến mức biến thành dáng vẻ này. Đôi môi đỏ của Kiều Tây khẽ động, hé miệng nhưng lại không biết nói gì, dường như có cảm giác đã lâu không gặp, một cảm giác trống rỗng xen lẫn những cảm xúc không thể diễn tả được lấp đầy trong tim, tất cả lời nói đều bị nghẹn lại.


Trước khi rời khỏi thành phố hai người vẫn còn đang giằng co, giờ đây gặp lại, sự căng thẳng đã phai nhạt đi đôi phần, lại cảm thấy trống rỗng vô lực, có lẽ là cuộc sống nơi trấn nhỏ yên tĩnh này đã gột rửa đi phiền não và khúc mắc trong lòng Kiều Tây, nên giờ phút này khi nhìn thấy Phó Bắc, cô không còn giống như ban đầu, mà chỉ lẳng lặng đứng đó, không có suy nghĩ gì, cũng không né tránh.

Phó Bắc nói: "Kiều Tây..."

Thanh âm như trong giấc mộng, không chút khác biệt.

Tay đang tìm chìa khóa của Kiều Tây ngưng lại, hơi mím môi, không đáp lời.

Nhưng không đợi cô có hành động gì, như là sợ sẽ lại không được nhìn thấy cô nữa, người trước mắt ôm chặt lấy cô, tay giữ chặt lấy vòng eo cô, ôm lấy không cho động.

Kiều Tây bị ôm có chút không thoải mái, lập tức giãy giụa, không ngờ lại bị ôm chặt hơn.


Phó Bắc đi đường mệt mỏi, trên người vẫn là hương vị lành lạnh như mọi khi, cô có chút bướng bỉnh, có lẽ là như đã mất nhưng rồi tìm lại được nên hành vi trở nên đặc biệt không bình thường, không còn lạnh nhạt và điềm tĩnh như xưa, động tác trên tay đều nhiễm lên một tia hoảng loạn và lo lắng.

"Chỉ là đến xem một chút, không ngờ thật sự là ở trong này."

Một người thật sự muốn trốn đi, mặc cho người kia có bản lĩnh thông thiên đến đâu, cũng rất khó để tìm được. Trong lúc đó Kiều Tây và Kiều Kiến Lương đột ngột biến mất, không nói cho một ai, che dấu hành tung của mình với bên ngoài, nếu không phải Đường Nghệ phát cái video kia lên vòng bạn bè và theo thói quen kèm theo định vị vị trí lên bài đăng, thì đến bây giờ cũng sẽ không tìm thấy được ở đây.
Hiện thực không thần kỳ giống như trên phim, chỉ cần động tay một chút thì có thể tìm được đối phương, giả sử đối phương cố ý muốn trốn, chỉ trong một thành phố thôi cũng đã muôn vàn khó khăn gian nan rồi, huống chi là cái trấn nhỏ đếu camera giám sát còn không có này.

Nhất thời Kiều Tây không phản ứng kịp, thắt lưng thình lình bị người này ôm lấy, kéo cô vào chỗ tối kế bên.

Cô có một chút bài xích, nhưng càng thấy kỳ quái hơn, không quen với một Phó Bắc như vậy, nên muốn đẩy đối phương ra.

"Cô buông ra..."

Giọng rất nhỏ, dù sao trấn này cũng không bao lớn, đêm giao thừa trên đường vẫn thường có người qua lại, ở bên ngoài ôm ôm ấp ấp cũng cảm thấy ngượng ngùng, lại không dám nói lớn tiếng thu hút sự chú ý của người đi đường.

Không ngờ Phó Bắc lại không quan tâm.
"Cô có nghe không, buông ra." Tính tình Kiều Tây nổi lên, cảm giác mơ hồ vừa rồi đã tan biến, bây giờ lại thấy không được thoải mái.

Phó Bắc cố chấp, lại chẳng phải đang ép buộc, chỉ là sức cô rất lớn, như là bất cứ lúc nào cũng muốn hòa tan cô vào tận máu thịt của mình, không muốn chia lìa, điều này làm Kiều Tây cảm giác bị gò bó, nhịn không được muốn đẩy cô ra một chút.

"Đừng động, chị ôm một chút- -" Người này nói, thanh âm bị đè nén đến rất thấp.

Cô vẫn luôn tìm kiếm Kiều Tây, cục diện hiện tại luôn biến đổi, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù cho làm cái gì cũng không được làm quá trắng trợn, chỉ sợ bị đối thủ bắt được nhược điểm, những kẻ canh đến đỏ mắt không chừng sẽ làm ra chuyện gì. Hôm qua đã biết Kiều Tây ở trong này, nhưng dưới mắt của một đám người cũng không dễ dàng hành động, chỉ có thể đợi đến đêm chạy cả đêm đến đây.
Nhìn thấy người, cuối cùng căng thẳng cũng được thả lỏng, nỗi bất an cũng đã tan.

Đáng tiếc Kiều Tây không hiểu được suy nghĩ này của cô, thật sự là bị ghì chặt đến không thoải mái, nên nói lời tức giận: "Cô nổi điên gì vậy, qua năm mới..."

Phó Bắc không trả lời, lời cô nói vẫn chưa xong người này đã dùng hành động để nói cho cô biết, đến cùng là đang nổi điên làm gì.

Tình khó mà kiềm nén, khắc chế mà ẩn nhẫn, ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đủ để bùng phát ra.

Mọi lời muốn nói đều bị cắn nuốt, đến phản kháng cũng không thể, Kiều Tây bị bắt đón lấy nụ hôn này, cô quá bất ngờ, bị hành động này làm cho như bị lạc trong sương mù, thậm chí cô cũng không rõ người này sẽ phản ứng thế nào, còn chưa kịp nói hai câu, nụ hôn vội vã ập đến như nước sông Giang Hà (Trường Giang và Hoàng Hà) cuốn lấy cô.
Không ngừng lui bước, nhưng bị Phó Bắc chặn lại trước.

Phó Bắc đưa tay giữ chặt sau gáy cô, không để cô lui bước.

Người này chưa bao giờ như thế này, ngay cả năm đó trước khi chia xa, cô vẫn là vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt như cũ, không điều gì có thể quấy nhiễu được cô, giống như vĩnh viễn không chút lay động, bất động như núi. Kiều Tây không hề nghĩ đến loại tình huống này, cô chỉ làm điều nên làm, rời đi một thời gian, chỉ là không nói hành tung của mình cho bất cứ ai mà thôi, quả thực, sau khi đã quen với cuộc sống ở đây cô cũng nghĩ sau này quay về có nên ra ngoài dạo chơi nhiều hơn hay không, thử rời khỏi Giang Thành, đi ngắm nhìn sông núi nước non một chút, từ đầu đến cuối đều không đặt người này vào những dự tính đó, Phó Bắc có thể có phản ứng gì chứ, cũng chỉ giống như trước mà thôi.
Bây giờ cũng đã hoàn toàn tương phản, cô ấy đã biến thành có phần không thể từ bỏ cô, đối phương khẩn thiết như lửa, cháy lan ra, như muốn thiêu đốt thân thể và ý chí của cô.

Sự không thích ứng và trống rỗng này không khỏi làm Kiều Tây có chút phòng bị, những vướng mắc trong những ngày ấy đã dạy cô phải đề phòng trong tiềm thức, phủ thêm một lớp ngụy trang cho bản thân.

Hai người người đuổi ta chạy dây dưa với nhau, cuối cùng là Kiều Tây bị thua trước, bị ép đến mức không thể lui được nữa.

Phó Bắc kìm chặt lấy cằm cô, hôn cô không chút chừng mực, Kiều Tây bất chấp mà cắn xuống, người này chẳng những không lui bước, ngược lại càng hôn sâu vào hơn.

Một nụ hôn cũng không chút nhẹ nhàng, một người muốn thể hiện tình cảm mãnh liệt của bản thân, một người lại không hiểu, ngược lại không hiểu sao mà có chút buồn bực, cũng không phải là hờn giận, chỉ là không hiểu sao lại thấy tức giận mà thôi.
Đến khi kết thúc, Phó Bắc vẫn không buông tay, ôm lấy cô, nói: "Chị nhớ em."

Lời nói ra cũng không một chút quy tắc nào như nụ hôn kia, không có bất kỳ điềm báo nào, cũng không dùng giọng nói dịu dàng nhu tình, chỉ nhàn nhạt ba từ, như thể chỉ nói lên sự thật rất đỗi bình thường.

Vẻ mặt Kiều Tây vẫn không chút thay đổi, tự dệt lên cho mình một tấm lưới, cảm nhận được cảm xúc của đối phương, cô khẽ cắn môi, nhớ đến trước kia làm người phiền chán, nghĩ đến bản thân năm đó cũng là không có tiền đồ như vậy, khi đó cô nhỏ bé như cây cỏ, đến bóng người cũng không thể thấy được một chút nào, năm đó bà nội Phó ra đi cô đã canh chừng trước cửa nhà họ Phó biết bao lâu, nhưng đều là công dã tràng.

Cô không biết mình đã làm sai điều gì, những đau khổ và chua xót trước kia, bỗng nhiên như núi lửa mạnh mẽ phun trào, bây giờ cô đã rất ít khi nào nhớ đến chuyện này, cố gắng vùi lấp những điều không chịu nỗi đó dưới đáy lòng, không muốn lại chạm đến, vẫn luôn giả vờ là dáng vẻ không thèm để ý đến, dù sao chuyện cũng đã qua, không cần thiết phải bắt lấy không tha.
Lúc này bị Phó Bắc đối đãi như vậy, tính tình cô nổi lên, vờ ra vẻ như không có gì, nói: "Thế nào, luyến tiếc sao?"

Giọng điệu còn bình thản hơn cả đối phương, cố ý áp chế cảm xúc, lộ vẻ hết sức xa cách.

Một câu nói ra rất khó nghe, cố ý không cho đối phương bậc thang xuống, nhưng Phó Bắc lại tiếp lấy câu nói đó: "Luyến tiếc."

Rõ ràng, quả quyết, không chút do dự và chần chờ.

Nói xong, còn nghiêng đầu hôn xuống bên gáy cô, dịu dàng lại thẳng thắn, lần đầu tiên không thèm che giấu mà biểu đạt tình cảm và lời nói của mình.

Có lẽ đêm nay gió quá lớn, thổi đi suy nghĩ của mọi người, mới khiến cho Kiều Tây có ảo giác như vậy, một chút cũng không chân thực.

Đêm ba mươi, trong TV đang chiếu các tiết mục cuối năm, từng nhà đèn sáng như ban ngày, nhiều người tụ hội ra ngoài tán gẫu, đánh mạc chược, chỉ số ít người sẽ ở lại trong nhà, phần lớn đều ra ngoài góp vui xem náo nhiệt.
Ở bên kia Đường Nghệ đánh mấy ván mạc chược, hậu tri hậu giác phát hiện thế mà Kiều Tây vẫn chưa đến, nên gọi điện thoại đến, gọi hai lần không có ai nghe máy, lúc này mới cảm thấy không đúng lắm, vội đứng lên, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, lập tức dừng chơi và chào mọi người, một mình trở về tìm người.

Buổi tối muộn lại ở nơi không quen thuộc, cô sợ đến mức chết khiếp, âm thầm mắng mình không có tâm đề phòng, nếu như thực sự có chuyện gì xảy ra thì làm sao, cô gần như là chạy trở về.

Từ xa đã thấy cửa nhà vẫn còn khóa, đột nhiên tim giật thót lên, đến gần mới phát hiện Kiều Tây đang đứng trong chỗ tối, vẻ mặt có vẻ có chút đau thương cô đơn, như thể đã mất đi thứ gì.

Từ lúc vào đại học đến nay hai người đã quen biết nhau năm năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Tây như vậy, sợ rằng cô bị ức hiếp, cổ họng Đường Nghệ nhất thời nghẹn ngào, cực kỳ lo lắng chạy nhanh qua, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Kiều Tây, gọi: "Kiều Kiều!"
Kiều Tây chậm rãi ngẩng đầu, mắt có hơi đỏ, nhìn không ra cuối cùng là như thế nào.

Đường Nghệ vô cùng sợ hãi, trong phút chốc cho rằng thật sự giống như là tưởng tượng của bản thân, môi run lên, cố gắng trấn định lại hỏi: "Thế nào, xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Kiều Tây không mở miệng.

Đường Nghệ lập tức ôm người vào lòng, không quan tâm đến dù cho xảy ra chuyện gì, dịu dàng nhỏ nhẹ trấn an: "Không sao không có việc gì, có mình ở đây, đừng sợ..."

Phó Bắc đến đây một chuyến, sau khi nói mấy câu như thế, đã đi rồi.

Cô không thể không đi, phải trở về, lần này chạy đến thật sự là đến xem thế nào, thấy được Kiều Tây thì đã an tâm. Thời khắc này có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ không phải lúc, tiến đến, cô nói với Kiều Tây: "Trước ngày bảy đừng trở về, cứ đợi ở đây."
Thời điểm mấu chốt, người này mượn sự rạn nứt và khoảng cách này, quyết tâm muốn hòa hợp lại với nhau.

Hai ngày sau, thế cục sẽ hoàn toàn thay đổi, Phó Bắc không muốn Kiều Tây bị cuốn vào trong, tránh đi mới là cách tốt nhất. Bỗng nhiên cô chạm vào môi Kiều Tây, dặn dò vài việc, nói lời tạm biệt, không một lời nhu tình mật ngữ.

"Đợi chị."

Mới vừa rồi Kiều Tây còn đang giãy dụa, nhưng người vừa đi, cảm giác trống vắng ập đến như dời non lấp biển, khung cảnh bên này tối tăm tĩnh lặng, cực kỳ u ám, ngọn đèn giao thừa* trong phòng đã tắt, giống như những gì xảy ra vừa rồi cũng chỉ do cô tưởng tượng ra, kỳ thực cái gì cũng không có.

(Đèn giao thừa: Đây là một tập tục dân gian, luôn giữ một ngọn đèn sáng từ đêm giao thừa đến sáng hôm sau. Ở một số nơi, vào đêm giao thừa các gia đình thắp một ngọn đèn dầu hoặc nến (Hoặc lò sưởi) và cùng vây quanh trò chuyện trong suốt đêm giao thừa đến sang năm mới, điều này tượng trưng cho việc xua đuổi bệnh dịch và cầu mong một năm mới bình an, may mắn. Vì thời xưa chưa có điện nên dùng đèn dầu hoặc nến và phong tục này kéo dài luôn đến hiện tại. Có một số nơi họ còn để nhà luôn được sáng đèn trong ba ngày đầu năm (giống như ở mình thì kiêng việc quét nhà trong 3 mùng Tết.))
Trước đây, cô vẫn luôn để tâm đến quá khứ, bây giờ đã đi đến bước này, sự phán xét sắp đến sẽ xé toạc mọi thứ, quá khứ đã không còn ý nghĩa gì.

Có một số việc quan trọng giờ đây cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Phó Bắc không dám lái xe của mình, không biết mượn của ai, một chiếc xe rất phổ thông đại chúng, dùng để che dấu tai mắt.

Kiều Tây nhìn chiếc xe chạy đi xa, lẻ loi đứng nơi đó.

Tuy rằng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đường Nghệ biết cô đã hiểu sai, sợ bóng sợ gió một hồi, trước mắt cô lại không dám đi đánh mạt chược nữa, ở trong nhà với Kiều Tây.

Vào nhà, Kiều Tây bình ổn lại cảm xúc, giống như không có việc gì, ngoại trừ không nói gì, thì cũng không khác gì trước kia.

Vì là chuyện riêng, nên Đường Nghệ cũng không lắm miệng, nấu một nồi sủi cảo, chờ nhóm người Kiều Kiến Lương đi dạo về thì cùng ăn, những người còn lại cũng không phát hiện Kiều Tây có gì dị thường, mừng mừng vui vui đón năm mới.
Vừa qua năm mới, tiếng pháo nổ lại vang lên.

Đêm giao thừa chưa từng dứt tiếng pháo, vang lên không ngừng nghỉ.

Ăn sủi cảo xong, Kiều Kiến Lương về phòng nghỉ ngơi trước, cha mẹ Đường Nghệ không dằn lòng được nên lại ra ngoài dạo quanh, dọn dẹp xong phòng bếp, Kiều Tây cũng về phòng.

Đến một hai giờ sáng, Đường Nghệ đến gõ cửa, không có tiếng đáp lại, cho rằng cô đã ngủ, nên nhẹ bước chân mà rời đi.

Kiều Tây ngồi dưới cửa sổ, nhìn đèn đuốc nơi xa.

Một năm mới này trãi qua không giống như bình thường, trấn nhỏ này có hương vị tình người hơn thành thị, đi trên đường còn có thể nhận được một hai câu chúc phúc của người đi đường. Bắt đầu từ lúc giao thừa, tin nhắn trên di động vang không ngừng, lời chúc phúc của bạn bè người thân gửi đến không dứt, nhiều đến mức có thể cân theo ký.
Cả một ngày Kiều Tây đều nhìn vào di động, rạng sáng Tần Tứ nhắn tin đến cho cô, còn có rất nhiều bạn bè bạn học không mấy thân thiết, thậm chí còn có điện thoạt quốc tế cách cả một đại dương, nhưng chỉ thiếu duy nhất một người.

Cho đến khi hoàng hôn mặt trời lặn, mới nhận được bốn chữ: Năm mới vui vẻ.

Sau đó lại cũng không còn nhận được tin tức gì của người này nữa.

Vừa hết Tết, Giang Thành chính thức bắt đầu thay đổi, chỉ là còn chưa hiện lên mặt nước, vẫn còn đang ẩn trong tối.

Vài kẻ lâu la lục tục bị loại bỏ, tiếp theo đó là lớp trung tầng gặp tai ương, vốn cục diện yên ả ban đầu đã biến dạng chỉ trong vòng hai ba ngày, đứng mũi chịu sào vẫn là người trước đó, Chu Quần, lúc này hắn ta không còn may mắn như trước nữa, lập tức bị bí mật bắt đi, ông cụ Chu bất ngờ không kịp đề phòng, vì thế tự mình chạy hai ba chuyến, cũng không khơi dậy nổi chút tác dụng nào, đến mặt Chu Quần cũng chưa thấy được.
Ngày thứ tư, di động của Kiều Tây thu được tin tức đầu tiên do đài địa phương đưa ra, tin tức này cũng không nhấc lên chút gió lớn nào trên mạng, nhưng trong nội dung trực tiếp chỉ ra các vấn đề trong tác phong của một số người.

Tạm thời Lương Tấn Thành còn chưa có việc gì, lửa vẫn chưa cháy lan đến chỗ ông ta.

Kiều Tây ngẫm ngẫm thời gian, biết rằng cũng sắp đến rồi.

Trước khi rời khỏi thành phố, người cô đến gặp là Đàm nhị gia. Cô chỉ là nhân vật phụ, muốn gặp Đàm nhị gia cũng không dễ dàng gì, đồng thời cũng không dễ bị phát hiện, cô giao ra hết những chứng cứ mà Kiều Kiến Lương thu thập được, một câu liên quan đến ông ấy cũng chưa nói, chỉ mời cô lên uống tách trà.

Đàm nhị gia có một người anh, rất nhiều năm làm kinh doanh nhưng thất bại, đến cái qυầи иɦỏ cũng không còn, nên nhảy cầu tự sát. Nghe đồn rằng, khi đó sở dĩ lại thảm như vậy, là bị người hãm hại, mà kẻ hãm hại kia bây giờ lại đường quan rộng mở, còn leo lên được vị trí cao, mấy năm nay lại tới lui thân thiết với cậu em vợ kia.
Cẩn thận suy nghĩ liên kết một chút, lúc trước quả thực Đàm nhị gia là vì không thích tác phong của Lương Tấn Thành nên mới để mắt đến ông ta hay sao? Thế gian này nhân quả tuần hoàn, mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, dù sao cũng không có gì là bí mật.

Mượn lực chống lực, một chút cũng không khó.

Chứng cứ Kiều Kiến Lương thu được là độc nhất vô nhị, là thu được từ người thân tín của Lương Tấn Thành, ba năm trước người này đã chết vì ung thư, trước khi ông ta chết bởi vì phải chữa bệnh nên trong nhà thiếu một khoản tiền lớn, quả thực rất thê thảm, Kiều Kiến Lương xuất ra một khoản tiền, thu lại thứ mình cần.

Kiều Tây không có cách nào dùng chứng cứ này để vặn ngã được Lương Tấn Thành, bởi vì không có đủ thực lực, nhưng Đàm nhị gia thì có, cô và ông bí mật giao dịch với nhau, đôi bên đều hài lòng.
Rất nhiều việc Kiều Kiến Lương đều biết, chỉ là thấy đó nhưng không nói ra, ông mang bệnh trong người, không rảnh lại bận tâm đến việc này, đều vờ như không biết, muốn dưỡng bệnh cho thật tốt.

Năm mới hoàn cảnh mới, tất cả lại bắt đầu một lần nữa.

Khi tất cả mọi người đều hòa mình vào niềm vui thăm hỏi bạn bè người thân, thì hết chuyện này đến chuyện khác cứ thế xảy ra, chỉ là đều diễn ra trong âm thầm không công bố.

Chu Quần ngã xuống, những kẻ có quan hệ bất chính với hắn ta đều trốn không thoát, khi Kiều Tây cho rằng kẻ kế tiếp chính là Lương Tấn Thành, thì biến cố đã xảy ra, tiếp theo lại là nhà họ Phó.

Biến cố như một quả bom hạng nặng, mọi người khó lòng phòng bị, không hiểu sao lại đến nhà họ Phó.

Kiều Tây cũng không đoán được sẽ lại như vậy, khi biết được tin này, tay không khống chế được mà run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi