MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 70: Cách một vách tường

Rèm cửa sổ chỉ kéo lại một tầng, bên ngoài không nhìn thấy được cảnh trong phòng, nhưng có ánh chiều tà chiếu vào, ánh vàng rực rỡ tràn vào kính cửa sổ, chiếu rọi cả căn phòng, cũng chiếu lên vách tường phía sau hai người một tầng sáng mông lung mờ ảo.

Thời gian cũng đã trễ thế này, trì hoãn gần nửa ngày, lúc này đang đúng là giờ cơm chiều, Đường Nghệ cũng chưa nói là sẽ đến đây ăn cơm, Kiều Tây cho rằng muộn thêm chút nữa Đường Nghệ mới đến, hoặc là ngày mai mới đến, nên cũng ỡm ờ mặc cho Phó Bắc đưa đẩy.

Căn hộ này không có chuông cửa, chính là căn hộ phổ thông bình thường.

Lúc đó Đường Nghệ đang đứng ở cửa vào, theo thói quen gõ cửa, đợi một lúc cũng không thấy người nào ra mở cửa, nhất thời nghi hoặc, cô vừa mới sạc điện thoại, mới nhìn thấy được tin nhắn của Kiều Tây, cho rằng người đang ở nhà, nghĩ rằng đi thẳng vào thì không tốt lắm, cho nên vẫn gõ cửa trước, kết quả lại không có ai trả lời.


Sau khi do dự, cô lại gõ cửa mạnh hơn, nhưng vẫn không ai trả lời như cũ.

Trong phòng, Kiều Tây và Phó Bắc đều không nghe thấy tiếng gõ cửa, cách âm của căn hộ này quả không tệ, ngay từ đầu đã không nghe thấy.

Kiều Tây hơi đóng mở đôi môi đỏ, cằm hơi ngưỡng lên, tạo thành một đường cong mềm mại, xương quai xanh gợi cảm theo hơi thở phập phồng càng thêm nổi bật, cô đứng không nổi, chỉ có thể bám vào vai Phó Bắc.

Phó Bắc dựa vào cổ cô, tham lam mà hạ xuống những chiếc hôn dịu dàng, giống như ngọn gió xuân nhẹ phất qua làn da non mềm của cô, nơi sâu thẩm ướŧ áŧ dần thức tỉnh, nhanh chóng sinh trưởng.

Ánh nắng trời vàng rực lóa mắt, nóng đến mức làm người ta không thể mở nổi mắt, trong phòng không mở điều hòa, nhiệt độ cao như vậy, thật nóng, Kiều Tây chỉ mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình, áo là của Phó Bắc, thời gian này hai người vẫn luôn ở cùng nhau, Phó Bắc đều chuyển hết đồ của mình đến bên này, nghiễm nhiên xem nơi này là nơi ở lâu dài.


Miệng người này nói chỉ đợi ở đây hai ngày, kết quả vừa vào đã không có ý định rời đi rồi, Kiều Tây cũng không thể mở miệng đuổi người, hơn nữa từ tận đáy lòng cũng không mong đối phương thực sự rời đi, dù sao mỗi ngày bản thân đều bận rộn ở công ty, nếu đi, thì hai ba ngày cũng không gặp được mặt.

Bởi vì thời tiết cực nóng, nên không gian cũng trở nên nóng bỏng, giờ phút này hơi nóng dán lên từng tấc da thịt, vô cùng lo lắng, nôn nóng, khó khăn lại chông chênh, không tìm được điểm tựa.

Kiều Tây không chịu nổi nóng, rất ghét thời tiết nóng bức thế này, trên người cô đều bị mồ hôi dính ướt, nhất là ngực và sau lưng, đến cả áo sơ mi cũng bị thấm ướt, dính sát vào những đường cong trên cơ thể, cần cổ có mồ hôi chảy xuống, phút chốc theo chiếc cổ thiên nga thon dài chảy xuống xương quai xanh, lại tiếp tục chảy xuống, rơi vào nơi đang phập phồng lên xuống.


Ngực cũng có mồ hôi, lung lay rơi xuống, theo thân hình của cô mà đung đưa hai lần, đột nhiên trượt đến phần bụng đang siết chặt, lại thong thả chảy xuống.

Ánh chiều tà làm làn da Kiều Tây tăng thêm một tầng sáng bóng màu mật ong, làm cả người cô trông mảnh mai và gợi cảm hơn.

Cô giống như cá nhỏ trong một hồ nước khô cạn, vì thiếu nước mà như hít thở không thông, lại không buông chiếc hôn trấn an trên môi của đối phương, khi môi Phó Bắc chuyển qua khóe miệng cô, cô chủ động chạm vào đối phương trước, muốn thưởng thức tư vị mà mình muốn.

Ngoài cửa, Đường Nghệ đợi lâu không thấy người, suy nghĩ một chút rồi lại lấy chìa khóa mình đang giữ ra để mở cửa, đã rất lâu cô chưa đến nơi này, còn chưa biết nơi này đang có thêm một người, vừa bước vào chỉ ngây ngốc nhìn khắp xung quanh, không thấy một bóng người.
Điều hòa phòng khách đang mở, chứng tỏ trong nhà có người, hoặc là người đã đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về.

Thuận tay đóng cửa lại, Đường Nghệ để di động vào túi quần, khi nhìn thấy trên sofa đặt mấy bộ lễ phục, đoán được đây là Kiều Tây chọn cho mình, cho rằng người đang ở nhà, chỉ là không nghe thấy tiếng gõ cửa mà thôi, nên theo bản năng gọi: "Kiều Kiều!"

Gọi xong một tiếng, lại hỏi thêm một câu: "Kiều Kiều, cậu ở đâu?"

Nếu không phải có tiếng gọi này, hai người trong phòng hôn nhau đến khó phân khó rời còn chưa biết có người vào nhà.

Kiều Tây có phản ứng trước, sợ đến mức một bàn tay túm chặt lấy quần áo Phó Bắc, mà Phó Bắc lại không hề lay động, dường như một chút cũng không sợ bị phát hiện, còn đang tiếp tục hôn cô, còn nắm lấy cằm kiều tây, bất mãn mà nắm mạnh lấy, ý muốn không cho phân tâm.
Sợ bên ngoài nhận thấy động tĩnh trong này, trong tiềm thức hoảng loạn, Kiều Tây cũng không dám động chút nào, vội lấy tay ngăn phó bắc lại, nghiêng đầu qua không cho hôn, thậm chí dưới tình thế cấp bách lấy tay che lại môi Phó Bắc.

Quan hệ của hai người còn chưa công khai, Đường Nghệ còn chưa biết chút nào, càng đoán không được tình hình trong phòng lúc này.

Tim Kiều Tây đập nhanh, không hiểu sao sợ bị phát hiện, cô cố gắng bình ổn hơi thở rối loạn, đôi môi bị hôn đến hồng nhuận mấp máy, người bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà khóe mắt ửng đỏ, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào người trước mặt này.

Không ngờ Phó Bắc vẫn là dáng vẻ kia, còn đuổi theo các đầu ngón tay của cô, cực kỳ ái muội, cố ý làm như vậy, đột nhiên tim Kiều Tây loạn nhịp, vội rút ngón tay lại, mới không để người này thực hiện được.
Hôm nay Phó Bắc đặc biệt không giống ngày thường, có lẽ là tâm trạng không tệ, cố ý đùa giỡn cô, lập tức dán sát vào tai cô, cúi đầu xuống đè thấp thanh âm gọi cô: "Kiều Kiều..."

Tiếng nói ấm áp, mang theo hơi khàn đặc hữu, như đang nỉ non, những từ nói ra rất rõ ràng lại rất chậm rãi.

Cùng một tên gọi, với hai người khác nhau, thời khắc gọi ra cũng khác nhau, ý nghĩa lại khác nhau rất lớn.

Người khác gọi 'Kiều Kiều', Kiều Tây không cảm thấy gì, bây giờ Phó Bắc gọi như vậy, trên mặt cô nhanh chóng nóng lên, cả người đều rối bời, xấu hổ không chịu nổi, ôm đối phương không biết làm sao.

Mặt cô vốn bởi vì nhiệt độ trong phòng tăng cao mà ửng đỏ, hiện tại lại đỏ thêm hai phần, không đợi có phản ứng tiếp theo, Phó Bắc đã lần lượt kề sát mặt cô, tiếp tục chậm rãi hôn môi.
Trong phòng và phòng khách khác nhau một trời một vực, một chỗ nóng bức một chỗ mát mẻ, không nghe tiếng đáp lại, Đường Nghệ cho rằng Kiều Tây đã ra ngoài, lại ngại nếu như chọn lễ phục rồi đi ngay, nghĩ rằng chờ Kiều Tây về rồi nói một tiếng, nên ngồi lại một lát rồi về.

Đường Nghệ là một người thật thà, cho đến bây giờ cũng chưa từng có suy nghĩ gian xảo, nghĩ thế nào thì làm thế ấy, vì thế đến sofa ngồi xuống, vừa chơi di động vừa đợi.

Trong phòng, thời thời khắc khắc Kiều Tây đều chú ý động tĩnh bên ngoài, biết Đường Nghệ còn chưa rời đi, cũng không dám tùy tiện làm ra tiếng động nào, cố nén, rũ mắt nhìn người trước mặt, tai đỏ như rỉ máu, ngón tay co lại, siết chặt đến đốt ngón tay cũng trắng bệch.

Cánh môi Phó Bắc khẽ động, khẽ khàng dỗ dành: "Ngoan..."
Khoảng chừng hơn mười phút, Đường Nghệ đợi đến không chịu nổi nữa, không biết khi nào Kiều Tây mới về, sau khi suy nghĩ, vẫn là gọi điện thoại cho Kiều Tây, hỏi một chút.

Cũng rất trùng hợp, di động của Kiều Tây đang ở trong phòng, đặt trên bàn cách đó không xa.

Bấm gọi, chuông di động vang lên.

Cửa phòng ngủ chính đang đóng, cũng không khóa trái, từ bên ngoài có thể mở vào được.

Kiều Tây hoàn toàn hoảng loạn, gấp đến độ muốn đẩy Phó Bắc ra ngay lập tức, nhưng tay bị đối phương bắt lại được, Phó Bắc sớm đã nhìn thấu sự lo lắng của cô, chẳng những không lo lắng gì, ngược lại còn đột nhiên ôm người dựa vào sau cửa.

Ván cửa lạnh buốt, mới vừa chạm vào, cũng có thể là do tâm lý, thắt lưng Kiều Tây đều căng cứng lại.

Vào lúc này ở bên ngoài Đường Nghệ cũng cảm thấy không thích hợp, lắng tai nghe một lúc, mới phát hiện tiếng chuông truyền ra từ trong phòng, nghi hoặc xoay người nhìn đến căn phòng bên kia.
Di động không có người bắt máy, tự động tắt. Sau khi chần chừ, Đường Nghệ lại gọi một lần nữa, sau đó theo tiếng chuông đi qua, trên mặt có chút tò mò.

Kiều Tây đang ở trong phòng ngủ hay là đã ra ngoài nhưng không mang di động?

Cô đi đến cửa phòng, sau một lúc lâu do dự, nâng tay gõ cửa.

Trong phòng, tim Kiều Tây như nhảy đến cổ họng, không tự chủ mà nắm lấy đầu vai Phó Bắc, có thể là quá nóng, có thể là quá khẩn cấp, trên người cô chảy ra mồ hôi lạnh, cả người như bị ngâm trong nước, mấy sợi tóc bị thấm ướt, dính dính trên cổ, dán sát vào xương quai xanh và trên ngực.

Phó Bắc chặn lấy đôi môi đang hé mở của cô, không cho phát ra thanh âm nào.

Bầu không khí khẩn trương, nhiệt độ như thiêu đốt, ánh chiều tà chói mắt, còn có bí mật không muốn người biết, đều phát sinh trong không gian nhỏ hẹp này. Kiều Tây không dám có hành động dư thừa nào, vừa kinh vừa sợ, lại không buông tay được, lại càng không dám đẩy người ra vào lúc này, cô ôm lấy lưng Phó Bắc, đón lấy nụ hôn sâu không chút quy tắc nào của đối phương.
Mồ hôi nóng ẩm ướt đẫm giữa hai cơ thể nhuộm vào nhau, khung cảnh trầm ức và xao động càng không ngừng quấy nhiễu tinh thần, làm người ta căng thẳng tột độ, andrenaline tăng cao, các giác quan được giải phóng vô hạn.

(*Andrenaline hay còn gọi Epinephrine, công thức C9H13NO3, là một hormone được giải phóng từ tuyến thượng thận và phóng trực tiếp vào máu, được sinh ra khi con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay hạnh phúc, thích thú... Làm tăng nhịp tim, lưu lượng máu và lượng oxy trong cơ thể (do thở nhanh hơn), giãn đồng tử và cung cấp nhiều năng lượng hơn cho các hoạt động thể chất, giúp phản ứng nhanh hơn. Đây là chất cần thiết để cứu người và động vật sắp chết.)

Mỗi người như nhuốm lấy hơi thở của nhau, theo từng nhịp thở mà nhập vào tứ chi, gần thêm chút nữa, hơi thở như những sợi tơ dày đặc, cuốn chặt lấy đối phương.
Đường Nghệ đứng ngoài cửa tự nói, "Hẳn là đã ra ngoài, cũng không chịu mang di động theo."

Xuất phát từ việc tôn trọng quyền riêng tư của bạn mình, Đường Nghệ cũng không mở cửa vào phòng, đi qua đi lại một lần rồi quay người đi, hoàn toàn không phát hiện điều dị thường, nhưng cũng không lập tức rời đi, mà lại đợi một lúc, thấy thời gian không còn sớm, nhưng vẫn quyết định chọn một bộ lễ phục trước, đợi đến tối lại gọi báo cho Kiều Tây một tiếng.

Đường Nghệ không cao, thấp hơn Kiều Tây, chỉ có thể chọn một bộ váy ngắn, chọn qua chọn lại, cuối cùng vừa ý một cái váy đen. Trên bàn trà có một túi đựng lễ phục, cô thuận tay cầm lấy, vừa khom người, đột nhiên giống như nghe thấy được tiếng vang gì đó.

Khắc chế kiềm nén, lại có chút đau đớn khi không thể thoát ra, rất trầm thấp.
Tính tình Đường Nghệ đơn thuần, vừa mới hơn hai mươi không nói đến việc tiếp xúc thân mật, đến cả yêu đương cũng chưa từng, mấy năm nay cô chỉ vùi đầu học hành, một lòng một dạ với việc học, cũng không hiểu những thứ này, càng không nghĩ đến phương diện kia, chỉ kinh ngạc mà dừng lại hành động, lại lắng tai nghe, cuối cùng cũng không nghe được gì.

Trong lúc nhất thời còn tưởng mình nghe nhầm, nghĩ nghĩ, có lẽ là tiếng động bên nhà hàng xóm, nên không quan tâm nữa.

Chọn đồ xong, cô không ở lại nữa, mang theo túi đồ ra về.

Trong phòng Kiều Tây nghe tiếng vang, trái tim treo cao cuối cùng cũng được hạ xuống, trở lại bình thường.

Trong nháy mắt Phó Bắc bắt được vẻ mặt thả lỏng của cô, khóe môi cong lên, hôn mổ một cái lên môi cô: "Sợ bị phát hiện sao?"

Cũng chỉ là hôn mấy lần, hơi thân mật một chút, còn chưa thực sự làm gì, Kiều Tây lại chột dạ thành như vậy, một chút cũng không giống dáng vẻ bình thường của cô. Giờ phút này hai gò má cô nóng bừng, lộ ra chút đỏ ửng không bình thường, ngực vì kích động mà phập phồng không ngừng, đến hơi thở cũng nặng nề hơn hai phần.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mặt cô vẫn còn nóng vô cùng, ngượng ngùng, nhưng vẫn còn mạnh miệng, môi đỏ mọng mấp máy, không chịu thừa nhận: "Không phải."

Phó Bắc ôm cô lên trên bàn, bắt lấy mắt cá chân của cô, cúi người xuống.

Biểu cảm trên mặt người này đầy thâm ý, đôi mắt đen láy cũng cất chứa nhiều hàm nghĩa, nghiễm nhiên đã sớm nhìn thấu tâm tư và suy nghĩ của Kiều Tây, mới vừa rồi rõ ràng là cố ý.

Đột nhiên Kiều Tây cảm thấy xấu hổ, có cảm giác như bị đùa giỡn, im lặng không tiếng động cắn chặt răng, muốn giải thích đôi câu, nhưng hành vi tiếp theo của đối phương khiến cô nói không ra lời.

Chẳng biết lúc nào hoàng hôn đã ẩn vào trong các tòa nhà, ánh sáng vàng rực rỡ nơi chân trời đang dần biến mất, bầu trời dần biến thành màu xanh thẳm, theo sắc trời trở tối, bóng tối bắt đầu bao trùm cả bầu trời.
Gió đêm hiu hiu, thổi bay một góc rèm cửa sổ, nhưng rất nhanh lại hạ xuống, tất cả động tĩnh nơi này đều được giấu kín, sẽ không bị phát hiện.

Hơn chín giờ, tắm rửa xong chuẩn bị ra khỏi phòng, Kiều Tấy mới gọi lại cho Đường Nghệ, giải thích buổi chiều có việc ra ngoài một chuyến.

Đường Nghệ tin là thật, hoàn toàn không nghi ngờ, nói lại là cô mượn bộ váy đen, còn nói đợi cuối tuần nếu có thời gian thì mời Kiều Tây ăn cơm.

Lúc đó Phó Bắc đang ở một bên mặc quần áo, nghe thấy Kiều Tây nói dối mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, hơi nhướng mày lên, ánh mắt quét đến. Chạm phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người này, Kiều Tây tránh người đi, không lại cùng đối diện.

Phó Bắc cũng không bỏ qua cho cô, đi qua từ phía sau một tay ôm lấy người.

Vừa tắm xong, cả hai đều mặc rất ít, cách một tầng vải mỏng manh, Kiều Tây rõ ràng cảm nhận được đường cong của đối phương, cảm giác tồn tại quả thực không thể xem nhẹ, còn đang gọi điện thoại, cô ngại biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giả bộ lạnh nhạt nghe điện thoại.
Tiếng nói của Đường Nghệ từ đầu dây bên kia, người nào đó lại ngay bên tai cô thấp giọng hỏi: "Cơm tối muốn ăn gì?"

Kiều Tây nào dám trả lời, vì thế không quan tâm, ngược lại trả lời câu hỏi của Đường Nghệ. Đường Nghệ không phát giác ra có chút nào không thích hợp, cũng bởi vì lễ phục vừa người mà vui mừng, thao thao bất tuyệt với Kiều Tây về buổi tiệc bản thân sẽ tham dự, sau đó còn nói đến kế hoạch sắp tới của mình.

Mà bên này, Phó Bắc không chờ được đáp án, kiều tây không trả lời, cô lập tức dựa đến gần hôn lên vành tai Kiều Tây, bên gáy, tay bên dưới cũng không thành thật.

Vừa tắm xong, Kiều Tây tương đối mẫn cảm, thêm vào đó là đứng dưới điều hòa, phía sau lại ấm áp không cách nào phớt lờ được, cô siết chặt di động, cố gắng giữ vững ngữ điệu, miễn cưỡng có thể ứng phó được.
"Muốn ăn cháo, hay là ăn canh?" Môi mỏng của Phó Bắc khẽ mở, lại đè nặng thanh âm mà nói.

Bên kia đầu dây Đường Nghệ không nghe thấy người bên cạnh nói chuyện, nhưng cảm thụ của Kiều Tây rất mãnh liệt, những hành động này thật sự quá mức giày vò, cô chưa bao giờ trãi qua, nhất thời chịu không nổi, giọng của cô đột nhiên trở nên có chút khàn khàn.

Đường Nghệ rất nhiệt tình, thân thiết hỏi: "Sao vậy, có phải bị cảm rồi không?"

Kiều Tây phủ nhận, nói không lưu loát: "Không, buổi chiều ra ngoài trời nóng chảy mồ hôi cả người, vừa mới tắm xong, cổ họng hơi nghẹn."

Cô lại trừng mắt nhìn Phó Bắc một cái, tự cho là có thể dọa được đối phương, đáng tiếc khóe mắt ửng đỏ và sắc môi ướŧ áŧ ngược lại lại làm nổi bật lên sự quyến rũ, giống như đang hờn dỗi, cảm giác như muốn từ chối mà lại chào đón.
Phó Bắc dựa cằm lên vai cô, làm ra vẻ muốn hôn, nhưng cuối cùng lại không hôn, hai tay đang ôm đặt ngay bụng cô, một lúc sau, lại không yên mà đùa giỡn cô, những ngón tay linh hoạt vén vạt áo Kiều Tây lên.

Sợ lại sẽ tiếp tục, Kiều Tây vội bắt lấy đôi tay lỗ mãng của người này, bên tai nóng lên, ổn định tinh thần trả lời Đường Nghệ, cô vốn muốn lập tức tắt máy, nhưng Đường Nghệ vẫn cứ thao thao bất tuyệt, một chút cũng không có ý muốn gác máy, dù sao bây giờ Kiều Tây cũng là người bận rộn, không giống trước đây lúc nào cũng có thể đi tìm Đường Nghệ ăn cơm ôn chuyện, gọi điện thoại nói chuyện hàng giờ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Kiều Tây không gác điện thoại được, lại đẩy không được người phía sau ra, chỉ có thể đứng yên nghe di động, ứng phó một cách cứng ngắc.
"Nấu canh, được không?" Phó Bắc hỏi lại, Kiều Tây bắt lất cổ tay cô, cô lập tức tránh thoát, trái lại lấy hai tay bắt lấy tay Kiều Tây, tiếp tục vuốt ve.

Kiều Tây không tự nhiên mà trả lời, nhưng hơi nóng bên tai như có như không làm cô rất không được tự nhiên, lập tức rụt người lại, muốn tách khỏi, đáng tiếc lại không được, làm cách nào cũng không trốn được.

Đột nhiên Phó Bắc nắm lấy ngón giữa của cô, xoa xoa, lực có chút nặng.

Không hiểu sao, cổ họng Kiều Tây căng lên, vội rút ra, nhưng bị đối phương ôm vào trong lòng nên không thể làm ra động tác gì lớn, tránh không thoát. Trước kia cô trêu chọc Phó Bắc, da mặt còn dày hơn tường thành, bám theo không tha, bây giờ lại liên tiếp lui bước, giống như một chiếc mèo sợ hãi, tránh phải tránh trái.

Phó Bắc không buông lỏng, kề bên mặt cô, dụ dỗ nói: "Kiều Kiều, nói chuyện..."
Bỗng chốc Kiều Tây không thể đứng vững, trong đầu trống rỗng, buột miệng thốt ra: "Chị buông ra trước đã."

Lời vừa ra khỏi miệng, Phó Bắc còn chưa đáp lại, Đường Nghệ ở đầu bên kia không hiểu ra sao: "Buông ra?"

Kiều Tây như bị giẫm phải đuôi, lập tức muốn trả lời cho qua chuyện, không ngờ ngay sau đó Đường Nghệ lại hỏi: "Không phải cậu ở nhà sao, sao bên cạnh lại có người?"

Cô phản ứng nhanh, giải thích: "Không có ai hết, đang xem tivi mà, đang đến đoạn kịch tính, nhất thời kích động nên nói ra miệng thôi."

Đường Nghệ quá ngây ngô, thế mà lại tin, còn hỏi: "Đang xem phim gì vậy?"

Kiều Tây nghẹn lời, tùy tiện nói tên bộ phim tình cảm đang nổi gần đây, nguy hiểm tạm qua đi.

Một cuộc điện thoại nói đến hơn nửa tiếng mới kết thúc, chuyện này như một van nước, vừa mở ra lập tức không ngừng chảy, Phó Bắc ngoài miệng nói muốn đi làm cơm, nhưng vẫn không đi, ban đầu là muốn đùa Kiều Tây, dần dần cũng không còn đùa nữa rồi, tay vẫn luôn phủ lên hình xăm hoa dâm bụt, dần dần đi xuống, chờ đến khi Kiều Tây vừa cúp điện thoại, lập tức hoàn toàn càn rỡ.
Cơm tối này là đồ mua ở ngoài, có cháo bắp và canh củ từ, thêm chút thức ăn khác, trời nóng thích hợp để ăn các món nhẹ.

Mỗi ngày ở cùng nhau chỉ đơn giản như vậy, tình yêu và nhớ nhung đều nồng nhiệt, hai người cũng không phải người có thể nói những lời tâm tình sến sẩm, nhất là Kiều Tây, có lẽ là còn chưa quen với mối quan hệ này, phần nào đó có hơi chưa buông lỏng, ngược lại là Phó Bắc vẫn luôn nội liễm, lại thành người chủ đạo trong mối quan hệ này.

Những mỗi người đều có một chút thay đổi, trước đó Kiều Tây quen làm việc ở công ty, cô là người không có kinh nghiệm, khi ở công ty thì có thể tìm hai người thư ký để hỗ trợ chỉ bảo, nhưng khi ra khỏi công ty lập tức lơ mơ, hiện tại mang việc về nhà làm, tan tầm sớm, chỗ nào không biết sẽ lập tức hỏi Phó Bắc, tựa như năm đó cô cầm sách luyện tập đến tìm đối phương giảng giải.
Cuối tuần, Kiều Tây để lại Phó Bắc một mình ở nhà, đến làng đại học tìm Đường Nghệ ăn cơm.

Bữa cơm này là Đường Nghệ mời, đến nhà hàng Tây mới mở ăn, vừa ăn vừa nói chuyện. ban đầu còn nói chuyện rất vui vẻ, cho đến khi Đường Nghệ tinh mắt nhìn thấy phía dưới cổ Kiều Tây, gần xương quai xanh có dấu vết xanh tím, âm thầm kinh ngạc, cô cái gì cũng không biết, vẫn cho rằng Kiều Tây là vạn năm độc thân giống mình.

Tính tình Đường Nghệ rất thẳng thắn, uống một ngụm rượu đỏ để an ủi, không nhịn được hỏi: "Kiều Kiều, cậu có đối tượng rồi hả?"

Kiều Tây sửng sốt: "Hả?"

Đường Nghệ chỉ chỉ nơi xương quai xanh, tò mò hỏi: "Chuyện khi nào, người Giang Thành sao?"

Đó là vào sáng nay người nào đó lưu lại, khi Kiều Tây thay quần áo ra ngoài thì nhìn thấy, còn tưởng rằng bản thân đã che rất kỹ sẽ không bị phát hiện, không ngờ cơm còn chưa ăn xong thì đã bại lộ.
Bây giờ cô có thể nói cho Đường Nghệ biết mối quan hệ của mình với Phó Bắc, nhưng không biết thế nào, trong tiềm thức cảm thấy vẫn chưa phải lúc, cũng không muốn làm lộ hành tung của Phó Bắc vào thời điểm này, nên bịa ra một lý do cho qua: "Nghĩ gì vậy chứ, chỉ là bị dị ứng thôi, sáng nay thức dậy đã bị vậy rồi."

Lần này Đường Nghệ không tin, "Dị ứng không phải là bị nổi từng mảng từng mảng lớn à, cậu chỉ bị có một vết."

Kiều Tây lập tức nói: "Bị một mảng lớn, chẳng qua là do quần áo che lại nên không thấy thôi."

Đường Nghệ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn quan tâm hỏi han: "Đi khám uống thuốc chưa?"

"Uống rồi."

Miễn cưỡng qua được cửa ải.

Cơm nước xong sau đó đi dạo phố, sau đó lại không dễ dàng như vậy nữa, nhà hàng Tây cách tiểu khu khá gần, đêm nay Đường Nghệ muốn đến chỗ Kiều Tây ngủ lại, Kiều Tây nào dám để cô đến, lập tức nói dối đêm nay phải về đại viện, giả vờ lấy Kiều Kiến Lương làm lá chắn.
Đường Nghệ rất hiểu lòng người, không nói thêm gì nữa, còn tự mình đón xe về bên làng đại học, không để Kiều Tây chở về.

Thứ hai không có việc gì làm, Đường Nghệ đến nhà họ Kiều thăm Kiều Kiến Lương, thuận miệng nói việc Kiều Tây bị dị ứng nổi mẫn đỏ, sắc mặt Kiều Kiến Lương có thể nói là rất đặc sắc, đỏ rồi lại hồng, Đường Nghệ còn tưởng rằng ông không thoải mái, thân thiết hỏi: "Chú, chú bị sao vậy, có phải không thoải mái không?"

Kiều Kiến Lương nghẹn đến nói không nên lời.

Chờ Kiều Tây trở về đại viện, Kiều Kiến Lương đã nhiều lần lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: "Gần đây con và Tiểu Bắc liên lạc thường xuyên lắm hả?"

Kiều Tây theo bản năng phủ nhận: "Không có."

Trả lời quá nhanh, ngược lại có vẻ là trong lòng có quỷ.
Kiều Kiến Lương im lặng.

Cảm xúc trong lòng ông ngổn ngang trăm mối, còn phức tạp hơn cả cuộn dây gai, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn, kỳ thực đều biết rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng lại nghẹn không thể trực tiếp hỏi ra.

Kỳ thực mấy năm gần đây, Phó Bắc đối với ông vẫn rất tốt, mỗi lần gặp mặt đều ít nhất sẽ lễ phép chào hỏi một tiếng, ông cũng biết phó bắc đang giúp đỡ công ty nhà mình, còn có những ân ân oán oán trong đó, đều biết rõ ràng, ông cũng không có ý kiến gì nhiều với Phó Bắc, chỉ là trong lòng như có sợi lông, nghĩ thế nào cũng không thích hợp, khó có thể tiếp nhận, nhưng không còn biện pháp gì.

Ông cũng đã một bó tuổi, Kiều Tây lại như một cái cây non, nếu thực sự ngăn cấm, cái cây non duy nhất này chỉ sợ cứ thế mà gãy mất, tương lai sau này không chừng còn oán hận ông cả đời, hơn nữa đừng nói là tương lai, bây giờ cũng có thân thiết bao nhiêu đâu, quả thực là ngũ vị tạp trần.
Vì thế, một chữ cũng chưa nói.

Thời điểm giao giữa tháng tám và chín, là thời gian nóng nhất trong năm ở Giang Thành, nóng đến mức lá cây hai bên đường cũng bị phơi đến cuốn lại.

Hôm nay Kiều Tây đang xử lý văn kiện, hơi mệt nên nghỉ ngơi nửa tiếng, khi đang lướt Weibo, cũng chỉ tùy ý lướt loạn một chút, đột nhiên nhấn vào một siêu thoại về ăn dưa. Cô cũng không mấy quan tâm đến những chuyện đấu tố này, vốn định thoát ra, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, đột nhiên nhìn thấy một trong những bức ảnh của chủ dưa, lập tức tỉnh thần.

Đúng là Chu Giai Kỳ!

Từ sau khi Chu Quần gặp chuyện không may, nền móng của nhà họ Chu không vững như nhà họ Phó, liên tục gặp đả kích rất khó để vực dậy, bây giờ không ai dám liên quan, thật sự rất thảm, khó trách Chu Mỹ Hà ở nhà cũng chưa đề cập đến nhà mẹ bên kia.
Toàn bộ nhà họ Chu đang chết dần, thì người nhà họ chu chắc chắn cũng không yên ổn, nhất là Chu Giai Kỳ, những người bề trên là ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có tinh lực và thời gian bận tâm đến cô ta, cô ta đã quen xa hoa, sao có thể chịu được nghèo khó, trong tay không tiền thì nghe lời xúi giục của một bạn nữ, lấy vỏ bọc của mình là xuất thân từ tầng lớp hào môn võng hồng, kinh doanh mua bán túi xách và đồ trang điểm số lượng lớn, bán hàng thật giả lẫn lộn.

(Thuật ngữ 'võng hồng' này bạn nào biết thì cmt chia sẻ nhé, cái này t không hiểu lắm.)

Đầu năm nay võng hồng cũng không dễ lăn lộn, cạnh tranh khốc liệt, đối thủ bắt được nhược điểm muốn trị cô ta, bây giờ bại lộ mọi việc, toàn bộ võng đều đào tận gốc rễ của cô ta lên, còn có những khách hàng từng bị lừa gạt cũng muốn góp phần tố cáo cô ta.
Sự tình phát sinh rất đột ngột, Kiều Tây nhìn mà không khỏi thổn thức, tuy quả thực cô không ưa thích Chu Giai Kỳ, nhưng thật sự không nghĩ tới một ngày Chu Giai Kỳ trở nên nghèo túng thế này.

Cô ta thật đúng là vẫn luôn không có não, dám bán đồ giả một cách trắng trợn như vậy, đầu óc bị úng nước rồi.

Buổi tối khi về nhà, Kiều Tây thuận miệng nhắc đến việc này với Phó Bắc.

Phó Bắc không ngạc nhiên chút nào, không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Phản ứng lạnh nhạt như thế làm Kiều Tây khó hiểu: "Không phải cô ta đối với chị rất tốt sao, sao chị không quan tâm chút nào vậy."

Từ nhỏ đến lớn Chu Giai Kỳ đều thích chạy đến trước mặt Phó Bắc xum xoe, khi Phó Bắc vừa về nước đã lập tức chạy đến, xem như cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, phản ứng này cũng thật quá mức bình tĩnh rồi.
Phó Bắc cũng không ngẩng đầu lên, "Quan tâm cái gì?"

"Nếu bị kiện ra tòa thì có thể sẽ phải ngồi tù, trước kia chị đối tốt với cô ta như vậy, mà giờ lại mặc kệ rồi hả?" Kiều Tây nói, giọng điệu là lạ, có lẽ là vì trước kia Phó Bắc và Chu Giai Kỳ khá thân nhau, nên vẻ mặt cũng không mấy sảng khoái, có chút khó chịu.

Phó Bắc nhạy bén bắt được tầng hàm ý sâu xa trong lời này, nhíu mày lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi