MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 74: Món quà nhỏ

Giọng điệu người này rất bình thản, tựa như đang nói một chuyện rất đỗi bình thường.

Quan hệ hai người vừa mới ổn định lại, bỗng chốc nhảy đến bước ra mắt gia đình, Kiều Tây không biết làm thế nào, run sợ hồi lâu, lại không biết nên trả lời thế nào, sau một lúc yên lặng, môi đỏ mấp máy, vẻ mặt mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

"À."

Đây là đồng ý rồi.

Ngoại trừ bà nội Phó, những người khác trong nhà họ Phó đều không muốn gặp Kiều Tây, điểm này trong lòng Kiều Tây hiểu rõ, ngoài mặt thì xem nhẹ như không, trên thực tế thì vẫn rất để ý.

Phó Bắc nhìn thấu tâm tư của cô, sợ cô lo lắng nên cũng không nói nhiều, chỉ nói là đến ăn một bữa cơm đơn giản mà thôi.

Bữa cơm đơn giản này làm Kiều Tây hoảng loạn một tuần.

Ngày xuất phát đi thị trấn gốm sứ, sáng sớm cô đã thức dậy rửa mặt trang điểm, váy cũng thử đến mấy bộ, miễn miễn cưỡng cưỡng chọn được một bộ váy trắng thuần khiết dài qua gối, không dám trang điểm quá đậm, cả người thoạt nhìn tương đối thanh lịch.


Phó Bắc nhìn ở trong mắt, khóe môi cong cong, cái gì cũng chưa nói.

Trước khi ra cửa, Phó Bắc gọi một tiếng.

Kiều Tây nghiêng đầu, "Hả?"

"Đừng lo lắng."

"Không có."

Ý cười hiện lên trong mắt Phó Bắc, đến gần hôn lên mặt cô. Kiều Tây có chút ngượng ngùng, than thở: "Đừng làm nhòe lớp trang điểm."

"Không có." Phó Bắc ôm cô ra ngoài, đóng cửa lại, "Rất xinh đẹp."

Mặt Kiều Tây cong cong, nhưng cuối cùng vẫn có chút khẩn trương, dọc theo đường đi đều không nói gì, tuy rằng quan hệ của cô và Phó Bắc còn chưa nói thẳng ra ngoài, nhưng cũng đã đến trình độ này, không cần phải nói ra lời, đều ngầm thừa nhận vị trí của đối phương, hơn nữa Phó Bắc đã vài lần một mình đến thăm Kiều Kiến Lương, Kiều Tây đều biết, cô cho rằng ngày nào đó ra mắt người nhà họ Phó thì vẫn còn sớm, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Cả người tương đối rối loạn.


Phó Bắc rất nghiêm túc với mối quan hệ này, từ khi vừa mới bắt đầu cho đến bước cuối cùng, lần này gặp mặt người lớn tuy rằng là do ba Phó mở miệng, nhưng cũng là cô âm thầm thúc đẩy, ông nội Phó và Lương Ngọc Chỉ chắc chắn tạm thời sẽ không chấp nhận hai người như vậy, nhưng ba Phó thì khác, ông vẫn luôn là người trung lập, sẽ không phản đối quá gay gắt, mặc dù trong lòng không đồng ý nhưng ngoài mặt vẫn rất tôn trọng người. Phó Bắc không có dự tính nhất định phải được người nhà chấp nhận, chỉ là muốn cho đoạn tình cảm này một cái tên.

Lần này đến trông trấn gốm sứ còn náo nhiệt hơn cả lần trước, du khách tấp nập đầy đường, hướng dẫn viên cầm loa hướng dẫn mọi người đi dạo. Đây là thời gian lượng khách du lịch đến nhiều nhất, cuối cùng các cô cũng chen qua được


Bởi vì thái độ của ông nội Phó rất kiên quyết, không quá chấp nhận, cho nên hai người không thể đến nhà tổ. Ba Phó sắp xếp rất chu đáo, tìm một nhà hàng tốt nhất, cũng sắp xếp sẵn chỗ ở, còn tự mình đến đầu trấn đợi các cô.

Vốn Kiều Tây vẫn còn không yên lòng, vừa đến nơi, còn chưa kịp mở miệng, ba Phó đã lên tiếng chào trước, vẻ mặt thập phần hiền lành, "Tiểu Tây."

Cô không được tự nhiên, nhẹ nhàng chào lại: "Bác trai."

Ba Phó nhìn nhìn Phó Bắc ở bên cạnh, trên mặt chợt lóe lên chút bất đắc dĩ, nhưng không để Kiều Tây phát hiện ra, ông thu lại cảm xúc, nói: "Vừa rồi còn đang nghĩ khi nào các con sẽ đến, thì người đã đến rồi, bây giờ đến trưa thì còn hơi sớm, bác dẫn hai đứa đến nơi nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa đến nhà hàng ăn cơm."

Kiều Tây ậm ừ, có lẽ là không đoán được thái độ của ba Phó lại ôn hòa như vậy, trước khi đến đây cô đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến, còn tưởng rằng ông sẽ cùng ông nội Phó ra thu thập người, nào ngờ kết quả lại thuận lợi như vậy.
Cô liếc mắt nhìn Phó Bắc, thế mà lúc này Phó Bắc lại dắt tay cô, cũng không cố kỵ gì khi ba Phó ở đây.

Cô ngẩn người, sợ ba Phó nhìn thấy thì không tốt lắm, nên muốn tránh tay ra, nhưng Phó Bắc lại nắm rất chặt, không để cô tránh ra được, chẳng những thế còn dịu dàng nói: "Đi thôi, nhanh chân lên."

Nơi lưu trú là một homestay thanh nhã bình dị, ba Phó đã sớm bao trọn nơi này, hai ngày này chỉ có hai người các cô là khách ở đây. Ba Phó giúp hai người kéo hành lý, trên cả đường đi cũng chưa từng làm ra vẻ gì, cố gắng thể hiện sự bình thản, vẫn thường chủ động nói chuyện với Kiều Tây, hỏi thăm tình hình gần đây của cô.

Thái độ hiền lành quá mức làm Kiều Tây cũng hết sức dè dặt, cái cảm giác băn khoăn bất an khi ra mắt ba mẹ quanh quẩn mãi không tan, đến cả lúc ăn cơm cũng đặc biệt mất tự nhiên.
Kỳ thực ba Phó cũng không hoàn toàn chấp nhận quan hệ của hai người, nhưng dù sao mấy năm trước đã sớm nghĩ thông, sau nhiều năm rối rắm như vậy thì cũng không còn cách nào, Phó Bắc thích con gái, dù cho có chia rẽ được hai người, thì sau này cũng sẽ còn cô gái khác, đều giống nhau, không có sự khác biệt.

Trước đó Phó Bắc đã đặc biệt nói rõ, dù sao cũng chính là dẫn người về ra mắt một cái, không chấp nhận cũng không vấn đề gì.

Hiện thời nhà họ Phó còn như lông gà trên đất (rối loạn), ông nào còn tâm tình diễn trò chia rẽ này, cho dù có, nhưng Phó Bắc làm sao nghe theo, không chừng lại còn huyên náo đến căng thẳng với trong nhà hơn. Việc Phó Bắc dẫn Kiều Tây về đây, đồng nghĩa với việc cô vẫn để ý đến gia đình này, dù cho có thế nào, người nhà họ Phó vẫn có một chút trọng lượng trong lòng cô.
Trong lòng ba Phó có một cán cân, cân nhắc mọi chuyện rõ ràng. Ông không thể không nề hà, trên bàn cơm cũng xem như quan tâm đến Kiều Tây, cũng hỏi thăm kế hoạch và dự tính sau này của cô.

Kiều Tây sau một lúc chần chừ, do dự, có nên nói vài lời ra vẻ hay không, cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật: "Chờ khi ba con có thể tiếp quản lại công ty, con sẽ về mở lại tiệm hình xăm, con không có tài kinh doanh, không quản lý được công ty."

"Vẫn là bên chỗ phố Thất Tỉnh sao?" Ba Phó hỏi, có vẻ cũng không bất ngờ với điều này.

"Là ở đó ạ." Kiều Tây gật đầu.

"Vậy cũng rất tốt." Ba Phó nói, lại nhìn nhìn Phó Bắc, sau một lúc lâu ngập ngừng, tiếp tục, "Làm chút chuyện bản thân thấy thích, nghề nào cũng sẽ có thợ giỏi."

Trò chuyện trao đổi một phen xem như vui vẻ, không phát sinh chút mâu thuẫn nào, Kiều Tây nhạy bén nhận ra được vẻ mặt ba Phó thất lạc trong chớp mắt, có lẽ là tiếc hận khi Phó Bắc lựa chọn làm giảng viên đại học, mà không kế thừa gia nghiệp, cô ra vẻ như không phát hiện, cho đến khi trời tối ba Phó mới rời đi, sau khi cùng Phó Bắc tắm rửa rồi nằm lên giường, cô mới hỏi: "Sao chị lại chọn làm giảng viên đại học?"
Phó Bắc đang lau tóc, nghe vậy, hơi dừng động tác, cẩn thận suy nghĩ, "Muốn sống cuộc sống thanh tịnh một chút."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Ừm."

"Sinh viên ồn ào ầm ĩ như vậy, có chỗ nào thanh tịnh chứ." Kiều Tây buồn cười, lập tức nhớ đến lần trước đến Giang Đại xem cô đứng lớp, cảm giác không chút nào liên quan đến hai chữ này.

Phó Bắc ngồi xuống bên giường, lại thuận tiện lau lau cho cô, "Thanh tịnh hơn làm kinh doanh."

Cái này cũng đúng, Kiều Tây ở công ty cũng chưa bao lâu, mà mỗi ngày đều bị các công việc vặt vãnh và nhiệm vụ ép đến không thở nổi, còn phải ứng phó với đám lão cáo già trong Hội đồng quản trị, rồi giao tiếp, xã giao, nếu gặp được đối tác là kẻ hay cãi nhau hoặc là kẻ không chút liêm sĩ, thì lại càng tức tối hơn.

Mọi việc có được tất có mất, nhìn như là người oai phong một cõi trong ngành, nhưng lại trãi qua không biết bao nhiêu chuyện làm người ta buồn nôn, động tay động chân cũng xem như không quá ghê gớm rồi, thời gian này Kiều Tây đều đã gặp qua nhiều, nên cũng tương đối phản cảm với điều này.
"Sau này vẫn muốn dạy học luôn sao?" Cô nghiêng đầu hỏi đến, vừa tắm nước nóng xong, môi có vẻ hồng nhuận, làn da trắng sáng, cả người như mới được bóc ra từ một lớp vỏ, còn tỏa ra mùi sữa tắm nhàn nhạt.

Phó Bắc nhẹ nhàng cúi xuống bên tai cô ngửi ngửi, chạm vào vành tai khéo léo, "Có thể sạu này lại chuyển sang việc khác."

Cô vừa mới chính thức phục chức, sau này thế nào vẫn chưa biết được, nếu bên phía trường học thật sự không thuận lợi, không chừng sẽ phải suy tính con đường khác.

Có thể Kiều Tây nghĩ ra gì đó, mẫn cảm né tránh, còn chưa kịp tránh thoát đã bị đối phương nắm lại.

"Đừng lộn xộn, chị giúp em sấy tóc."

Cô đành phải nằm yên.

Mấy ngày nay hai người sống chung càng lúc càng ôn hòa, đến việc đơn giản như sấy tóc cũng có thể lộ ra tình ý, Phó Bắc là người không thể hiện nhiều cảm xúc, làm nhiều hơn nói. Bởi vì hôm sau còn phải đi gặp ba Phó, đêm nay hai người không dám phóng túng, ôm ấp vuốt ve một chút, rồi đi ngủ sớm.
Ông nội Phó biết hai người đến đây, càng biết rõ ba Phó ra ngoài gặp hai người, tức đến nói không nên lời, chờ khi ba Phó vừa vào cửa, ập xuống chính là bị ăn mắng một trận.

Chỉ là mắng còn chưa đủ hết giận, thiếu chút nữa đã đập vỡ một thứ gì đó, cũng may nhờ dì giúp việc ngăn lại, cảm xúc của ông bị kích động đến mức tức ngực, liên tục tên rỉ nói khó chịu.

Nhưng cũng không làm được gì, ba Phó khó chịu ngột ngạt, bị giận cá chém thớt, sáng sớm hôm sau vẫn đi ra ngoài như thường.

"Muốn làm ta tức chết mới cam tâm, tức chết tôi mà!" Ông nội Phó vừa mắng vừa dậm dậm cây gậy chống, đáng tiếc chờ ông mắng xong thì mọi người cũng không thấy đâu.

Ba Phó sẽ không bày ra sắc mặt trước mặt hai người, làm việc rất chu toàn chừng mực. Hôm rời khỏi trấn gốm sứ, ông đến tiễn Phó Bắc và Kiều Tây, còn mua chút đặc sản cho Kiều Tây mang về, vừa tiễn bước người đi, ông nội Phó đã đi đến, sắc mặt rất khó coi, ông cũng không mắng chửi nữa, mà trực tiếp thưởng cho ba Phó một gậy.
"Tôi cho phép anh đi chưa hả!?" Giọng ông nội phó cứng ngắt, còn thiếu điều muốn dựng râu trừng mắt.

Gậy này đánh xuống cũng không dùng nhiều sức, ba Phó cũng không so đo nhiều, đi qua đỡ ông, "Được rồi được rồi, đi về thôi."

Ông nội Phó đi thẳng về trước, chưa được hai bước, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn, nhưng mà con phố tấp nập người đến người đi đã không còn bóng dáng chiếc xe kia, không còn trông thấy gì.

Bên kia, chuyện đến trấn gốm sức gặp ba Phó vô tình bị Kiều Kiến Lương biết được, Kiều Kiến Lương không vui vẻ gì, hỏi vài câu khó hiểu, biết hai người đến cửa cũng chưa được vào, sau đó người lớn của nhà họ Phó cũng không theo đó mà đến thăm nhà, ông lại càng không thoải mái.

Thái độ của nhà họ Phó quá kém, theo ông thấy thật sự không hề có thành ý, vì thế, ông cũng không muốn gặp Phó Bắc, có hai lần Phó Bắc đến đây, đến nước ông cũng không cho uống một ly.
Nhưng sau đó vẫn thu liễm lại, tự giác biết mình làm quá mức, nhà họ Phó là nhà họ Phó, Phó Bắc là Phó Bắc, nên cũng không làm những chuyện bất lịch sự như vậy nữa.

Đầu tháng mười là tuần nghỉ lễ Quốc Khánh, Kiều Tây và Phó Bắc không ra ngoài du lịch, ở trong tiểu khu hai ngày, sau đó thay phiên đến chăm sóc Kiều Kiến Lương. Kiều Kiến Lương hồi phục đặc biệt tốt, dự tính sang năm là có thể trở lại công ty, tuy rằng ban đầu khong thể làm việc dưới cường độ cao, nhưng ít ra cũng có hi vọng, ông hồi phục tốt Kiều Tây cũng rất vui, mỗi ngày ngóng trông có thể nhanh chóng kết thúc cuộc sống làm việc buồn tẻ nhàm chán này.

Bên phía bệnh viện, tình hình của Chu Lâm đã sớm ổn định lại, nhưng một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, nhưng cậu ta vẫn có thể cảm nhận được, có một ngày Chu Mỹ Hà túc trực bên giường bệnh vừa khóc vừa nói chuyện với cậu ta, nhớ đến rồi lại hối hận về những hành động trước kia của bản thân, thế mà Chu Lâm cũng rơi lệ theo, lúc đó Chu Mỹ Hà kích động vạn phần, cho rằng đây là muốn tỉnh lại, nhưng cuối cùng cũng vui mừng vô ích một trận.
Trong thời gian đó, Chu Mỹ Hà gầy đi không ít, sắc mặt rất tệ, còn tái nhợt hơn Chu Lâm vài phần.

Kiều Tây có thời gian sẽ đến bệnh viện thăm, nhưng sẽ không biểu hiện sự thân thiết, chỉ quan tâm hỏi han một chút.

Chu Mỹ Hà lau nước mắt, lần đầu tiên nói với cô: "Cảm ơn con đã thường xuyên đến thăm."

Nhưng Kiều Tây cũng không thật sự xúc động, lại càng sẽ không vì như vậy mà thay đổi điều gì.

Nhưng Kiều Kiến Lương thì khác, dù sao cũng là vợ chồng, ông cũng không thấy thoải mái gì khi nhìn cảnh này, cho dù không có tình cảm sâu đậm gì với đứa con riêng của vợ này, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ này cũng mới chỉ là thiếu niên, không khỏi cảm thấy đáng thương.

Đương nhiên, tất cả mọi người vẫn chưa biết chuyện Chu Lâm đã từng làm, bằng không Kiều Tây sẽ lại không như bây giờ, thường đến thăm bệnh.
Từ sau khi trở nên xa lạ với nhau, dường như Kiều Tây chưa từng gặp lại Triệu Thập Hoan, nhưng Phó Bắc thì có, trong một buổi họp mặt cựu sinh viên thì gặp được Triệu Thập Hoan.

Tuy Triệu Thập Hoan không phải sinh viên Giang Đại, nhưng năm nay cô quyên góp khá nhiều tiền cho Giang Đại, bởi vậy nên được mời làm khách quý, mà Phó Bắc chính là một trong những người phụ trách tiếp đón. Ngày xưa là bạn thân cùng nhau lớn lên, khi gặp lại đã không còn như trước nữa, thậm chí ngay cả vài lời hàn huyên với nhau cũng không chen vào được, không có gì hay để nói.

Cũng đúng thôi, hiện thời một người đang rong ruổi trên thương trường, đường quan rộng mở, một người rời khỏi cuộc phân tranh, chuyên tâm làm công tác nghiên cứu giáo dục, sớm sẽ không còn giao thiệp gì, đã không còn là người cùng thế giới nữa rồi.
Triệu Thập Hoan vươn tay về phía Phó Bắc, chào một tiếng: "Giáo sư Phó."

Chủ động kéo ra khoảng cách, một đao phân rõ giới tuyến.

Mặt Phó Bắc không chút biểu cảm, ôn hòa đáp lại: "Triệu tổng."

Người ngoài nhìn vào quả thực rất hòa thuận thân cận, một màn này thật sự là một khung cảnh đáng nhớ, nhưng chỉ có hai đương sự mới hiểu được tư vị trong đó.

Sau buổi liên hoan, Triệu Thập Hoan thừa dịp không có người đi đến cạnh Phó Bắc, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, giống như chỉ vô ý hỏi: "Gần đây Kiều Kiều thế nào rồi?"

Phó Bắc cũng chưa nâng mắt lên nhìn, chỉ nhàn nhạt nói: "Cũng bình thường vậy thôi."

Trước kia hai người là bạn bè, có chút lời và hành động không cần nói ra lời, nhưng bây giờ lại không còn giống nữa rồi. Nhưng Triệu Thập Hoan cũng chỉ hỏi một chút, hàn huyên một lát, vẫn chủ động nhỏ giọng hỏi: "Sau này có gì cần hỗ trợ, có thể đến tìm mình."
Những lời này đến cùng là lời chân tâm thật ý hay chỉ là khách sáo xã giao, Phó Bắc cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là một thời gian dài sau đó, cũng không liên hệ gì với Triệu Thập Hoan, mà Triệu Thập Hoan cũng không lại xuất hiện. Các cô vốn là bạn thân, đáng tiếc ở giữa lại có Kiều Tây và đại án quan thương cấu kết, không bao giờ lại có thể tốt đẹp như trước kia nữa, huống chi tình cảm giữa hai người đã sớm phai nhạt từ nhiều năm trước rồi.

Phó Bắc không nói cho Kiều Tây biết chuyện này, một chữ cũng chưa từng nhắc đến tên Triệu Thập Hoan.

Ham muốn chiếm hữu khi về đêm của cô đặc biệt mạnh mẽ, làm nhiều lần, vẫn luôn hôn lấy Kiều Tây hết lần này đến lần khác, thậm chí không cho Kiều Tây mở miệng nói chuyện.

Bên phía Kiều Tây cũng có chuyện cần giải quyết, nhưng phát sinh muộn một chút, đó là vào cuối tháng chạp, thời điểm mỗi nhà đều đang chuẩn bị cho năm mới, Tần Tứ rời đi đã lâu lại bắt đầu ba ngày hai bữa nhắn tin cho Kiều Tây, còn gửi hoa đến nhà cô.
Lần đầu nhận được hoa, Kiều Tây cũng không để ý, dù sao mấy ngày lễ Tết Đường Nghệ còn mua vải tuýt* cho cô, hai người thân nhau nên tặng hoa cũng không có gì.

(*Vải tuýt (Tweed): là một loại vải thô giống như len lông cừu được dệt chặt chẽ với kỹ thuật dệt trơn hoặc vân chéo, sọc caro)

Nhưng đến lần thứ hai nhận được, cô không hiểu lắm, cảm thấy không tốt lắm, nhưng Tần Tứ không nói thẳng ra, thái độ và cách nói chuyện trong điện thoại cũng không có chỗ nào dị thường. Kiều Tây không phải người tự luyến, hỏi thẳng cũng không tốt lắm, chỉ uyển chuyển để đối phương đừng tặng nữa, không cần thiết phải như vậy.

Tần Tứ không nghe lọt tai, lại tiếp tục đưa không ngừng.

Phó Bắc biết được sự thật, sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn, cô sẽ không trút giận lên Kiều Tây, dù sao Kiều Tây cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cách Tần Tứ khá xa nên cũng không thể làm được gì, chỉ có thể đen mặt hậm hực mang hoa ra ngoài vứt đi, đồi thành bản thân mua.
Bình thường cô chín chắn như vậy, hiện tại lại so đo như thế, Kiều Tây bất đắc dĩ mà nói: "Em sẽ không nhận hoa của chị ấy nữa, chị đừng có ngày nào cũng mua làm gì."

Phó Bắc hỏi lại: "Em không thích hoa sao?"

Trước đó cô cũng làm như vậy.

"Không phải." Kiều Tây lắc đầu, "Nhiều quá, một hai bó là đủ rồi, nhiều quá cũng chỉ để héo thôi."

Phó Bắc nghe theo lời cô nói, không lại tặng nữa.

Nhưng chỉ là không tặng hoa, không bao lâu, có lẽ là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi sự dây dưa làm phiền của Tần Tứ, sau đó cô lại quay sang tặng một số 'Món quà nhỏ' đặc biệt.

Lần đầu nhận được quà là vào tối 29, bên tai Kiều Tây đều đỏ lên, co ro nằm trong chăn, người này càng ngày càng không ra thể thống gì, môi mỏng khẽ động nhanh chóng hôn lên vành tai Kiều Tây, nói với thanh âm khàn khàn: "Đêm mai..."
Đêm hôm sau chính là giao thừa.

Kiều Tây cũng chưa đáp lại, nằm co ro trong chăn hồi lâu.

Màn đêm buông xuống cô không thể nào ngủ được, mất ngủ, thế cho nên hôm sau khi trở về đại viện, dưới mắt đều là quầng thâm.

Giao thừa năm nay êm đềm hơn năm ngoái, hai người còn đến quảng trường trung tâm phố Thất Tỉnh cùng với rất nhiều người ở Giang Thành cùng đón năm mới, cho đến rạng sáng mới về nhà.

Vừa vào cửa, Phó Bắc đã dán qua hôn lấy Kiều Tây trước, vừa hôn vừa đi vào phòng ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi