MÓC BÙN VÀ CÁ NHỎ

Lưu Đồng cài tai heo màu hồng, sau lưng trên quần còn có cái đuôi của bé heo, lại thêm nhóc vốn mập mạp, liền khiến Ngu Y Kiệt nhịn không được cười lên. Lưu Đồng lườm qua một chút, nhóc đối với mấy lời trêu chọc đều khinh thường, đối với nhóc trọng yếu chính là khí chất kìa. Nhóc nhìn trang phục của Ngu Y Kiệt lại có chút không hiểu, liền hỏi.

“Cá Nhỏ, em là con gì? Mèo hả?”

“Hông phải, em là báo báo!”

Ngu Y Kiệt duỗi móng vuốt nhỏ ra làm bộ giương nanh múa vuốt, Lưu Đồng nhìn dáng vẻ bé đều muốn bật cười.

“Em rõ ràng là con mèo mà!”

“Hông phải hông phải, em là báo báo, grừ gru ~”

Lưu Đồng vỗ nhè nhẹ đầu Ngu Y Kiệt, sau đó bóp khuôn mặt nhỏ của bé: “Ừa, em là báo báo mạnh nhất, mau tới mở tiệc thôi.”

Các bạn nhỏ đều đã tập trung lại dưới sân, cô giáo cũng mở rất nhiều đèn màu, tất cả cùng hoà vào ánh đèn chơi thật vui vẻ. Ngu Y Kiệt thật sự xem mình là báo nhỏ hung mãnh, đuổi theo các bạn nhỏ khác khắp sân, lúc bắt được bé còn rất hung hăng nói

“Gru gru ta sẽ ăn thịt hết các ngươi!”

“A…a có ăn thì ăn lớp trưởng đi, lớp trưởng là heo đó ha ha ha ha!”

“Đúng đúng, ta đi ăn thịt Móc Bùn ca ca!”

Nhờ các bạn nhỏ khắc nhắc, Ngu Y Kiệt liền bắt đầu tìm Lưu Đồng khắp nơi. Lúc này Lưu Đồng đang ngồi trong góc yên lặng nhìn mọi người chơi, vừa cười vừa ngậm ống hút uống uống sữa chua, Ngu Y Kiệt chạy đến trước mặt nhóc vung móng vuốt, Lưu Đồng có chút không rõ ràng nhìn xem bé muốn làm gì

“Cá Nhỏ, đây là quyền pháp gì?”

“Báo báo quyền! Ta đến bắt Móc Bùn ca ca, sau đó đem ngươi ăn thịt!”

“Haha, cho em sữa chua, uống xong đi rồi có sức đi bắt người.”

“Được, được!”

Lưu Đồng lại kéo một thanh cái ghế nhỏ qua, Ngu Y Kiệt ngoan ngoãn xuống uống sữa chua Lưu Đồng đưa cho, Lưu Đồng thích nhìn bé mỗi khi ăn cái gì gương mặt sẽ phình lên đáng yêu vô cùng, nhẹ nhàng sờ tai báo nhỏ trên đầu Ngu Y Kiệt.

“Cá Nhỏ, chơi vui không?”

“Vui!”

“Em… Về sau cũng đều phải vui như vậy.”

Ngu Y Kiệt nháy mắt nhìn Lưu Đồng, chợt nhớ tới tới nay là tiệc tốt nghiệp, ngày mai là nghỉ hè, về sau Lưu Đồng sẽ không cùng bé cùng nhau đến trường nữa, Ngu Y Kiệt đột nhiên lại cảm thấy thương tâm. Vừa nhìn thấy miệng nhỏ của bé mếu máo, Lưu Đồng liền luống cuống tranh thủ thời gian lắc lắc cánh tay Ngu Y Kiệt.

“Cá Nhỏ em đừng khóc khóc…”

“Em không khóc… Móc Bùn ca ca sẽ còn tới tìm em chơi.”

“Đương nhiên rồi, chúng ta nghéo tay.”

“Móc Bùn ca ca! Em thích anh nhất!”

Lưu Đồng nghe được có người tỏ tình trong lòng vui vẻ ghê gớm, nụ cười đều không thể được, Ngu Y Kiệt có chút thẹn thùng ngậm ống hút cắn cắn, Lưu Đồng con mắt dạo qua một vòng sau đó nhìn Ngu Y Kiệt nói

“Anh cũng thích Cá Nhỏ nhất.”

Ngu Y Kiệt không nói, nhưng là hưng phấn không thể giấu được, đây là lời tỏ tình đầu tiên trong cuộc đời cả hai, chính là tình cảm vô tư thuần khiết nhất.

Về sau Lưu Đồng lên tiểu học, Ngu Y Kiệt vẫn học nhà trẻ, còn lên làm lớp trưởng. Làm lớp trưởng rồi Ngu Y Kiệt thật rất ít khóc, bởi vì các bạn khác đều nghe lời bé hết, bé cũng như Lưu Đồng trở thành trợ thủ nhỏ đắc lực của cô giáo.

Một năm sau Ngu Y Kiệt cũng tốt nghiệp, cùng học một trường tiểu học với Lưu Đồng, hai người lại mỗi ngày đi học cùng nhau, thời gian qua đi cho đến khi học cấp 3 cũng không thay đổi. Lúc đầu Ngu Y Kiệt so với Lưu Đồng tuổi nhỏ hơn, vóc dáng cũng nhỏ hơn, thế nhưng đến tuổi dậy thì sự phát triển thân thể đã cùng tuổi tác không có quan hệ nữa, Ngu Y Kiệt vóc dáng nhảy lên rất nhanh, Lưu Đồng trong lúc bất tri bất giác phát hiện Cá Nhỏ đã sắp cao bằng mình rồi.

Bởi vì lần đầu trọc lúc nhà trẻ kia khắc quá sâu trong long Ngu Y Kiệt, cho nên cậu rất chán ghét cắt tóc, tóc mái có khi dài đến che con mắt. Trong Lưu Đồng chính là hình tượng học bá nam thần rất chú ý kiểu tóc của mình, hắn khi còn bé cạo trọc chỉ là vì Ngu Y Kiệt, bây giờ nhìn lại ảnh chụp khi đó cảm thấy thật là khờ khạo đáng yêu.

Tan học Lưu Đồng cùng Ngu Y Kiệt vai sóng vai trên đường đi về nhà, nhiều năm như vậy Ngu Y Kiệt vẫn không thay đổi giọng nói, mặc dù đã qua giai đoạn vỡ tiếng, âm đọc cũng đã uốn nắn rất nhiều, thế nhưng là từ đầu đến cuối cũng đều mang dư vị nũng nịu. Lưu Đồng nhẹ nhàng chụp tay trên tóc của cậu vuốt vuốt, bây giờ hắn đã không thể nhìn thấy đỉnh đầu cậu nữa.

“Ai u, Cá Nhỏ, em làm sao đã cao như vậy rồi! Ăn cái gì a?”

“Đừng có vò tóc em… Em còn có thể ăn cái gì, ăn cơm bình thường thôi.”

“Cá Nhỏ, em đẹp trai.”

“Nói thừa, em đẹp từ nhỏ tới lớn!”

Ngu Y Kiệt gương mặt đã có góc cạnh rõ ràng, mặc dù hắn còn chưa trưởng thành, nhưng là cậu đã thoát khỏi vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ, trên người toả ra một phần ánh sáng mị lực của thiếu niên.

Ngu Y Kiệt giương mắt quan sát Lưu Đồng một chút, nhiều năm như vậy Móc Bùn ca ca vẫn luôn là gương mặt thịt thịt, trong ấn tượng của cậu Móc Bùn ca ca béo béo tròn tròn, làn da trắng nõn, nhưng khí chất lại rất lãnh khốc, đầu óc thông minh, hoàn toàn xứng đáng là học bá nam thần. Ngu Y Kiệt nhìn chằm chằm, Lưu Đồng có chút không được tự nhiên, rụt cổ một cái

“Nhìn anh làm gì?”

“Tonny, trên mặt của anh có nốt ruồi… Lỗ tai đằng sau cũng có…”

“Từ nhỏ đã có, em cũng không phải không biết…”

“Phải không… Khi còn bé em không có chú ý, khi đó chỉ nhớ rõ anh rất mập, trắng trắng mập mập, ha ha ha!”

Ngu Y Kiệt chỉ vào Lưu Đồng cười, Lưu Đồng đột nhiên bắt lấy tay Ngu Y Kiệt, bàn tay này khi còn bé cũng rất mập bây giờ ngón tay đã trở nên tinh tế mà thon dài.

“Cá Nhỏ, anh còn nhớ rõ em khi còn bé đặc biệt thích ăn dâu tây, dâu cầm trong tay đặc biệt lớn, bây giờ bàn tay đã lớn thế này rồi.”

Ngu Y Kiệt vội vàng rút tay về, cậu cảm thấy hai cái nam sinh ở trên đường cái nắm tay rất dễ gây hiểu lầm cho người khác. Mặc dù là rút tay về, nhưng Ngu Y Kiệt đỏ mặt, Lưu Đồng thấy rất rõ, Lưu Đồng còn cố ý tiến đến sát bên Ngu Y Kiệt ôm bả vai cậu tiến đến bên vành tai

“Em đỏ mặt… Cá Nhỏ…”

“Anh…đáng ghét… Đừng làm rộn đừng làm rộn!”

Ngu Y Kiệt đương nhiên mặt đỏ bừng, dùng tay vỗ nhẹ nhẹ Lưu Đồng, không dùng sức cử động liền như là đang nũng nịu, Lưu Đồng thật thích nhìn thấy cậu như thế này.

“Muốn tới nhà anh làm bài tập không? Anh dạy em.”

“Được đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi