MỘC TIÊN TRUYỆN


Ninh Hinh lấy nguyên cây Huyết Cốt quả ra, Đạo quân Thanh Mộc nheo mắt, sau đó lại tiếp tục nhìn nàng, vốn đã quen với khuôn mặt vô cảm của sư phụ: “Sư phụ, đây là Huyết Cốt quả đệ tử trong Mê Vụ lâm lấy được, có bảy quả luôn.

Gốc Huyết Cốt quả này ta giao lại cho sư phụ, dù sao ta cũng không dùng đến.”“Đây là ngươi vất vả lấy được, tự ngươi cất kỹ đi.”“A, Sư phụ, ngươi không sợ ta không giữ được linh quả sao?”“Không phải ngươi nói không ai biết ngươi lấy sao? Bây giờ loại quả này đối với ta không có tác dụng gì rồi, ngươi giữ cho ngươi đi.”“A, không phải nói ăn sẽ tăng tu vi sao?”“Đó là cho tu sĩ dưới Hóa Thần.”“Ta có thể cho Lâm Lạc một quả chứ?”“Của ngươi, ngươi cứ tùy ý.” Như vậy nghĩa là có thể cho rồi.“Sư phụ, đệ tử ăn có hữu dụng không?””Có, bất quá nên ăn sau khi lên Kim Đan, tối đa ba quả, lần thứ nhất hiệu quả sẽ tốt nhất, có thể lợi dụng để tấn cấp.”Sau khi rời khỏi động phủ của Đạo quân Thanh Mộc, Ninh Hinh đi đến nơi ở của Lâm Lạc: "Lâm thúc, ngươi đang làm gì vậy?"“Hinh nhi, Đạo quân cách đây không lâu cho ta một cây Linh trà, ta mới trồng, mà ngươi như thế nào lại bị thương?”“Đừng nhắc nữa, có chút xui xẻo.

Lâm thúc, ta có thứ này cho thúc, nhưng thúc phải giữ bí mật.”"Có gì thần bí thế?" Ninh Hinh đưa cho Lâm Lạc một hộp ngọc chứa Huyết Cốt quả."Đợi ta đi rồi thúc lại xem"."Được rồi, sau khi ngươi rời đi ta lại xem." Ninh Hinh truyền một ít linh lực cho cây Linh trà Lâm Lạc vừa trồng trước khi rời đi.Trở lại động phủ, Ninh Hinh lấy ra con chim màu đen to bằng lòng bàn tay, sau khi truyền linh lực vào con chim, nó không còn giống như lần nàng nhặt nó lên nữa, giống như tùy thời đều có thể chết vậy.


Lông chim đen óng, cũng không biết là loài gì, chắc chắn là bị đạo Linh phù kia làm bị thương.Thấy chim nhỏ không sao, Ninh Hinh lấy bồ đoàn ra bắt đầu tu luyện chữa thương, cây khô gặp xuân trong Thanh mộc quyết đối với chữa trị rất hiệu quả.Vài ngày sau, chim nhỏ đã tỉnh kêu oa oa lên, âm thanh rất khó chịu, cảm giác như đang đói, nàng lấy cháo vừa mới nấu ra cho nó uống, chim nhỏ thấy thức ăn liền chạy tới, rất nhanh ăn sạch bát cháo, sau đó lại tiếp tục nhìn Ninh Hinh, nàng biết rõ khẩu vị Yêu thú này rất lớn nên đã chuẩn bị rất nhiều, thêm một bát nữa, cho đến khi ăn hết năm bát, chim nhỏ cỡ lòng bàn tay mới no nê, xem ra từ nay về sau nàng phải kiếm rất nhiều linh thạch, nuôi chim thật sự không dễ dàng.Mấy ngày nay Ninh Hinh xem qua Bách khoa toàn thư về Yêu thú, so sánh một số loài chim, nàng phát hiện hắn giống Ô Nha nhất, tức là con quạ: "Ngươi là quạ à?"“Quạ quạ!”"Này, thực sự là một con quạ." Tại sao Linh sủng đầu tiên của nàng lại là một con quạ? Nhìn vào bộ lông đen của nó, nàng ngay lập tức quyết định tên của nó, Tiểu Hắc, quả thực rất sống động: "Từ giờ trở đi kêu ngươi là Tiểu Hắc."Ninh Hinh cảm giác Linh sủng của nàng dường như đã mở linh trí.

Mặc dù nó chưa thể nói được, nhưng nàng có thể cảm nhận được một số cảm xúc của nó, chẳng lẽ nó cũng ăn Huyết Cốt quả? Nghĩ đến khả năng này, nàng cho rằng vận khí của con quạ này cũng thật tốt đi, bốn Yêu thú chờ đợi mấy nghìn năm cũng không có ăn.Tiểu Hắc rất hoạt bát, hàng ngày đều đem Vân Hải phong dò xét một lần, như thể những cây linh thực trên đỉnh là lương thực của nó vậy, đương nhiên người khác không thể lấy đi, thỉnh thoảng đệ tửu tạp dịch đến sửa sang Dược Viên, nó còn phải ở một bên giám sát.Trong thời gian dưỡng thương, ngoài việc tu luyện ra thì nàng không có việc gì làm, Ninh Hinh bắt đầu mở quầy hàng rong dưới chân núi của tông môn.

Cách đây không lâu, Mục Thủy Lam đã thành công tấn cấp Trúc Cơ, bây giờ nàng đã trở về Mục gia, cho nên chỉ có Ninh Hinh ở đây mở hàng."Ngươi nghe gì chưa? Người đã cứu mọi người ở Mê Vụ lâm lần trước là đệ tử của Đạo quân Thanh Mộc, tiểu sư tổ Mục Ninh Hinh." Tu sĩ quầy bên cạnh nói với Ninh Hinh."Thật sao? Ta không rõ lắm, làm sao ngươi biết là nàng?" Ninh Hinh hỏi, nàng nhớ chính mình đã rất cẩn thận, còn cải trang trước khi kích hoạt Linh phù.

Theo lý thuyết mà nói, những người khác không nhận ra mới đúng.“Ta có một đồng hương lúc đó đang rèn luyện trong Mê Vụ lâm, hắn vốn cho rằng hắn phải chết rồi, không nghĩ tới Mục sư tổ sẽ ra tay, trực tiếp giết chết con xà hai đầu kia, sau đó mới biến nguy thành an đấy.”"Nàng lợi hại đến thế sao? Ta nghe nói xà hai đầu là Yêu thú thập giai.”"Đó là vì nàng dùng Linh phù, Linh phù đó mạnh đến nỗi còn làm bị thương đến ba Yêu thú kia.""Sao ngươi biết nàng là tiểu sư tổ đấy?”“Còn không phải do Linh phù kia sao, toàn bộ Nhạc Thiên giới, chỉ có đạo quân Thanh Mộ mới có loại thần thông như vậy.”“Như vậy à.” Ninh Hinh bó tay rồi, hóa ra vấn đề nằm ở sư phụ nhà nàng.Mấy ngày nay bán hàng rong, thấy người khắp nơi đều nói về sự tình ở Mê Vụ lâm, họ đều đang đoán xem ai đã lấy Huyết Cốt quả.


Rất nhiều tu sĩ đều nói Ninh Hinh đem đi, cũng có người không đồng tình với lời nói này, dù sao thảo luận rất căng thẳng, nàng lại vô tình gây ra tiếng vang.Đệ tử Chưởng môn, Mục Ninh Nguyệt nghĩ tới sự tình mấy ngày nay đệ tử trong tông môn bàn luận, tâm tình nàng thật lâu không thể bình tĩnh, nàng nỗ lực tu luyện, cố gắng giao hảo tốt với đệ tử đồng môn, vất vả lắm mới so thanh danh với Mục Ninh Hinh tốt hơn.

Mà Mục Ninh Hinh chỉ vì dùng Linh phù của Đạo quân Thanh Mộc đã phá vỡ tất cả, nghĩ đến thực sự là mỉa mai.

Nàng hiện tại đang ở Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi nhất trên đại lục này, Mục Ninh Hinh ngoại trừ có một sư phụ tốt cùng một mẫu thân thân phận cao quý thì chẳng còn gì để cùng nàng so sánh.“Sư muội, sao lại đứng một mình ở đây?”“Tu luyện mệt mỏi, ra hít không khí thôi.”“La Sinh cùng Hàn Thành Đào muốn tỷ thí trên lôi đài, ngươi đi xem chứ?”“Bọn họ nghĩ gì mà lên đó tỷ thí?”“Ai mà biết được.”Ninh Hinh thu dọn quầy hàng chuẩn bị quay về Vân Hải phong.

Trên đường trở về, nàng nghe thấy rất nhiều người nói về sự tình tỷ thí trên lôi đài nên nàng cẩn thận nghe chút.“Ngươi đã nghe nói chưa? La Sinh với Hàn Thừa đào sẽ tỷ thí trên lôi đài.”“Thật sao? Lúc nào vậy, ta muốn đến xem.” Một tu sĩ hưng phấn hỏi.“Không giả được, đệ tử trên Ngự Kiếm phong nói đấy.”“Bọn họ là hình mẫu tân đệ tử a, đều đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, đoán chừng có thể kết Kim Đan trước năm mươi tuổi.”“Đúng vậy đúng vậy, hiện tại các đệ tử đều đoán Mục Ninh Nguyệt, La Sinh, Hàn Thành Đào, ba người bọn họ ai sẽ kết Kim Đan trước đấy, nghe nói khu chợ dưới núi còn mở bàn cược.”Lôi đài của La Sinh và Hàn Thành Đào, vậy đúng là mau mau đến xem mới được, Ninh Hinh nghĩ thầm trong lòng.Thiên Nhất tông có một lôi đài đặc biệt, thường dùng để tổ chức tỷ thí lớn nhỏ của môn phái.


Các đệ tử muốn luận bàn lẫn nhau có thể lên võ đài thi đấu, nếu giữa các đệ tử có mâu thuẫn thì cũng có thể lên võ đài để giải quyết, nhưng phải trả một lượng linh thạch nhất định.

Trong tông môn có một nhóm đệ tử chuyên môn lập võ đài để khiêu chiến các đệ tử cùng đẳng cấp trong tông môn, những đệ tử này đều là những người thực lực mạnh mẽ, dám lên võ đài thì đơn nhiên đều là tinh anh, đệ tử cũng sẽ thường lên khiêu chiến, chiến đấu căn bản là phương thức tăng tu vi tốt nhất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi