MỖI CÂY MỖI HOA


[Anh nghe nói, hôm nay em đã bắt đầu cho con nghe nhạc giao hưởng rồi phải không?]
“Vâng ạ, bác sĩ bảo với em, nghe nhạc giao hưởng sẽ giúp thai nhi phát triển trí não rất tốt.”
Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Mộng Tịch Ái vẫn vui vẻ trả lời điện thoại của chồng.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì mấy ai tin, người thai phụ yếu ớt này từng điên cuồng như thế nào?
[Vậy sao? Hôm nay con gái anh thế nào, có đạp mẹ đau hay không?]
Nghe những lời này, hai hàng lệ nóng hổi chẳng biết đã lăn dài trên má cô từ lúc nào.

Mộng Tịch Ái cắn chặt răng, ngăn cho bản thân không được khóc thành tiếng.
Hạo Dân, rốt cuộc là anh thật sự quan tâm đến mẹ con em hay chỉ hỏi cho xong chuyện?
“Hôm nay con gái ngoan lắm, cả chiều nay luôn yên tĩnh nghe nhạc cùng mẹ.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bật cười khe khẽ, cùng giọng nói vô cùng cưng chiều của Trương Hạo Dân.
[Ngoan ngoãn thế thì tốt, không được nhân lúc ba không có nhà mà bắt nạt mẹ đó nhé!]
Mộng Tịch Ái cũng mỉm cười nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ tí tách rơi.

Nếu là cách đây vài ngày, cô chắc chắn sẽ vì những lời vừa rồi mà hạnh phúc cười cả ngày.

Còn giờ đây, trái tim cô lại đau đến cùng cực.
[Bây giờ ở nhà cũng đã đến giờ ăn tối rồi, em nhớ ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm đi.


Mấy bữa nữa công việc ổn thỏa, anh sẽ sớm về với hai mẹ con.]
“Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.”
Tận cùng của đau đớn là gì...
Giật mình tỉnh giấc, lúc này Mộng Tịch Ái mới thẫn thờ nhận ra, bên ngoài bây giờ là một mảng đen vô định.

Chắc hẳn vì quá mệt mỏi mà mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhìn sang phần giường trống bên cạnh, lòng cô lại đau âm ỉ.

Đêm nay đã là đêm thứ ba rồi, Hạo Dân anh sẽ quay về chứ?
Là em đã có chỗ nào không tốt… có phải vì em không sinh được con trai nên anh đã...
Bất giác nước mắt đã lăn dài trên má.

Dù biết bản thân đang mang thai, đau buồn quá độ sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ.

Nhưng trong tình huống này, liệu mấy ai sẽ vui vẻ khi biết chồng đang có người khác ở bên ngoài.
Cổ họng rát bỏng, Mộng Tịch Ái nặng nề đứng dậy.

Cô muốn xuống nhà bếp uống chút nước, để bình ổn lại tâm trạng hoảng loạn của bản thân.

Chỉ là…
"Này, chuyện hôm bữa tôi vẫn không tin chỉ là sự cố ngẫu nhiên?"
Không hề hay biết có người ở sau lưng, một nhóm giúp việc đang vừa ăn cơm vừa bàn tán sôi nổi.
"Tôi cũng nghĩ vậy, tấm hình cưới đó vốn đã treo suốt một năm nay, không bị làm sao cả.

Thế nay tự nhiên lại rơi xuống?".

Chap ????ới luô???? có ????ại — ????Ru????????RUYe????.v???? —
Đang phân vân có nên bước vào hay không thì...
"Có khi nào chuyện ngài Thị trưởng ngoại tình bên ngoài đã bị phu nhân phát hiện ra rồi không?"
Câu nói ấy như một sét đánh giữa trời quang khiến Mộng Tịch Ái khựng lại, cô ngơ ngác đứng như trời trồng, hai bên tai như ù đi.
Họ đang nói chuyện gì vậy? Ngoại tình sao?
"Cậu đó… bé bé cái miệng thôi.

Đừng có mà nói năng lung tung!"
"Sợ gì chứ, phu nhân đã sớm đi ngủ rồi.


Quản gia lẫn A Tương đều không có ở đây, cậu lo cái gì chứ?"
"Nhưng cũng phải biết giữ mồm miệng chứ.

Đến tai phu nhân rồi có mệnh hệ gì, chúng ta gánh nổi được không?"
"Haizzz… tôi biết rồi."
Như một con rối bị đứt mất dây, Mộng Tịch Ái chẳng biết bản thân đã trở về phòng bằng cách nào.

Trên chiếc giường từng rất hạnh phúc của hai người, giờ đây chỉ còn mình cô quằn quại trong đau đớn và thất vọng.
Hóa ra là như vậy… sự thật mà cô không dám đối mặt… ai đã sớm biết hết rồi…
Mộng Tịch Ái mày thật là ngu xuẩn...
Cứ ngỡ là do bản thân mang thai, sinh hoạt vợ chồng không hòa hợp nên chồng mới nhất thời lầm lỡ, rồi anh ấy sẽ sớm ân hận mà quay về với gia đình, nhưng nào hay… tất cả chỉ là do bản thân mình ảo tưởng.
Dưới sân trường đầy nắng năm nào, trước con mắt của tất cả bạn học.

Chàng trai tuấn tú, mỉm cười bước đến tỏ tình: [Mộng Tịch Ái, anh yêu em.

Làm người yêu anh nhé?]
Trước mặt cha mẹ hai bên, anh ta cúi đầu thâm tình cầu hôn, khi cô mới vừa tuổi đôi mươi: [Tiểu Ái, yên tâm gả cho anh.

Mọi thứ còn lại cứ để anh lo.]
Trong cái lạnh se se của đêm giáng sinh, trên con phố đông người.

Bàn tay to lớn lại ấm áp ấy nắm lấy cô không buông.

Chốc chốc anh ta lại quay đầu trấn an: [Đừng lo, mọi thứ còn có anh đây.]
Bị đứa nhỏ quấy đến mất ngủ, người đàn ông ấy vừa gật gà vừa ôm cô trấn an: [Con lại đạp sao? Hư quá! Thương em.]
Tất cả những hứa hẹn cuối cùng chỉ là một câu chuyện cười đầy cay đắng…

***
“Tiểu Ái… Tiểu Ái…”
Tiếng ai đó đang gọi cô, liệu có phải Hạo Dân đã trở về rồi không?
Hàng mi dài run rẩy, có lẽ vì đã khóc cả đêm nên mắt cô vừa đau vừa rát, phải mất một lúc Mộng Tịch Ái mới nhận ra những gương mặt quen thuộc trước mắt.
“Các cậu…”
Sống mũi lại cay cay, cả người cô run rẩy mà bật khóc thút thít.
“Sao thế Tiểu Ái?”
Thấy cô bạn thân bụng mang dạ chửa đang đau lòng khóc nức nở lại nhìn qua căn phòng ngủ bừa bộn bất thường, Diệp Mỹ Uyên liền không khỏi xót xa.
“Có phải tên Hạo Dân đó ức hiếp cậu hay không?”
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho ba người còn lại phải giật mình.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Diệp Mỹ Uyên, Chung Gia Hân có chút cứng nhắc mà ôm Mộng Tịch Ái vào lòng, khéo léo trốn tránh.
Cơ thể Mộng Tịch Ái khẽ run rẩy, những đau khổ uất ức muốn nói hết ra nhưng đến đầu môi lại bị cô cắn răng nuốt lại.
Tốt xấu gì cô cũng là Đại tiểu thư của nhà họ Mộng, chuyện chồng lang chạ bên ngoài, há có thể bừa bãi nói ra? Ngẫm nghĩ lại thì dù là bạn bè thân thiết cũng đâu thể vội vàng vạch áo cho người xem lưng.
Vả lại con của hai người cũng sắp chào đời, làm lớn chuyện cũng chỉ khiến bản thân thêm mất mặt.

Dù gì thì… đàn ông mà, năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, Hạo Dân chắc chắn chỉ là nhất thời hồ đồ thôi.
Tự an ủi bản thân, gạt đi nước mắt, Mộng Tịch Ái ngập ngừng nói:
“Mình muốn về nhà.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi