MỖI CÂY MỖI HOA


"Lúc gian nan mới hiểu thấu lòng người", quả nhiên không phải chỉ là một câu nói suông.

Từ khi biết tin nhà họ Mộng sa cơ lỡ vận, tất cả những thân thích chiến hữu trước đây đều bặt vô âm tín, tránh họ như tránh tà.
"Dì à, đã không hai ngày dì không nghỉ ngơi ăn uống gì rồi.

Nếu cứ như vậy, dì đổ bệnh thì Tiểu Ái biết phải làm sao?"
Chẳng còn dáng vẻ chỉn chu thướt tha của một quý phu nhân hào môn, Lục Thanh Tâm lúc này, ngồi trước giường bệnh, cả người gầy rộc cùng gương mặt tiều tụy thiếu sức sống.
"Lúc này thật sự, dì chẳng có bụng dạ nào để ăn."
Nhìn Mộng Tịch Ái đang mê man nằm trên giường, vừa nói bà vừa lau nước mắt.

Rốt cuộc cả gia đình bà đã tạo nên nghiệp gì, để ông trời phải giày vò con gái bà như vậy!
Quan Lệ Nguyệt xót xa cắn môi, cô không ngờ mọi chuyển biến xấu lại diễn ra nhanh đến vậy.

Quả nhiên là tên cầm thú họ Trương kia tính toán rất vẹn toàn.
Diệp Mỹ Uyên cầm lấy tay Lục Thanh Tâm cố gắng mềm dẻo khuyên nhủ:
"Lúc này đây, cả chú và Tiểu Ái đều vô cùng căng thẳng, dì phải thật vững vàng để làm chỗ dựa cho hai người họ chứ! Nếu dì gục ngã, hai cha con họ biết phải làm sao?"
Câu nói ấy như một con dao, đâm thủng những dồn nén kiềm chế trong hai ngày nay của bà, Lục Thanh Tâm vùi mặt vào hai lòng bàn tay khóc lớn.
Thật sự trong lòng bà rất sợ! Đứa bé sắp chào đời giờ đã không còn, chắc chắn con gái bà sẽ không chịu nổi đả kích này.

Nhưng những trăn trở ấy bà chỉ có thể ngậm chặt trong miệng, im lặng không nói ra.


Bà biết chồng mình hiện tại cũng đang chịu những áp lực rất lớn, bà không muốn phải tạo thêm gánh nặng gì cho ông.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn vào dãy số đang gọi đến, Lục Thanh Tâm lau khô nước mắt, cố gắng ổn định lại cảm xúc của chính mình.
"Alo."
Người gọi đến là trợ lý của chồng bà.
[Phu nhân! Không hay rồi, chủ tịch lên cơn đau tim, hiện tại đang được đưa vào bệnh viện cấp cứu.]
Cả người Lục Thanh Tâm như hoàn toàn chết lặng.

Hai cánh môi tái nhợt không ngừng run lên bần bật, đôi mắt đen dại ra như chẳng còn thấy tiêu cự.

Điện thoại rơi xuống đất…
Không còn nghe thấy những tiếng gọi xung quanh, cả người bà lảo đảo, đổ gục về phía trước trước.
Trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, trong đầu bà chỉ lại hình ảnh chồng mình đang quằn quại trên nền đất khi bị cơn đau tim hành hạ.

Tuyến phòng thủ cuối cùng của Lục Thanh Tâm đã… hoàn toàn sụp đổ.
[Phu nhân… phu nhân…]
“Dì ơi… dì ơi…”
“Bác sĩ! Bác sĩ đâu? Mau cứu người, mau cứu người!”
Mấy ngày qua, bà đã phải chịu đựng những k1ch thích quá lớn, có thể chống chọi đến tận bây giờ đã là cực hạn của bản thân…
Căn phòng bệnh ồn ào rồi thoát chốc bỗng yên lặng, cả Diệp Mỹ Uyên lẫn Quang Lệ Nguyệt đều vội vã chia nhau theo chân bác sĩ đến phòng cấp cứu.

Không một ai hay biết, trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo kia, Mộng Tịch Ái đang khó khăn mở mắt.
“Con ơi…”
***
“Tiểu Ái cuối cùng cậu cũng tĩnh lại!”
Vừa đẩy cửa phòng bệnh bước vào, nhìn thấy nữ bệnh nhân yếu ớt được y tá cẩn thật đỡ dậy, tâm trạng căng thẳng của Quan Lệ Nguyệt mới phần nào được thả lỏng.

Chỉ chưa đầy ba ngày ngắn ngủi, cả ba người nhà họ Mộng đều lần lượt đổ bệnh, cũng may hiện tại Tiểu Ái đã tỉnh lại.
Ánh mắt vô định của Mộng Tịch Ái lướt qua mu bàn tay đang ghim kim truyền nước, nhìn căn phòng bệnh trắng toát, cô mờ mịt hỏi:
"Tiểu Nguyệt...!sao mình lại ở đây..."
Theo bản năng của một người mẹ, cô lập tức sờ lên phần bụng của mình.

Giờ đây lại hoàn toàn bằng phẳng… đứa trẻ đã không còn.

Đôi mắt đen trống rỗng, mọi chuyện ngày hôm đó tựa như một thước phim từng chút chiếu lại trong đầu cô...
Trong căn phòng của vợ chồng cô, trên chiếc giường hạnh phúc của hai người, bạn thân và chồng đang cùng nhau h0an ái triền miên…

Nhìn thấy động tác bản năng và vẻ mặt thất thần của Mộng Tịch Ái, trái tim Quan Lệ Nguyệt liền thắt lại:
"Tiểu Ái, giờ cậu cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?"
Mộng Tịch Ái lắc đầu, cô nhìn Lệ Nguyệt, dù đã cố kìm nén nhưng nước mắt vẫn lăn dài:
"Xin lỗi Tiểu Nguyệt, đã để cậu lo lắng rồi."
Đôi mắt đen khẽ đảo quanh phòng, dù bản thân bị hôn mê nhưng cô vẫn cảm nhận được mọi thứ.

Mẹ của cô…
“Dì vì chăm sóc cho cậu, mệt quá nên đã đi nghỉ rồi.”
Hiểu được sự băn khoăn của cô, Lệ Nguyệt dịu giọng tiếp tục trấn an:
“Cậu yên tâm, Tiểu Uyên đang túc trực bên dì.”
Mộng Tịch Ái chậm chạp gật đầu, nhìn gương mặt kém sắc mệt mỏi của người bạn thân, cô áy náy nói:
“Xin lỗi… vì đã khiến mọi chuyện thành ra thế này…”
Nếu như hôm ấy, cô không cố chấp trở về nhà họ Trương thì đứa bé sẽ chẳng có mệnh hệ gì, mẹ cô cũng không phải lao lực vất vả.

Nguồn cơn cho tất cả, đều là do sự ngang bướng của cô.
“Cậu thật là ngốc quá đi! Mình biết nếu đổi lại người nằm đây là mình, thì cậu cũng sẽ túc trực bên cạnh đúng không?”
“Điều đó là chắc chắn rồi.”
Cô bật cười, nhưng nụ cười ấy lại gượng gạo biết bao!
Quan Lệ Nguyệt cẩn trọng quan sát từ lúc Mộng Tịch Ái tỉnh lại.

Thái độ của cô ấy cho đến giờ vẫn luôn nhẹ nhàng bình thản, nghe qua giọng điệu cũng chẳng biết là đang buồn hay đang vui, hoàn toàn không có những phản ứng kịch liệt nào như dự đoán.

Nhưng càng như vậy càng khiến Lệ Nguyệt càng cảm thấy bất an.
Tuy nhiên có một số chuyện, cô biết, bản thân có lo lắng cũng chẳng còn cách nào khác, tất cả chỉ có thể dựa vào Tiểu Ái, dựa vào thời gian để cậu ấy tự mình bước ra.
Ngay lúc này đây một loạt tiếng bước chân ồn ào từ bên truyền đến, chẳng biết từ đâu một đám phóng viên nhao nhao như ong vỡ tổ lao về phía giường bệnh của Mộng Tịch Ái.

"Trương phu nhân, Thành Phát buôn bán hàng fake, ngài Thị trưởng đã mở đầu chiến dịch bài trừ hàng giả, bảo vệ người tiêu dùng.

Là vợ của ngài ấy, phu nhân có đồng ý không ạ?"
"Nếu Thành Phát và ngài Thị trưởng xung đột, xin hỏi phu nhân sẽ đứng về phía ai?"
"Trương phu nhân, có tin đồn cho rằng, vì xấu hổ với hành động lừa dối người tiêu dùng của ông Mộng Gia Trí, phu nhân đã bị sảy thai đúng không?"
"Trương phu nhân, nếu lần này chủ tịch Mộng không may qua đời, thì Thành Phát sẽ phá sản hay là bán lại cho người khác?"
"Trương phu nhân, xin cô hãy nói vài lời."
Nhất thời, vô số các thiết bị ghi hình đều nhắm vào Mộng Tịch Ái, ánh đèn flash điên cuồng lóe lên cùng đủ mọi giọng nói vây quanh tai.

Đến một người vốn đã quá quen với truyền thông như Quan Lệ Nguyệt cũng không thể bình tĩnh.
Lũ mặt người dạ thú này! Muốn bức chết người khác phải không?
Gạt phắt tên phóng viên đứng ngay cạnh mình, Quan Lệ Nguyệt lao đến dùng thân mình che chắn cho bạn.
"Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật, sao lại để người lạ đến làm phiền!"
Mặc cho cô la hét, đám phóng viên như càng thêm phát rồ, cùng không vì người trước mặt là bệnh nhân mà nể nang.

Bí mật của giới hào môn vốn là chuyện khiến người ta tò mò hứng thú, giờ chuyện của nhà họ Mộng đã trở thành đề tài được bàn tán sôi nổi nhất cả nước.

Nếu có thể lấy được tư liệu sống động, thì khả năng tăng lượng tiêu thụ cho báo là rất cao.
Hay lắm! Có thêm Tổng biên tập của tạp chí Nadzieja ở đây, lần này bọn họ không phải sợ thiếu fame, thiếu view nữa rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi