MỖI CÂY MỖI HOA


Làn sương mờ ảo tựa như tấm mạn che yêu kiều, giấu nhẹm ánh trăng sáng phía sau lớp mây mù.

Người ta vẫn thường nói, khi màn đêm buông xuống nỗi nhớ sẽ lên ngôi, là lúc tiếng lòng rung lên theo từng cung bậc cảm xúc.

Ta để mặc cho dòng lệ chảy tràn mà không cần che giấu vì đã có bức bình phong mang tên bóng tối.
Thời gian thấm thoát trôi đi mà chẳng chờ đợi một ai, nhờ sự giúp đỡ từ bên phía nhà ngoại, chỉ vài ngày nữa thôi hai mẹ con Mộng Tịch Ái sẽ di cư đến Italy sinh sống.
"Thế nào, đã hối hận rồi à?"
Không cần quay lại nhưng vẫn biết người phía sau là ai, nhìn ngôi nhà đã cất chứa quá nhiều những kỉ niệm hạnh phúc, dù bản thân có đang đau đớn đến tê dại nhưng Mộng Tịch Ái vẫn gạt đi nước mắt quyết đoán lên tiếng.
“Nếu mình không hoàn toàn tay trắng, đám người đó chắc chắn sẽ không yên tâm.”
Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, đau khổ khóc lóc cũng chẳng có ích gì.

Cô không muốn tiếp tục làm một tiểu công chúa chỉ biết dựa dẫm, phó mặc bản thân cho người khác định đoạt.
Trương Hạo Dân… Chung Gia Hân…
Thượng đế rất công bằng, gieo gió gặt bão, quả báo của các người sẽ đến sớm thôi.
“Cậu có thể hiểu được điều này, mình cũng đã phần nào yên tâm.”
Đặt chai rượu lên bài, Lệ Nguyệt nhìn người bạn thân mỉm cười.
Bước ra từ những toan tính của một cuộc hôn nhân đổ vỡ, Mộng Tịch Ái giờ đây đã hoàn toàn thay da đổi thịt, trở thành một con người khác.
“Cũng không ai tắm hai lần trên một dòng sông mà đúng không?”

Ngước nhìn bầu trời đêm cô quạnh, một cảm giác trống rỗng không tên tựa như sợi dây thừng đang từng chút từng chút thít chặt lấy trái tim Mộng Tịch Ái.

Cô mơ màng cảm thán.
"Cho đến tận bây giờ, điều mình hối tiếc nhất chính là đứa bé."
Dẫn đến kết quả như ngày hôm nay, là cô nhìn người quá kém hay bọn họ che giấu quá giỏi!
“Mình biết, chuyện đứa bé chính là nỗi đau lớn nhất của cậu.

Nhưng với những thứ đã xảy ra, đừng nghĩ lại quá nhiều.

Mình tin, bé con cũng chỉ muốn được nhìn thấy cậu vui vẻ.”
Trước ánh mắt đượm buồn của cô bạn thân, Lệ Nguyệt liền tinh ý đổi sang một chủ đề khác.
“Chuyện lần trước mình nói, cậu suy nghĩ đến đâu rồi?”
Tịch Ái cụp mắt vẻ trốn tránh, giọng nói nhẹ nhàng thoáng vẻ ngập ngừng:
“Cái đó… hay là vẫn thôi đi.

Mình đã lớn tuổi thế này, có học hành thì cũng chẳng còn kịp nữa.”
Cô biết, với mạng lưới quan hệ trong ngành thời trang, Tiểu Nguyệt thừa sức tìm cho cô một suất học bổng toàn phần tại học viện Politecnico Di Milano danh giá.

Nhưng hơn ai hết, Tịch Ái hiểu rõ năng lực của bản thân.

Lúc còn đi học nếu không phải vì có gia thế đảm bảo, thì e là tốt nghiệp cũng sẽ không thuận lợi.

Với học lực tệ hại đó, dù có tiếp tục đi học cũng chỉ là lãng phí tài nguyên, vả lại với tuổi tác hiện nay, cô còn mặt mũi để đến trường nữa sao?
“Vậy cậu đã dự tính gì cho bản thân khi đến Italy chưa?”
Mộng tiểu thư lắc đầu, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đất nước này thôi.

Có số tiền hoa hồng mỗi tháng từ cổ phần ở Diệp Thị, hai mẹ con cô vẫn có thể an nhàn sống bình đạm qua ngày.
“Haizz… Tiểu Ái, chẳng lẽ cậu vẫn muốn giao phó cuộc đời của mình cho người khác sao?”
Lấy thuốc lá trong túi ra, Quan Lệ Nguyệt thành thục châm lửa, đôi môi hồng nhả khói.

Ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay, người đứng đầu của tạp chí Nadzieja lạnh nhạt tiếp lời:
“Có phải cậu cảm thấy, chỉ việc ngồi yên một chỗ đợi đến ngày mùng mười hàng tháng Diệp Thị chuyển tiền là có thể thoải mái sống nhàn hạ cả đời đúng không?”

Sắc mặt Mộng Tịch Ái hơi tái đi, vì khói thuốc, cô cúi người ho khan vài tiếng.
“Ở đời không ai có thể nói trước cái gì! Nếu lỡ như Diệp Thị sa cơ thì cậu, một người phụ nữ không tiền không gia thế không học vấn sẽ tồn tại ở chốn đất khách nãy như thế nào?”
Đặt một tập tài liệu lên bàn, Lệ Nguyệt khẽ cười:
“Việc gì cũng phải chừa cho bản thân một đường lui.

Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, quyết định vẫn là ở cậu.

Đừng để cơ hội lại tiếp tục vụt mất!”
Nhìn bóng lưng vừa rời đi của cô bạn, Tịch Ái mím môi, siết chặt lấy tập tài liệu trên tay.

Đôi mắt đen ôn hòa ánh lên vẻ kiên quyết hiếm thấy.
***
Bữa tiệc nào cũng đến lúc phải tàn, hôm nay có lẽ sẽ là ngày cuối cùng mẹ con cô ở lại đất nước này.
“Ôi chao Tiểu Ái, dạo này cậu vẫn khỏe chứ?”
Giọng nói ngọt ngào, thân thiết lại vô cùng quen thuộc cất lên.

Người mà cả đời Mộng Tịch Ái không muốn nhìn thấy nhất, lúc này lại khiêu khích xuất hiện trước mặt cô.

Gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng, da dẻ căng mịn hồng hào, theo sau lại có cả một đoàn vệ sĩ hộ tống.

Có thể thấy cô ta đã được Trương Hạo Dân yêu chiều không ít?
Nếu là cách đây một tháng trước, e rằng cô sẽ vô cùng căm hận người phụ nữ này.


Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy thật không đáng.
"Đã lâu không gặp."
Mộng Tịch Ái nheo mắt cười, tựa như giữa bọn họ chưa từng có việc gì xảy ra.
"Đến cả Ảnh hậu bận rộn như cậu còn khỏe mạnh thì người như mình sao lại không khỏe được chứ?"
Chung Gia Hân hơi cau mày.

Quả nhiên chỉ mới hai tháng không gặp, miệng lưỡi của con khốn này đã sắc bén hơn rồi.
"Ai da Tiểu Ái à, xét về tôn ti thì bây giờ cậu phải gọi mình một tiếng là chị gái rồi."
Vừa nói cô ta vừa yêu kiều hất tung mái tóc dài ra phía sau, đôi môi hồng cười rạng rỡ.
"Đúng vậy, là em gái thì phải nghe lời.

Nên em sẵn lòng nhường đồ cũ lại cho chị."
Học theo cách mỉm cười của người đối diện, Mộng Tịch Ái nhếch môi, vẻ mặt bình tĩnh chẳng chút để tâm.
"Chị à, đồ em đã nhường lại chị hãy giữ cho kỹ.

Vì ngoài chị ra, có lẽ sẽ chẳng ai xem trọng nó đâu.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi