MỖI CÂY MỖI HOA


Ngày 20 tháng 1 hằng năm là ngày tổ chức họp đại hội cổ đông theo quy định của tập đoàn Diệp Thị.

Với mục đích báo cáo tài chính, công bố các thành tích công ty đã đạt được, đồng thời phân chia hoa hồng cho các cổ đông.

Đại hội cổ đông còn quan trọng vì đây là lúc bầu thành viên ban giám đốc cho năm tới.
Diệp Thị bên ngoài hùng vĩ vững chãi bao nhiêu thì nội tình bên trong lại phức tạp bấy nhiêu.

Đặc biệt là cuộc nội đấu của hai chú cháu nhà họ Diệp.
Một ngày trước đại hội cổ đông được tổ chức…
"Vẫn không điều tra được gì ư?"
Giọng nói điềm tĩnh đến thản nhiên nhưng đây lại là sự bình yên đầy giả tạo, trước khi một cơn sóng thần sắp đổ bộ.
"Vâng…"
"Một lũ vô dụng, ăn hại!"
Diệp Tống Lâm tức giận ném thắng tài liệu vào mặt của cấp dưới.

Hai tay siết chặt, gương mặt co rúm lại vì giận dữ.
Diệp Mỹ Uyên, đúng là cha nào con nấy, đều muốn lừa đảo dối gạt ông ta.
"Tôi đã nói với ông rồi! Mà ông có nghe đâu!"
Ngồi ở ghế sofa đối diện, Tô Vân Ngọc cũng không tiếc lời lên tiếng châm chọc.

"Đứa cháu gái đó của ông đích thị là ma quỷ, nếu như năm xưa ông cương quyết nghe tôi, ra tay nhổ cỏ tận gốc thì bây giờ liệu có bị nó chỉ tay năm ngón như vậy không?"
"Bà có im miệng lại thì cũng chẳng ai kêu bà câm đâu!"
Vừa nói ông ta vừa ra hiệu cho trợ lý ra ngoài.

Bởi lẽ những lời sau đó, thật không tiện để người khác nghe được.
"Thế nào? Có phải vì gương mặt của nó có chín phần giống với ả tiện nhân kia, nên ông mới thương tiếc nương tình không?"
Càng nói càng hăng, không để ý đến sắc mặt khó coi của chồng.

Bà ta vẫn liên tục lải nhải.
"Đừng tưởng tôi không biết những chuyện tốt đẹp mà ông đã làm với chị dâu mình..."
Còn chưa nói dứt câu thì Diệp Tống Lâm đã bước đến trước mặt, chẳng chút nể tình mà vung tay tát thẳng vào má trái của bà ta.
"Ông… ông dám đánh tôi?"
"Hừ, Tô Vân Ngọc một ả đàn không biết liêm sỉ c ởi đồ tự leo lên giường của tôi như cô thì không có tư cách để oán trách.

Cô đừng có quên, bản thân mình đã dùng cách gì để tôi chịu cưới cô."
Bị điểm thẳng vào tử huyệt, Tô Ngọc Vân cúi đầu ôm mặt khóc nức nở.

Còn người được bà gọi là chồng kia, lại lạnh lùng xoay người, dửng dưng bỏ lại một câu.
"Thời gian sắp tới ở Diệp Thị rất bận rộn, bà nhớ thay Mỹ Uyên chăm lo cho bên nhà chồng nó nhiều hơn."
***
Dù muốn hay không, Diệp Tống Lâm cũng phải thừa nhận, khi đối diện với đứa cháu gái này, cảm xúc trong ông ta rất hỗn tạp.

Nếu xét ngoại hình, Diệp Mỹ Uyên được thừa hưởng toàn bộ vẻ đẹp từ mẹ ruột, nhưng tính cách và phong thái của cô, lại giống hệt với người cha bạc mệnh năm nào.
“Về mặt địa ốc, lợi nhuận của công ty tăng lên 70% so với năm trước.”
Đứng trên bục diễn thuyết, Diệp Mỹ Uyên ngẩng cao đầu, vẻ mặt tràn ngập sự tự tin.

Lúc này cả người cô như tỏa ra ánh hào quang hấp dẫn tất cả mọi người.

Các cổ đông đều cao hứng vỗ tay, năm trước địa ốc bị đình trệ, năm nay bắt đầu sụt giá mà tăng được 70% đã là rất khả quan rồi.
“Về phương diện công nghiệp, năm nay vì chịu ảnh hưởng của suy thoái nên công nghiệp bị tác động nhất định.

Nhưng công ty đã đưa ra rất nhiều kế hoạch ứng phó, tốc độ năm nay đạt 15%, trong hoàn cảnh này thì đây cũng là thành tích đáng mừng rồi, điều này phải cảm ơn mọi người ở phòng công nghiệp, cảm ơn sự lãnh đạo thông minh của giám đốc Trương.”
Vẫn một mực kiệm lời ngay từ khi cuộc họp bắt đầu, Diệp Tống Lâm lặng lẽ quan sát cháu gái, nhìn thấy cô vì hưng phấn mà mắt sáng lấp lánh cùng với nụ cười thản nhiên nơi khóe môi, biểu cảm giống hệt người nào đó mỗi khi đang đắc ý.
Thật là chướng mắt!
Cùng là anh em sinh đôi, chỉ vì sinh sau vài phút mà ông ta đã vĩnh viễn trở thành cái bóng của chính anh trai mình.


Mất đi quyền thừa kế Diệp Thị, đồng thời mất đi người phụ nữ mình yêu.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau biểu quyết bầu chọn thành viên vào ban giám đốc nhiệm kỳ mới.”
Ngay lập tức, một bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy phòng họp như báo hiệu một trận tranh đấu sắp bắt đầu.
Diệp Tống Lâm nhìn những người theo phe cánh của mình, trên môi nhếch lên một nụ cười tự mãn.

Ông ta biết, để một phát lật đổ Diệp Mỹ Uyên, chính là việc không thể nào.

Vì vậy, ông ta cần từ từ cài cắm từng người một vào ban giám đốc.
Đợi khi ông ta hoàn toàn khống chế được cơ quan đầu não này, thì dù chưa thể hất Mỹ Uyên ra khỏi vị trí chủ tịch nhưng ban giám đốc sẽ chẳng còn nằm trong quyền khống chế của cô nữa, về sau ông ta sẽ càng thoải mái “dạy dỗ” đứa cháu gái này hơn.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện nào là tuyệt đối…
“Trước khi chúng ta giơ tay biểu quyết bầu chọn cho giám đốc Lý, tôi có thứ này muốn cho các vị xem.”
“Chủ tịch Diệp, cái đó có quan trọng không? Cũng đã gần đến giờ nghỉ trưa rồi, cô đừng nên làm lỡ thời gian của mọi người chứ?”
Với linh cảm của mình, Diệp Tống Lâm ngay lập tức lên tiếng ngăn cản.

Không chút kiêng dè, ở vị trí chủ tọa Diệp Mỹ Uyên nhìn thẳng vào mắt của ông ta, đôi mày liễu nhếch lên vẻ khiêu khích.
“Sẽ không để mất thời gian của mọi người đâu.

Sau khi xem xong, chúng ta quyết định bầu chọn cho giám đốc Lý hay không cũng chưa muộn.”
Nhanh chóng trợ lý của cô đã đem tài liệu phát cho mọi người.

Các cổ đông nửa tin nửa ngờ, cẩn thận xem xét những số liệu mà Mỹ Uyên vừa đưa ra.

Rất nhanh, có người đã thấy được sự bất thường.
“Những hạng mục này rõ ràng là rất tốt, sao có thể lỗ nhiều như vậy, phòng tài chính làm ăn kiểu gì thế?”

Diệp Mỹ Uyên hừ lạnh, mục đích của người chú ruột này rành rành như vậy, cô đương nhiên sẽ không để cho ông ta toại nguyện.
Đảo mắt về phía Diệp Tống Lâm, giám đốc Lý nhẹ nhàng nói sơ qua các phương diện tài chính, báo cáo vài con số, cẩn thận tránh nặng tìm nhẹ.

Vừa không lừa gạt cổ đông nhưng cũng không để họ cảm thấy ở phương diện này có gì không ổn.
Diệp Tống Lâm trợn mắt nhìn cô, sắc mặt u tối như đáy nồi, đối diện với ánh nhìn sát khí ấy Mỹ Uyên khẽ nghiêng đầu, lợi dụng lọn tóc dài che đi nụ cười lạnh ở trên môi.
Muốn đưa người vào ban giám đốc để kìm hãm cô sao? Sau này nên chọn người có tài cán hơn đi!
Giấy thì không gói được lửa, những người ngồi đây đa phần đều lăn lộn từ trong ngành tài chính mà ra, nội tình bên trong thế nào họ đều đã đoán được.

Và chắc chắn bọn họ sẽ không để yên cho giám đốc Lý.
“Công ty giao phòng tài chính vào tay người như giám đốc Lưu đây thật đúng là thất sách!”
Một cổ đông bất mãn lên tiếng, mọi người đều đồng loạt phụ họa theo, giám đốc Lý cúi đầu, cảm thấy tiền đồ của mình đã đến lúc chấm dứt.

Còn về phía Diệp Tống Lâm, ông ta đã giận đến độ tim thắt lại.
“Chuyện của giám đốc Lý, tôi sẽ điều tra cẩn thận và cho mọi người một câu trả lời thích đáng.”
Trước ánh mắt như lăng trì của người chú ruột, Mỹ Uyên cười cười giảng hòa.

Nhưng đuôi mắt vẫn lặng lẽ quan sát từng nhất của nhất động của Diệp Tống Lâm.
Chú à, kịch hay còn ở phía sau, hy vọng tim chú đủ khỏe để tiếp nhận!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi