MỖI LẦN ĐỀU LÀ TÔI NẰM KHÔNG CŨNG TRÚNG ĐẠN

Tiền Thiển vất vả đưa nam nữ chính nửa chết nửa sống lên Linh thuyền, nhức nhối lấy một viên Linh thạch hạ phẩm lắp vào Linh thuyền. Một tháng cô mới được một viên Linh thạch hạ phẩm, đi chuyến này tiêu sạch hai tháng lương rồi! Còn chưa nói tiền thuê nữa...

Tiền Thiển điều khiển linh thuyền, tăng tốc bay về phía tông môn. Trời sắp tối rồi, ít nhất cô phải ra khỏi Đạm Vân Sơn trước khi trời tối. Diệu Linh Tông bọn họ cũng coi như một môn phái lớn, có một mảnh đất ngoài Đạm Vân Sơn. Chỉ cần đến trụ sở Diệu Linh Tông là có người đưa nam nữ chính về giúp cô.

Tiền Thiển chăm chú đi đường nên không để ý thật ra Lục Phù Diêu đã mở mắt từ lâu. Nàng trừng mắt nhìn lưng Tiền Thiển, trong mắt có vài phần tàn nhẫn.

"Sao lại cứu ta?" Tiền Thiển bị giọng nói phía sau làm giật mình. Cô quay đầu lại, đụng ngay ánh mắt trong như nước của người ta.

Bà mợ!!! Cực phẩm mỹ nữ!!! Khi nhìn rõ mặt Lục Phù Diêu, Tiền Thiển rất không có tiền đồ mà sa vào trạng thái đờ đẫn. Đây là cô gái xinh đẹp nhất cô từng gặp, dù các nhiệm vụ trước đó nữ chính đều là mỹ nữ nhưng còn kém xa so với Lục Phù Diêu! Gương mặt này quả là rực rỡ như mặt trời, tuy bị trọng thương nên sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng không ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của nàng. Thậm chí Tiền Thiển cảm thấy, chỉ cần nhìn Lục Phù Diêu, tổn thương vừa dạo quanh đám thi thể được chữa sạch hết.

Thấy Tiền Thiển không đáp mà chỉ ngẩn người nhìn mặt nàng, thần sắc Lục Phù Diêu càng tàn độc hơn: "Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn khai báo, tuy ta không thể hành động nhưng vẫn đủ chơi chết ngươi."

Tiền Thiển giật nảy mình, kinh ngạc nhìn mặt Lục Phù Diêu. Nữ chính đại nhân à, tính tình cô thật táo bạo nha! Nhưng cô đẹp, cô có lý!!!

"Vì ta thấy ngài còn sống nên cứu, nếu mặc kệ chẳng phải sẽ bị Yêu thú ăn sạch sao." Tiền Thiển nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lục Phù Diêu, quyết định giả ngu. Cô cũng đâu thể đáp vì ngài là nữ chính nên tui cứu ngài đâu?!

"Vậy ngươi cứu hắn cũng vì hắn còn sống?" Ánh mắt Lục Phù Diêu bén nhọn nhìn Tiêu Đồng Phong nằm một bên.

"Không phải đâu, đó là Huyền Giám chân nhân của Diệu Linh Tông chúng ta, ta phải gọi hắn sư thúc tổ, vậy nên nhất định phải cứu." Tiền Thiển chọn lý do hợp lý nhất. Nhưng một tiểu đệ tử Luyện khí tầng 3 như cô xuất hiện ở khu giảm xóc Đạm Vân Sơn không hợp lẽ thường lắm.

"Ồ? Nói như vậy, ngươi cố ý tới cứu Huyền Giám chân nhân? Hắn truyền tin cho ngươi?" Lục Phù Diêu nhếch miệng nhìn Tiền Thiển.

Tiền Thiển: (⊙o⊙)!! Nữ chính thật nhạy cảm, lập tức phát hiện cô không hợp lẽ thường! Sao Huyền Giám chân nhân lại quen biết với tiểu đệ tử ngoại môn được.

"Không phải!" Tiền Thiển vội vàng khoát tay: "Ta tình cờ nhìn thấy, hôm nay ta ra ngoài làm nhiệm vụ tông môn!"

"Ồ." Lục Phù Diêu cười nhẹ: "Sao nhiệm vụ tông môn lại để một mình đệ tử Luyện Khí kỳ ngươi tiến vào khu giảm xóc Đạm Vân Sơn?"

Biết ngay nàng hỏi cái này mà! Trong lòng Tiền Thiển thầm trợn mắt, may là cô chuẩn bị trước rồi!

Tiền Thiển vờ như giật mình, hơi chút ngơ ngác nhìn Lục Phù Diêu: "Đó là khu giảm xóc sao?"

"Ồ, đường ngươi đi mà ngươi không nhớ ư?" Ý cười nhạo của Lục Phù Diêu càng rõ ràng.

Tiền Thiển cúi đầu xuống, bực mình lầm bầm: "Ta bận tìm Lam Khô thảo..."

"Ngươi nhận nhiệm vụ hái Lam Khô thảo?" Lục Phù Diêu sững sờ.

Tiền Thiển gật gật đầu: "Tiền bối, ta không dám lừa gạt ngài."

"Vì sao?" Vẻ mặt Lục Phù Diêu khó tin: "Lam Khô Thảo mọc ở nơi giao nhau giữa trong và ngoài Đạm Vân Sơn, gần khu vực Yêu thú cấp 3 sinh sống. Ngươi chỉ là đệ tử Luyện khí tầng 3, sao lại nhận nhiệm vụ thế này?"

"Ta... Ta không biết... Không ai nói cho ta biết. Lam Khô thảo là nhiệm vụ có điểm cống hiến cao nhất ta có thể nhận." Vẻ mặt Tiền Thiển càng sợ hơn: "Ta không dám giết Yêu thú, chỉ có thể nhận nhiệm vụ, tìm nhiệm vụ có điểm cống hiến cao nhất mà Luyện khí tầng 3 có thể nhận."

Tiền Thiển cũng không nói dối, quả thực cô không dám giết Yêu thú, cố gắng mấy lần đều ở trình độ bị Giai Đề thỏ cấp 1 đuổi chạy. Thật ra loại thỏ kia không có lực sát thương gì, cùng lắm là cắn ra được một miếng to mà thôi. Nhưng Tiền Thiển đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn dễ cưng của nó không xuống tay được, vậy là đành bị nó đuổi chạy.

"Vậy sao ngươi chạy tới khu giảm xóc được?" Lục Phù Diêu nhìn gương mặt ngốc của Tiền Thiển, biểu tình câm lặng. Sao lại có tu sĩ không dám giết Yêu thú chứ, dạng này sao tu thành đại đạo được.

"Ta... Ta cũng không biết, ta chỉ tìm Lam Khô thảo." Tiền Thiển móc mấy cây Lam Khô thảo trong túi trữ vật ra cho Lục Phù Diêu xem: "Nhưng vẫn không hái đủ..."

"Ngươi..." Hình như Lục Phù Diêu không chịu được trình độ ngu người của Tiền Thiển nữa: "Ngươi không biết nơi Lam Khô thảo mọc à? Khu vực sinh sống của thực vật Đạm Vân Sơn được ghi rất rõ trong Đạm Vân Sơn Thực Vật Chí."

Tiền Thiển cúi đầu xuống, co rúm lại như chim cút: "Ta không có điểm cống hiến có thể đổi... Cũng không nỡ mua... Một tháng chỉ có một viên Linh thạch, bỏ ra là hết..."

Lục Phù Diêu hình như sắp bị Tiền Thiển làm tức chết, nhắm mắt lại nửa ngày không nói chuyện.

Tiền Thiển thấy nàng ấy không hỏi nữa, lặng lẽ thở phào một cái, quay đầu lại không nhìn. Linh thuyền yên lặng bay về phía Diệu Linh Tông.

Đợi khi bay khỏi khu giảm xóc, lúc Tiền Thiển đang điều chỉnh phương hướng, Lục Phù Diêu sau lưng bỗng mở miệng.

"Ngươi qua đây!" Lục Phù Diêu không động được, nhưng mắt nhìn thẳng Tiền Thiển.

Tiền Thiển quay đầu đưa mắt hỏi nàng.

"Ta bảo ngươi qua đây!" Lục Phù Diêu bắt đầu nóng nảy. Nếu không phải nàng không cử động được thì đã sớm nhảy dựng lên đánh Tiền Thiển.

Được rồi! Người ta đẹp người ta có lý! Tiền Thiển thở dài nhích tới cạnh Lục Phù Diêu: "Tiền bối có dặn dò gì sao? Sắp tới tông môn chúng ta rồi, lát nữa ta sẽ gọi người tới trị thương giúp ngài."

"Ngươi cứ tùy tiện cứu ta về như vậy không sợ cứu nhầm kẻ thù của Huyền Giám chân nhân à?" Ánh mắt Lục Phù Diêu nhìn Tiền Thiển có chút vi diệu.

Tiền Thiển nghĩ thầm tuyệt đối không có chuyện được! Lục Phù Diêu xinh nha! Tên ngựa giống kia vừa thấy nàng đã đứng không vững chứ đừng nói là chỉ có chút thù hận giết người đoạt bảo. Dù Lục Phù Diêu giết cả nhà gã ngựa giống thì gã cũng không so đo với nàng ấy!

"À, cái đó, chờ chúng ta tới tông môn, cứu sư thúc tổ tỉnh là biết. Chuyện khi ấy tính sau. Nhưng nếu giờ tùy tiện ném ngài ở chỗ nào đó thì quá nguy hiểm, chẳng may gặp Yêu thú thì sao." Tiền Thiển ngu ngơ cười.

Ánh mắt Lục Phù Diêu lóe lên, cũng không tiếp tục đề tài này. Nàng hơi gật đầu, dùng sức đưa mắt nhìn phía Tiêu Đồng Phong, sai Tiền Thiển: "Ngươi tháo trữ vật giới chỉ của hắn xuống, cả kiếm trong tay hắn nữa, cầm hết tới đây cho ta."

Tiền Thiển sợ ngây người! Lục Phù Diêu muốn ăn cướp trước mặt cô à!!! Vậy cô có bị giết người diệt khẩu không!!! Phải chạy trốn không!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi