MỖI LẦN GHI BÀN ĐỀU VÌ EM

Editor: Nấm

Beta: Dâu Tây

____________

Trên màn hình lớn, lông mi của Carlos được hiện lên một cách rõ nét, Tô Thanh Gia cảm nhận được không khí náo nhiệt phía sau lưng, trong lòng cô chợt sinh ra cảm giác tự hào. Cô nhìn về phía Carlos rồi làm động tác cổ vũ.

Phía sau cô là cả một biển người thế nhưng Carlos vẫn cảm thấy cô thật nổi bật, tóc đen như thác nước, lông mày rõ như điêu khắc.

Nhìn cô tươi cười, lo lắng trong lòng Carlos vơi đi không ít.

Là cầu thủ dự bị thì có sao đâu? Chỉ cần cậu biết, búp bê tóc đen của cậu đến đây vì cậu, như thế là tốt rồi.

Trận đấu chính thức bắt đầu, Atletico Madrid gặp Barca, đây là trận đại chiến giữa hai đội đầu bảng.

Mọi người đều chuyển tầm mắt xuống dưới sân bóng, hô hấp trở nên dồn dập, cổ động viên của cả hai đội đều hò hét không biết mệt mỏi.

Carlos hết sức chăm chú quan sát tình huống của trận đấu. Mặc dù bây giờ cậu chỉ là cầu thủ dự bị, nhưng sự cạnh tranh ở đội một sẽ giúp ích rất nhiều cho một cầu thủ trẻ như cậu. Cậu biết bản thân mình còn nhiều thiếu sót và vẫn còn nhiều sai sót kĩ thuật, nhưng bù lại cậu lại biết cố gắng và nỗ lực, không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo. Sau mỗi trận đấu cậu đều rút ra được bài học, sau đó cố gắng cải thiện bản thân trong trận đấu tiếp theo.

Huấn luyện viên đánh giá rất cao cách làm của cậu, ông cũng nhận định, cậu nhóc tóc vàng mắt xanh này chắc chắn sẽ tỏa sáng.

Thế giới bóng đá quá mức tàn khốc, cậu ngày ngày cố gắng chắc chắn sẽ gặt hái được thành công.

Ông hy vọng Carlos có thể đi đến ngôi đền của các ngôi sao nhờ bàn tay dẫn dắt của ông, nhưng không phải bây giờ, vì cậu còn quá trẻ.

Tuy nhiên kế hoạch vĩnh viễn không thể đuổi kịp quy luật của sự thay đổi.

Phút thứ hai mươi chín, tiền vệ hai mươi bảy tuổi của Barca bị va chạm, một cảnh tượng hỗn loạn xảy ra trên sân.

Hai đội đều giương cung bạt kiếm, các cầu thủ Barca nói với trọng tài rằng Atletico Madrid cố tình phạm lỗi, nhưng trọng tài lại tỏ vẻ không biết. Trong một trận đấu bóng đá, nếu trọng tài không tận mắt nhìn thấy thì họ sẽ không tin vào lời nói của bất kỳ cầu thủ nào.

Vậy nên trọng tài đã bác bỏ yêu cầu của họ.

Điều này khiến cho các cầu thủ Barca rất bất mãn, nhưng tất cả sự tức giận đều phải mỉm nén. Đây là trận đấu được phát sóng trực tiếp, nếu tranh chấp càng kịch liệt, thì rất có thể sau đó sẽ bị phạt càng nghiêm trọng, thậm chí đối mặt với việc bị cấm thi đấu trận tiếp theo.

Huấn luyện viên của hai đội yêu cầu tạm dừng trận đấu.

Huấn viên đi đến để nhìn kỹ vết thương của tiền vệ. Tiền vệ được đồng đội cõng xuống sân. Khi ngã xuống, anh đã nghe thấy rõ tiếng gãy xương. Anh rất muốn đứng lên, dùng tôn nghiêm của một cầu thủ để rời sân, nhưng cái chân trái lại nói cho anh biết bây giờ anh khó có thể đứng lên.

Tiền vệ xin lỗi huấn luyện viên, anh biết vị trí của mình quan trọng thế nào, anh cũng biết lần bị thương này ít nhất ba bốn tháng không thể thi đấu. Mùa giải La Liga vừa mới chính thức bắt đầu, anh lại không thể tiếp tục thi đấu, điều này đối với anh, đối với cả đội bóng mà nói, chính là một đả kích chí mạng.

Tất cả chiến thuật đều bị gián đoạn bởi cái chân trái không thể kiểm soát này.

Anh ta có thể đoán được, ngay tại đây, sau trận đấu này, anh sẽ phải hứng chịu mọi lời chửi rủa đến từ mọi nơi trên thế giới của cổ động viên Barcelona, cùng với đó là những chỉ trích của giới truyền thông.

Nhưng anh hoàn toàn không thể đứng lên nổi, mồ hôi trên đầu không ngừng tuôn ra. Đội y tế tiến hành sơ cứu tạm thời, ngay sau đó anh được đưa lên xe cứu thương để chuyển đến bệnh viện.

Huấn luyện viên nói vài lời với tiền vệ này để anh có thể cảm thấy an tâm hơn. Lúc này, ông cần trấn an tiền vệ bị thương này, ông không muốn lần gãy xương này sẽ để lại bóng ma tâm lý cho anh ấy, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả đời của một cầu thủ.

Sau khi tiễn tiền vệ đó rời đi, huấn luyện viên nhìn về phía Carlos đang ngồi ở một bên.

Ông gọi cầu thủ trẻ mang áo số 23 đến.

Carlos biết huấn luyện viên muốn cho cậu vào sân, trận đấu vừa mới bắt đầu được hai mươi chín phút, Barca cần phải tiếp tục cố gắng, tuyệt đối không thể thua trên sân nhà.

Huấn luyện viên nhìn về khán đài phía nam, các cổ động viên đã đứng dậy, tầm mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người ông.

Bình luận viên xác định xuống sân khấu tin tức (?), có một số fan kích động đã bắt đầu rơi lệ, liên tục cầu nguyện ở trước ngực.

“Carlos, đi khởi động đi.” HLV chỉ về phía sân bóng, “Hãy nói cho tôi biết, em sẽ không làm tôi thất vọng.”

Lời nói của huấn luyện viên vô cùng uy lực, khuôn mặt ông nghiêm túc, quyền uy không nói lên lời, Carlos gật đầu nói: “Em sẽ thắng.”

Cậu gật đầu chào các cầu thủ khác, sau đó bắt đầu khởi động ở ngoài sân.

Camera đã bắt gọn tình huống này và chuyển đến màn hình lớn, cậu thiếu niên tóc vàng đẹp trai đang chuẩn bị khởi động để vào sân.

Bình luận viên ngạc nhiên nói: “Hiện giờ, cầu thủ số 23 của Barca đang bắt đầu khởi động. Huấn luyện viên Rijkaard quyết định cho cầu thủ mới mười bảy tuổi này vào sân sao? Ông ấy muốn đem nhiệm vụ của một tiền vệ giao cho cầu thủ trẻ này ư? Tiền vệ vừa mới rời sân của Barca đã hai mươi bảy tuổi, khoảng cách mười năm liệu có thể khiến Barca phản công thành công không?”

“Chúng ta cùng chúc cho Barca gặp được may mắn. Hy vọng cầu thủ trẻ này sẽ không làm mọi người thất vọng, có thể thể hiện được trình độ cùng kĩ năng không thua kém gì khuôn mặt của cậu ấy.”

Tô Thanh Gia cắn chặt môi dưới, cái miệng nhỏ đỏ hồng trở nên trắng hơn. Cô lo lắng nhìn chằm chằm vào Carlos.

Đối với cậu mà nói khởi động là một việc dễ dàng, sau khi hoàn thành hết các động tác, khuôn mặt của cậu cũng không đỏ lên chút nào, Tô Thanh Gia biết nhất định cậu đang phải chịu áp lực rất lớn.

Đây chính là cơ hội của cậu và cũng là thách thức của cậu.

Vừa mới gia nhập đội một, đương nhiên Carlos còn thiếu kinh nghiệm, trận đấu này sẽ là khởi đầu cho sự nghiệp của cậu. Nếu cậu chơi tốt, cậu sẽ trở thành người hùng của Barca, còn nếu cậu chơi không tốt thì có lẽ sự nghiệp của cậu cũng sẽ kết thúc ngay tại đây.

Một trận đấu lớn như vậy, chính là khảo nghiệm rất lớn đối với thể chất và tinh thần của các cầu thủ. Tại Nou Camp, Carlos sắp sửa bắt đầu màn trình diễn của mình trên sân nhà của Barca

Cũng giống như tất cả mọi người, Tô Thanh Gia đứng lên, bên cạnh cô là người thân của các đồng đội khác, cod rất nhiều người lớn tuổi hơn cô, ai cũng an ủi cô vài câu.

Carlos không để lộ ra biểu cảm gì, tất cả gợn sóng đều được che dấu tận dưới đáy lòng.

Khởi động xong, Rijkaard gọi các cầu thủ lại để chỉ đạo, lời nói của huấn luyện viên đã giúp cầu thủ Barca tràn ngập ý chí chiến đấu, ý chí quyết thắng.

Vào khoảnh khắc này máy quay lại quét về phía tiền vệ đang bừng bừng khí phách này. Bởi vì mới chạy xong nên mái tóc vàng của cậu dựng lên, cậu nhìn về phái máy quay hé miệng nói một câu.

Toàn sân vận động như bùng nổ, nhìn lên màn hình, Tô Thanh Gia dần buông lo lắng xuống.

Bởi Carlos nói với cô “Anh sẽ ghi bàn vì em.”

Những tiếng hô vang dội bỗng chốc im lặng không một tiếng động. Lời nói đầy sức hút của cậu nấn ná trong đầu không chịu rời đi.

Thiếu niên tóc vàng này bĩnh tĩnh tựa như những lần cô đến xem cậu chơi đá bóng trong quá khứ.

Tô Thanh Gia cũng tin, cậu ấy nhất định sẽ làm được như những gì cậu đã hứa. “Anh sẽ ghi bàn vì em.”

Cô trao cho cầu thủ số 23 – người đang nhìn vào mắt cô và mỉm cười ngọt ngào một nụ hôn gió.

Khuôn mặt bình tĩnh của tiền vệ này lập tức đỏ bừng, má lúm đồng tiền hiện lên, các fan nữ gào thét chói tai.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó cậu đã khôi phục được sự bình tĩnh và quay đầu đi thẳng về phía sân bóng.

“Anh sẽ ghi bàn vì em”, những lời này ngoài nói với Tô Thanh Gia nó còn có ý nghĩa như một lời tuyên bố của cậu dành cho cổ động viên Barca. Cậu sẽ chiến đấu vì Barca, mong người hâm mộ sẽ tiếp tục ủng hộ.

Mặc kệ trường hợp gì xảy ra, Carlos chỉ biết rằng cậu nhất định phải thắng.

Trọng tài thổi còi, người xem phấn khích không thôi, tại sân bóng quen thuộc này, trận đấu tiếp tục bắt đầu với tỷ số 1:0.

Carlos nhanh chóng hòa mình vào trận đấu. Điều mọi người bất ngờ là cậu phối hợp rất tốt với các cầu thủ khác. Nếu không phải giữa trận cậu mới vào sân, thì ai nấy đều không thể nhìn ra cậu là cầu thủ dự bị.

Rijkaard vẫn nắm chặt tay thành nắm đấm.

Trận đấu diễn ra rất thuận lợi, phút thứ mười bảy của hiệp hai, Carlos hỗ trợ tiền đạo tấn công và đã giúp Barca san bằng tỉ số.

Các đồng đội vây quanh lại ôm lấy hai người bọn họ.

Bàn thắng này đã truyền cảm hứng cho các cầu thủ. Những cảm xúc tồi tệ trước đó đều được phát tiết, khán đài phía nam vang lên tiếng vỗ tay vang dội.

Bài thơ ca quen thuộc vang lên, Tô Thanh Gia và mọi người cùng nhau hát:

“Chúng tôi đang hò hét ở sân bóng,

Chúng tôi là fan của Barcelona,

Chúng tôi đến từ mọi nơi, không phân biệt tuổi tác và màu da.

Lá cờ đang tung bay,

Xanh tím là màu sắc của nó,

Đội bóng đang dũng cảm giao tranh.

Hãy để chúng tôi kêu tên của họ,

Barca, Barca, Barca!”

Carlos lắng tai nghe trên khán đài của người nhà các cầu thủ, khoảng cách xa như vậy nhưng cậu vẫn phảng phất nghe thấy giọng hát âu yếm dịu dàng của người con gái:

“Cầu thủ và fan đoàn kết ở bên nhau,

Không gì cản nổi chúng tôi,

Chúng tôi nhiều lần ghi bàn,

Không ai là đối thủ của chúng tôi, Barca cường đại là bất khả chiến bại.

Lá cờ đang tung bay,

Xanh tím là màu sắc của nó.

Hãy để chúng tôi kêu tên của họ,

Barca, Barca, Barca!”

Tiếng hát vang lên mãi không dứt. Hai mươi ba phút sau, cầu thủ trẻ có mái tóc vàng lóa mắt này đã dẫn bóng tiến vào vòng cấm của đối phương và ghi bàn.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, bình luận viên vô cùng bất ngờ: “Cầu thủ trẻ tóc vàng đẹp trai này đã hoàn thành xuất sắc mục tiêu đề ra trong ngày đầu tiên ra mắt đội bóng, và năm nay cậu ấy mới mười bảy tuổi. Chúng ta cùng chúc mừng cậu ấy vì đã có thêm một điểm trong mắt Barca!”

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, tiếng hát vẫn truyền đến một cách đứt quãng. Trong tiếng hát, thời gian phảng phất như xuyên qua đám đông cùng năm tháng ngược trở về 5 năm trước.

Tô Thanh Gia vẫn tiếp tục hát bài hát ca ngợi Barca. Giọng hát của cô nhu hòa, nhẹ nhàng như một giấc mộng.

Năm đó cô cũng ngồi trên khán đài xem các cầu thủ chiến đấu. Khi ấy Carlos vẫn còn rất trẻ, vóc dáng không được cao như vậy, cô chỉ cần hơi nhón mũi chân là có thể chạm tới mái tóc mềm mại của cậu. Lúc đó Carlos đã hát bài hát này cho cô nghe và nói với cô rằng: Sẽ có một ngày, cậu sẽ ghi bàn ở trên sân bóng này.

Tất cả những mất mát ở quảng trường Columbus, những khát khao ở Nou Camp, những khổ sở ở La Masia và những ngày dài vắng mặt ở Philadelphia như xẹt qua ngay trước mắt cô, tâp trung hết vào cầu thủ số 23 đang ngất ngây vì bàn thắng.

Bây giờ cô hát bài hát này vì cậu thiếu niên tóc vàng trên sân, hát cho giấc mơ của cậu và hát cho thành công của cậu.

Trải qua 5 năm mưa gió, ngay tại đây, giấc mơ của cậu đang tỏa sáng rực rỡ như những viên kim cương.

Cậu chạy đến vị trí dành cho gia đình, phía sau cậu là sân bóng rộng lớn, mái tóc vàng của cậu tung bay trong gió.

Carlos lớn rất nhanh và cũng rất cao, dù cho cô nhón mũi chân cũng không thể chạm đến mái tóc của cậu, cậu đã đi từ khán đài đến sân bóng mà cậu hằng mơ ước.

Nhưng Tô Thanh Gia biết, dù cậu bé này thay đổi như thế nào đi nữa thì trái tim của cậu cũng sẽ mãi không thay đổi.

Cách rào chắn, cách biển người, trên ngực của chàng trai, tên cô đang đập cùng với trái tim của cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi