MỖI LẦN THỊ TẨM, TA ĐỀU ĐẾN THÁNG

Ngày hôm sau, hắn đúng hẹn đến.

Đám nam nhân bọn họ thường thích làm mấy chuyện k1ch thích.

Quả nhiên, trên bức tường xám đột ngột xuất hiện một cái hốc to, khảm một bức tượng Văn Thù Bồ Tát.

Nếu ta nhớ không nhầm, bức tường này là tường bên ngoài cung của Mai quý nhân.

Tổn thất thật là lớn.

Tiêu Thời Vân cười tủm tỉm nhìn ta, "Thế nào? Nói được thì làm được."

Nói xong thò đầu qua, "Sao lại mang theo cây kéo tới? Không cần cắt băng khánh thành, không cần cắt băng khánh thành."

Ta giơ cây kéo lên, "Ngài khách sáo rồi, ta không cắt băng khánh thành, ta cắt người."

Một lát sau, trong rừng cây vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của nam nhân.

Ta cầm cây kéo đuổi theo phía sau, Tiêu Thời Vân gào khóc kêu, "Tha mạng!"

Xoẹt xoẹt!

"Này thì nãi đại này!"

Xoẹt Xoẹt!

"Này thì dục với chả cương này!"

Xoẹt xoẹt!

Tiêu Thời Vân tức giận hét lên: "Hạ Bảo Nhi! Ngươi như vậy gọi là không có văn hóa hóa giận!"

Xoẹt Xoẹt!

Gần đây trong cung lan truyền một lời đồn, đó là… ma quỷ lộng hành.

Đầu tiên là nói về bức tường bên ngoài cung của Mai quý nhân, không hiểu sao đột nhiên có thêm một bức tượng Văn Thù Bồ Tát.

Còn có cung nữ nghe thấy tiếng kéo xoẹt xoẹt cùng với tiếng kêu thảm thiết của nam nhân.

Bọn họ nói, là lão thái giám trong cung ch.ết thảm, không được chôn cất cùng với của quý của mình, oan hồn quấy phá, quay lại trần gian để tìm kiếm.

"Lão thái giám" trong lời đồn đang cầm một cuốn sách giơ về phía ta, khăng khăng khẳng định bản thân không hề trêu đùa ta.

Có lẽ âm thanh tranh luận của hai chúng ta quá lớn, kinh động đến thị vệ hoàng cung.

Mai quý nhân dẫn theo nha hoàn tức hộc m.áu mà trèo tường qua, hét lên: "Chỉ có kẻ làm trộm một ngàn ngày, chứ không ai phòng được kẻ trộm một ngàn ngày, hôm nay ta nhất định phải lột da ngươi!"

Tiêu Thời Vân đẩy ta về phía trước, dùng tay áo che mặt chạy trối chết.

Mai quý nhân đá giày đi, chỉ vào bàn thờ Phật lõm vào trên tường, nở nụ cười dữ tợn: "Được lắm! Triệu Xuân Anh, ngươi có ý gì! Trêu ngươi ta?"

Nha hoàn che miệng thêm dầu vào lửa: "Nương nương, cái này gọi là đào góc tường!"

Ặc, nàng thật sự đoán đúng rồi, còn không phải là đào góc tường sao?

Lời này ta không dám nói, Mai quý nhân sớm đã nổi trận lôi đình, "Triệu Xuân Anh! Ngươi khinh người quá đáng! Không chỉ nguyền rủa ta, còn tằng tịu với thái giám! Người đâu! Bắt lại cho bổn cung!"

Một đám người không nói lời nào, xách ta lên như xách h.eo, ta vừa đi vừa thành khẩn nói với Mai quý nhân: "Đừng nóng vội, hoàng thượng không thích ngươi như vậy đâu."

Mai quý nhân cười lạnh nói: "Ta sao? Triệu Xuân Anh, khi nào đến lượt ngươi dạy ta làm việc."

Trong cung của Mai quý nhân có một căn phòng chứa củi, lạnh lẽo vô cùng, ta bị ném vào trong đó, trời tối đen, ta dán tai vào khe cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Bên ngoài hỗn loạn, ta cẩn thận nghe một lúc lâu, hóa ra là Tiêu Thời Vân đến.

Hắn đứng bên ngoài, cũng không vào nhà, ho khan một tiếng, thâm tình chân thành nói với Mai quý nhân: "Nghe nói nàng bắt được trộm, trẫm đến gặp nàng ta."

Mai quý nhân cười gượng hai tiếng, "Không phải chuyện gì to tát, thần thiếp tự mình xử lý được."

Cái đầu óc ngu xuẩn của Mai quý nhân sao có thể đấu lại Tiêu Thời Vân, chỉ chốc lát đã bại trận.

Tiếng bước chân dần dần tới gần, ta hoảng loạn khắp nơi tìm chỗ ẩn thân, nếu để hắn biết ta giả mạo Hạ Bảo Nhi, nhất định sẽ tức giận xông thẳng vào hang ổ của ta.

Cửa két một tiếng mở ra, cô cô quản sự kinh hãi: "Nương nương! Không thấy người đâu!"

Mai quý nhân không mặn không nhạt nói: "Nhất định là tên trộm âm hiểm xảo trá, nửa đường chạy thoát mất rồi."

Tiêu Thời Vân cười tủm tỉm nói: "Nơi này chỉ có một cánh cửa thông ra bên ngoài, trẫm đoán là nàng ta vẫn đang ẩn núp ở đâu đó quanh đây."

Tên ngu ngốc Tiêu Thời Vân này.

Ta trốn dưới đống rơm, lũ bò sát bò lổm ngổm xung quanh ta.

Triệu Xuân Anh ta tiền đồ vô lượng, đã bao giờ phải chịu ủy khuất như thế này, chỉ nghe thấy Tiêu Thời Vân vung tay lên, hứng thú dào dạt ra lệnh: "Người đâu, lật tung chỗ này lên cho trẫm."

Vì vậy, Tiêu Thời Vân không chỉ đục tường, mà còn phá tung phòng bếp nhỏ của Mai quý nhân, khi ta bị bắt, tiền riêng nàng giấu dưới viên gạch xanh thứ ba ở góc tường cũng bị lục soát ra.

Nàng nhìn túi tiền mà Tiêu Thời Vân vân vê ở trong tay, khuôn mặt vặn vẹo, tức giận phun ra toàn bộ ân oán năm xưa của ta và nàng.

Tiêu Thời Vân từ đầu đến cuối chỉ cười tủm tỉm lắng nghe, cũng không nhìn ta, chờ Mai quý nhân nói xong, hắn mới chậm rãi nói:

"Nàng tự mình lập hình phòng, trẫm nể tỉnh nàng tuổi trẻ thiếu hiểu biết, không truy cứu chuyện này, nhưng người này, trẫm phải mang đi."

Mai quý nhân cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt liếc ta, do dự nói: "Hoàng thượng, nàng... tội của nàng chứa đến mức phải ch.ết..."

Tiêu Thời Vân kinh ngạc nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn qua nhìn lại giữa ta và nàng, phất tay, sai người lôi ta đi.

Ra khỏi cung của Mai quý nhân, bọn họ đột nhiên buông ta ra, tản đi khắp nơi.

Tiêu Thời Vân vững vàng bước đi ở phía trước, ta ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Hắn đột nhiên dừng chân, ngửa đầu ra vẻ thâm trầm nói: "Ngươi là Hạ Bảo Nhi?"

Ta cười gượng, "Đúng, cũng không hoàn toàn đúng."

Tiêu Thời Vân lại nói: "Ngươi cũng đừng giả câm giả điếc nữa, trẫm nhớ rõ kinh nguyệt của ngươi không đều, nếu không phải ngươi nhét cho Kính Sự Phòng một thỏi bạc lớn, trầm còn nghi nhờ ngươi đang cố ý tranh sủng ấy chứ."

Có ý gì, theo dõi ta sao?

"Chuyện làm ăn không tệ ha?" Tiêu Thời Vân không đầu không đuôi mà nói một câu.

Ta khéo đưa đẩy, thuận miệng nói: "Nhờ phúc của ngài."

Vừa nói xong, không khí đột nhiên yên lặng, Tiêu Thời Vân cười nửa miệng nhìn ta, "Ngươi dám dẫn mối cho trẫm? Còn đưa tới ba người?"

"Đó không phải là đưa, là các nàng đoạt."

Tiêu Thời Vân chép miệng, "Người khoan hãy nói, người từ trong cung của ngươi ra đều không tồi."

"..."

"Làm rất tốt, Xuân Anh, trẫm rất hài lòng."

Một khi ta sốt ruột liền nói không ra lời, vỗ vỗ vào ngực mình, "Ta... Ta... Ta..." còn muốn đưa thêm một người nữa.

"Ngươi sao?" Hắn sửng sốt, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười vang, "Xem trí nhớ của trẫm này, sao có thể quên mất ngươi cơ chứ?"

Hăn nâng ngón tay đeo ngọc bội lên, nhẹ nhàng chỉ vào mặt ta, "Ngày mai đến Kính Sự Phòng nhậm chức đi."

Ta: "?"

Đôi mắt đen của Tiêu Thời Vân tỏa sáng, "Xuân Anh à, nửa th@n dưới, à nửa đời sau của trẫm, có hạnh phúc hay không, hoàn toàn trông cậy vào ngươi."

Quả nhiên là một tên háo sắc.

Ta không muốn nói chuyện với hắn.

"À, phải rồi." Trước khi đi, hắn cảnh cáo ta, "Đừng lôi ta vào cái chuyện ma quỷ gì mà lão thái giám đi tìm của quý đấy. Trẫm không muốn đang tuổi xuân phơi phới, lại bị Thái hậu xách lỗ tai lôi đi dạy dỗ đâu."

Nói xong, hắn giống như vừa giải quyết xong một việc trọng đại, bước chân nhẹ như bay rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi