MỖI LẦN TỈNH DẬY ĐỀU TRỞ THÀNH KẺ TÌNH NGHI


Khác với tưởng tượng của tất cả mọi người trong Thiết Kế Trung Nguyên, vừa qua giờ nghỉ trưa Đặng Tư Bác đã trở về công ty.

Thấy không phải chuyện lớn gì nhưng khó tránh khỏi có vài đồng nghiệp tiến đến hỏi thăm người trong cuộc xem có lấy được tin tức gì không.

Dưới một đống ánh mắt tò mò Đặng Tư Bác có nói gì cũng không thể tiếp tục tịnh tâm làm việc nên cuối cùng chỉ có thể xụ mặt chui vào lối phòng cháy ở phía tây công ty.

Theo tiếng cửa sắt chỗ cầu thang bị đóng mạnh lại, ngay sau đó là một khoảng im lặng khiến người sợ hãi.

Đặng Tư Bác như bị rút hết sức lực vịn cả người vào lan can rồi từ từ ngồi xuống bậc thang, nghĩ lại những câu hỏi bén nhọn của cảnh sát và ánh mắt đánh giá không chút thân thiện của đồng nghiệp, gã chỉ cảm thấy cực kỳ khó thở, thái dương co rút đau đớn.


Đợi tới khi hoàn hồn hắn kinh ngạc khi phát hiện bản thân đã ra một đống mồ hôi lạnh từ lúc nào, muốn lau sạch mồ hôi dính nhớp trên mặt nhưng sờ cả người cũng không thể tìm được một tờ giấy ăn.

Giây tiếp theo gã bỗng nhìn thấy tờ giấy trước mặt và người đưa nó, mắt gã chợt trừng lớn.

Thấy gã không phản ứng lại Tưởng Thiên Du cũng không hề khách sáo mà nhét giấy ăn vào tay gã rồi dựa vào lan can xé túi sandwich trong tay ra bắt đầu ăn.

Đặng Tư Bác phản xạ có điều kiện đứng lên muốn xoay người rời đi.

Nhưng khi tay đặt ở trên then cửa gã lại do dự.

Một bên là Chu Nhã luôn có mối quan hệ không tốt, một bên là các đồng nghiệp hận không thể lột một lớp da gã ra, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Ngay khi gã còn chưa quyết định được, Tưởng Thiên Du ở phía sau đột nhiên mở miệng.

“Xin lỗi nhưng mà tôi vẫn muốn hỏi một câu, anh bắt đầu với Đinh Thiên Lãng từ bao giờ vậy?” Vì trong miệng cô còn có sandwich nên câu hỏi này có chút không nghe rõ.

Nhưng câu hỏi không nghe rõ này lại như một tiếng sấm bổ xuống đầu Đặng Tư Bác, tai gã ù lên ngay lập tức, muốn chối bỏ theo bản năng: “Không…”“Vậy nên anh cảm thấy tôi là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của hai người phải không.

” Tưởng Thiên Du nuốt miếng sandwich cuối cùng xuống, giọng điệu cũng vững chắc hơn trước.


Hai ngày nay cô đã cẩn thận phân tích những dấu vết để lại từ chỗ trí nhớ vụn vặt của Chu Nhã, phát hiện khi Đặng Tư Bác mới nhận chức vào năm ngoái quan hệ của hai người vẫn khá ổn.

Quan hệ của cả hai chuyển biến xấu là khi Chu Nhã với Đinh Thiên Lãng công khai việc hai người yêu nhau trong công ty, trong một cuộc họp về hạng mục nào đấy Đặng Tư Bác đã vịn vào một lỗi sai của Chu Nhã mà phát tác ngay tại chỗ, gây gổ rất khó coi.

Từ lần đó mối quan hệ của hai người càng trở nên gay gắt, trong lúc đó có vô số tranh cãi nhỏ, cuối cùng biến thành nhìn nhau một cái cũng cảm thấy đen đủi.

Bàn tay nắm then cửa vì dùng quá nhiều sức mà nổi hết cả gân xanh, cuối cùng Đặng Tư Bác vẫn buông tay thuận thế xoay người dựa vào vách tường bên cạnh.

Gã mở mắt lẳng lặng nhìn người phụ nữ ở đối diện, cuối cùng nở một nụ cười tự giễu: “Tôi biết thật ra chuyện này chẳng liên quan gì tới cô vì lúc ấy không ai trong công ty biết về quan hệ giữa chúng tôi cả, nói đúng ra thì cô cũng chỉ là một người bị thằng đó lừa thôi.

”“Chỉ là…” Khi gã nói đến đây giọng nói bắt đầu run lên.

Chỉ là gã cũng là người, sẽ hận mà cũng sẽ ghen tị.


Ghen tị Chu Nhã có thể làm trò trước mặt mọi người ngã vào trong lòng ngực Đinh Thiên Lãng, ghen tị bọn họ có thể không coi ai ra gì mắt đi mày lại trong phòng trà.

Lúc ấy gã vừa tốt nghiệp vào Thiết Kế Trung Nguyên làm việc, nếu không chơi cái app kết bạn kia thì cũng sẽ không…Bứt khỏi hồi ức về đoạn tình cảm đau khổ, Đặng Tư Bác hơi nghi ngờ nheo mắt lại: “Cảnh sát tìm được tôi thông qua lịch sử trò chuyện của tôi với Đinh Thiên Lãng nhưng sao cô lại biết được?”Sau khi cắt đứt với Đinh Thiên Lãng, gã đã phát triển một đoạn tình cảm khá là khoẻ mạnh, lúc này gã mới nhìn rõ thằng chó đó đơn giản là thích đồng tính nhưng lại sợ hãi cái nhìn thế gian nên mới dùng một đống quan hệ dị tính để che giấu đống rác của con người thật!Với đức hạnh đó thì Đinh Thiên Lãng nhất định sẽ không lộ ra bất cứ manh mối gì trước mặt người khác.

“Đoán.

” Tưởng Thiên Du hàm hồ đáp: “Chúng tôi chia tay cũng là vì phát hiện ra anh ta ngoại tình, anh cũng biết, loại người như anh ta…”Đặng Tư Bác nghe vậy thì không nói gì mà chỉ mím chặt môi, theo bản năng cho rằng Đinh Thiên Lãng tự chơi quá trớn, dù sao thì đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

“Vậy nên hôm nay cảnh sát đưa anh đi là muốn hỏi những chuyện liên quan giữa anh và Đinh Thiên Lãng à?” Tưởng Thiên Du thấy thế thì lại hỏi, sau đó còn lẩm bẩm: “Anh cũng không cần để ý quá đâu, tôi đã đi tới Cục Cảnh Sát để phối hợp điều tra rồi, trước đây trong công ty không phải còn truyền tai nhau rằng tôi giết Đinh Thiên Lãng rồi lao đầu vào xe để đi theo anh ta đó sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi