MỖI LẦN TỈNH DẬY ĐỀU TRỞ THÀNH KẺ TÌNH NGHI


“Xuỳ…” Đặng Tư Bác thật sự đã thả lỏng nhờ câu nói của cô, muốn cười nhưng lại cảm thấy mất mặt, cuối cùng chỉ có thể phát ra một âm thanh vừa ngắn ngủi vừa kỳ dị, cơ miệng run rẩy, biểu cảm tràn đầy sự phức tạp.

“Tóm lại là tôi không giết thằng khốn đó.

” Sau khi Đặng Tư Bác điều chỉnh tâm tình xong thầm trợn trắng mắt.

Giờ gã có tình yêu mỹ mãn, cuộc sống hạnh phúc, nói toẹt ra là không cần làm bất cứ việc trái pháp luật nào vì thứ cặn bã đó.

Tưởng Thiên Du rất đồng cảm gật đầu.

Giây phút hài hoà ngắn ngủi qua đi để lại một bầu không khí im lặng xấu hổ dần dần bao trùm cầu thang.

Đinh linh linh linh linh……Ong… Ong… Ong…Cả hai đều cực kỳ nhanh nhẹn lấy điện thoại của mình ra, bên cô là Đoàn A Na thông báo sắp mở họp rồi, chắc bên Đặng Tư Bác là vị đồng nghiệp thân thiết nào mật báo qua.

Sau khi lần lượt cắt đứt điện thoại cả hai lại lâm vào sự im lặng khiến người ta hít thở không thông.


Cuối cùng vẫn là Đặng Tư Bác kéo cánh cửa sắt đi ra ngoài trước, rồi lập tức đi về bàn làm việc chuẩn bị tài liệu liên quan cần để mở họp.

Tưởng Thiên Du lại không xa không gần đi theo gã, khi đi qua bàn làm việc của gã vô ý thấy cái gì đó khiến cô dừng bước.

Có lẽ vì các đồng nghiệp xung quanh đang bận rộn vì cuộc họp sắp tới, cả Đặng Tư Bác đều không nhận ra điểm khác thường của cô, mọi người đều nhanh chóng đi về phía phòng họp, nơi đây trở nên quạnh quẽ trong nháy mắt.

Cô cẩn thận không để cho bản thân quá nổi bật đi về phía bàn làm việc của Đặng Tư Bác rồi cẩn thận nhìn xuống.

Ừm…Đó là vài tấm ảnh bừa bộn ở trong góc bàn làm việc.

Có lẽ là vì tất cả nhân viên đều thuộc giới trẻ nên môi trường làm việc trong Thiết Kế Trung Nguyên đa phần là thả lỏng.

Ví dụ như boss sẽ không can thiệp quá nhiều vào style trang trí bàn làm việc của nhân viên, quét mắt qua thấy trăm (lung) hoa (tung) đua (rối) nở (loạn) cũng xem như là sự đặc sắc của công ty.

Vậy nên chỉ là vài tấm ảnh mà thôi, không có gì phải bất ngờ cả.

Chẳng qua là… Tưởng Thiên Du nghiêng đầu, những tấm ảnh này lại ở trong một góc khuất tối tăm bụi bặm.

Chỉ là không biết sáng nay cảnh sát tới lục soát không trả vật về chỗ cũ hay vừa rồi Đặng Tư Bác sốt ruột tìm tài liệu để mở họp mới vô tình khiến những tấm ảnh đó rơi ra ngoài.

Nguyên nhân làm cô đột nhiên chú ý tới nó cũng cực kỳ đơn giản, là bối cảnh trong bức ảnh.

Trong mỗi tấm ảnh Đặng Tư Bác đều diện một bộ trang phục thoải mái tươi tắn, nụ cười trên mặt sạch sẽ trong sáng.

Bối cảnh ở sau lưng có hiệu sách, có phong cảnh nên thơ, có nhà ăn sang trọng.


Người đàn ông nhìn về phía camera lộ ra tình yêu nóng rực, không khó tưởng tượng người giúp gã chụp bức tranh này có quan hệ thắm thiết với gã.

Tưởng Thiên Du vươn tay ra theo quán tính, lại thành công ngừng lại trước khi đầu ngón tay sắp chạm vào những tấm ảnh mới lộ ra một nửa giữa những trang sách lộn xộn.

Thân phận hiện giờ của cô chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, làm loại hành động như nhìn trộm sự riêng tư của người khác như này ít nhiều cũng có chút vô duyên, xem những tấm ảnh ở trên mặt bàn thì không sao chứ tiến thêm một bước nữa là thành bất lịch sự rồi.

Hắng giọng một chút rồi cô lại nhìn về những tấm ảnh đó.

Nếu thay đổi nhân vật chính trong bức ảnh một chút thì trong nhà Chu Nhã cũng có mấy thứ quỷ yêu này.

Chúng được gắn trên cửa tủ lạnh, chỉ cần mở cửa tủ lạnh là có thể nhìn thấy, Tưởng Thiên Du có muốn bỏ qua cũng không thể.

Tuy góc và vị trí chụp có thể khác nhau nhưng chỉ liếc qua một cái cô đã nhận ra được rồi.

Nghĩ vậy biểu tình Tưởng Thiên Du trở nên phức tạp.

Những tấm ảnh của Chu Nhã đều được Đinh Thiên Lãng chụp cho khi hai người ra ngoài hẹn hò, vậy thì người chụp cho Đặng Tư Bác là ai thì không cần đoán cũng biết.

Cô hơi cạn lời bĩu môi, Đinh Thiên Lãng muốn tạo một dây chuyền sản xuất tình cảm tiêu chuẩn hả? Đưa mỗi người bạn trai/ bạn gái đều đi cùng một nơi, sau đó chụp vài tấm ảnh làm quà bày tỏ tấm lòng, quả nhiên mấy thằng tồi sẽ không bao giờ cảm thấy đuối lý với những hành động có lệ này mà.


Suy nghĩ trong đầu Tưởng Thiên Du bay tán loạn mà đôi mắt cũng không nhàn rỗi, cô nhanh chóng so sánh những bức ảnh trên bàn với những bức ảnh trong nhà Chu Nhã một lượt, thật sự đã phát hiện ra điểm khác nhau.

Dù trong trí nhớ hay trên cửa tủ lạnh Chu Nhã vẫn chưa từng đi tới hơn nửa địa danh trong số những tấm ảnh bị che hơn nửa đó, chẳng lẽ dây chuyền sản xuất tình yêu còn phân biệt giới tính?Đúng lúc này điện thoại trong túi quần lại rung lên, cô lấy ra xem thì người gọi đến là Đoàn A Na.

Hình như là cuộc họp sắp bắt đầu rồi, cuối cùng cô khắc tất cả các bức ảnh vào trong đầu rồi bước nhanh tới phòng họp.

Blood.

Đây là chữ trong tấm ảnh Đặng Tư Bác chụp trước đèn nê ông.

Thành phố Giang luôn nằm trong top những thành phố phát triển nhất về kinh tế ở phương Bắc nên kiến trúc của toàn bộ thành phố đều khá phát triển, sau khi màn đêm buông xuống, ánh đèn uốn lượn quanh cầu vượt làm nổi bật lên chiếc cầu như một dải lụa hoa mỹ rực rỡ vắt ngang qua con sông chính chảy khắp thành phố.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi