MỖI LẦN TỈNH DẬY ĐỀU TRỞ THÀNH KẺ TÌNH NGHI


Thì ra ngay khi Tưởng Thiên Du bị Triệu Toàn đè nửa người ngã ra ngoài thì cô vẫn luôn bám chặt vào tường thấp.

Vừa rồi khi cảnh sát xông lên, Triệu Toàn chỉ lo đẩy cô xuống mà hoàn toàn không chú ý tới việc cô đã hơi xoay người và treo ở nơi đó, lúc này cô ta lại còn ra vẻ đáng thương diễn kịch nữa chứ.

“Mẹ… Mẹ kiếp…!” Đương nhiên là Lục Lê cũng thấy rõ ở đối diện đã xảy ra chuyện gì, anh ta không khỏi mắng một câu, thậm chí giọng nói còn có chút run rẩy.

“Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải tin tôi, tôi muốn cản cô ấy đừng nhảy nhưng mọi thứ xảy ra quá nhanh, tôi không kịp…”“A!!!”Kèm theo tiếng thét chói tai thảm thiết cắt ngang bầu trời đêm, Tưởng Thiên Du đứng trên tường thấp chợt nhảy lên và đẩy Triệu Toàn đang không hề phòng bị ngã thẳng xuống đất, thuận thế áp chế làm cho cô ta không thể động đậy được.

Trong ánh mắt không thể tin được của cô ta, cô cúi xuống và ghé vào tai người kia: “Hẳn là cô vẫn chưa biết nhỉ? Lần Tào Minh bắt cóc con tin trong bệnh viện với ý đồ kéo Vương Hoằng Phương xuống nước ấy, là tôi hỗ trợ cảnh sát tiến hành bắt giữ.

”Triệu Toàn sửng sốt, chờ đến khi bọn Lục Lê tiến lên kéo cô ta dậy và còng tay thì mới hồi lấy lại tinh thần kêu gào thảm thiết: “Thả tôi ra! Dựa vào cái gì mà bắt tôi?”“Triệu Toàn, vụ án Đinh Thiên Lãng ngã chết, cô có tình nghi rất lớn, bây giờ mời cô phối hợp điều tra với cảnh sát.


”“Cái gì mà Đinh Thiên Lãng, tôi không có giết anh ta! Là Chu Nhã, là Chu Nhã!” Triệu Toàn vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta còn muốn tiếp tục vu oan cho người khác.

Lục Lê nháy mắt với đồng nghiệp bên cạnh, hai người hợp lực đưa Triệu Toàn đang điên cuồng giãy giụa không ngớt xuống sân thượng.

Tưởng Thiên Du thu hồi tầm mắt, một tay đỡ eo hơi đau đớn, khập khễnh đi tới vị trí mà điện thoại rơi xuống vừa rồi.

Cô mở màn hình, phía trên rõ ràng là trạng thái ghi âm, cô xoay người đưa điện thoại cho Kỳ Tử Ngang, cười cười nghiêng đầu: “Mặc dù cảnh sát có lời khai của Tào Minh và vết máu tại hiện trường, thế nhưng có lẽ bản ghi âm cô ta thừa nhận tội ác sẽ thuận tiện cho quá trình thẩm vấn của mọi người hơn đúng không?”“Cảm ơn.

” Kỳ Tử Ngang nhận điện thoại, giống như là giải thích lại giống như đang thông báo: “Triệu Toàn với Tào Minh là họ hàng xa, bệnh của con gái Tào Minh rất nặng, cần ghép tủy xương, đúng lúc Triệu Toàn lại phù hợp với cô bé ấy.

”Anh nói xong thì vô tình nhìn thấy vết trầy xước làm người sợ hãi trên cánh tay mảnh khảnh kia, anh không khỏi nhướng mày: “Cô Chu, lát nữa tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.

”Thật sự là nhớ lại cảnh tượng vừa rồi thì anh lập tức cảm thấy trái tim co rút, gần hai mươi tầng lầu đó, sao cô dám chứ?“… Được…” Tưởng Thiên Du vốn định khách sáo một lát, thế nhưng không ngờ trong đầu đột nhiên truyền đến cảm giác choáng váng không thể kháng cự, cảnh tượng cuối cùng mà cô nhìn thấy là Kỳ Tử Ngang lo lắng bước lên hai bước, sau đó thân thể cô chợt mềm nhũn, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn mất ý thức.

Hai ngày sau.

Kỳ Tử Ngang nhận được thông báo của bệnh viện, anh đi vào một phòng bệnh của Bệnh viện Nhân dân số 2 thành phố Giang, lễ phép gõ cửa.

Chu Nhã đang yên lặng ngồi trên giường bệnh, hai tay quấn băng gạc vô trùng, sau khi nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía người đứng ngoài cửa, cảm xúc đầu tiên hiện lên trong mắt là xa lạ, sau đó lại nhanh chóng mỉm cười: “Cảnh sát Kỳ.

”Kỳ Tử Ngang trả điện thoại lại cho người phụ nữ đang ngồi trên giường, anh nghi hoặc híp mắt lại, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm: “Mặc dù bản lĩnh của cô Chu rất tốt nhưng sau này cô đừng hành động nguy hiểm như vậy nữa.


”Chu Nhã đang cầm điện thoại ngẩn người, sau khi nghe nói như thế thì dường như có chút giật mình, lại như đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Trong lòng Kỳ Tử Ngang lại càng thêm nghi hoặc, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn anh lại không nói rõ là chỗ nào có vấn đề, anh cảm thấy có lẽ là mình tăng ca quá lâu nên thần kinh có chút nhạy cảm rồi, thiếu ngủ đúng là dễ xuất hiện ảo giác mà.

“Cảnh sát Kỳ.

” Chu Nhã thấy anh không nói gì thì ngại ngùng gọi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ: “Anh còn chuyện gì nữa không? Nếu không, tôi muốn nghỉ ngơi.

”“Không có, cô Chu chú ý nghỉ ngơi đi.

” Kỳ Tử Ngang cũng không dây dưa nhiều, anh xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cảm ơn anh, cảnh sát Kỳ.


” Câu nói này của Chu Nhã là câu nói thật lòng.

Người đàn ông gật đầu với cô, sau đó mở cửa rời đi, trong phòng bệnh lại khôi phục sự im lặng vốn có.

“Cảm ơn cô.

”Câu nói này là Chu Nhã nói ra ngoài cửa sổ, cô không biết bây giờ linh hồn đã từng chiếm giữ thân thể mình trong quãng thời gian ngắn ngủi đã đi đâu, thế nhưng cô cảm thấy có lẽ là đối phương có thể nghe được lời cô nói.

“Khụ khụ… Khụ khụ khụ!”Nương theo tiếng ho khan kịch liệt, Tưởng Thiên Du lại mở mắt ra lần nữa, cô nhìn trần nhà bị khói xông đen, hơn nửa ngày sau cô mới phản ứng được lúc này cô đang cuộn mình như một con tôm trên chiếc giường gỗ siêu cứng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi