MỖI MỘT THẾ GIỚI ĐỀU THẤY SAI SAI

Chương 129: Phương tây huyết tộc văn [13]

Warning: Có tình tiết máu me, hãy cẩn trọng

Mọi người thấy gã như vậy, quả thật có chút không đành lòng phải quay đầu. Giáo hoàng bệ hạ lúc xưa uy nghiêm nhân từ đến nhường nào, bây giờ lại quỳ xuống liếm máu, đây... đây quả thực...

Nhưng mà, bọn họ không đành lòng, Andrea thì lại không. Lão mới bị Giáo hoàng làm bị thương trong lòng còn nghẹn tức chưa xả được đâu, bây giờ thấy Giáo hoàng giống như không có thần chí nằm dưới đất liếm máu, trong lòng dâng lên sảng khoái, trên mặt lại nở nụ cười đắc ý, lão trực tiếp đi tới bên cạnh Giáo hoàng đang nằm dưới đất, đạp lên đầu Giáo hoàng nghiêm giọng nói: "Kẻ xúc phạm thần sa ngã."

Lúc này tuy mọi chú ý của Giáo hoàng đều bị máu hấp dẫn, nhưng cũng không phải không có thần chí gì, lại thâm Andrea đạp rất dùng sức, khiến mặt gã dán chặt mặt đất, việc này trực tiếp chọc giận Giáo hoàng, gã siết kiếm trong tay bổ về phía Andrea.


"Cẩn thận." Vào lúc kiếm sắp chạm tới chân Andrea Athony mới lên tiếng nhắc nhở, nhưng mà, Andrea vẫn không thể nào né tránh, một kiếm kia của Giáo hoàng vô cùng ác độc, trực tiếp gọt bắp chân của Andrea.

Hồng y vẫn đờ người bên cạnh vừa thấy thế còn rất được việc, mọi người vội vàng tiến lên kiềm chế Giáo hoàng đang gặm cắn bắp chân của Andrea.

Nhưng mà, lúc này Giáo hoàng như uống thuốc kim cương hoàn* liều mạnh vậy, mấy hồng y áp chế đều không thể đè người xuống, Giáo hoàng một tay cầm kiếm, một tay cầm đùi phải của Andrea mặt lộ vẻ dữ tợn. Nhưng bây giờ cho dù mặt gã không biểu cảm, hình ảnh máu thịt trên khóe môi nhếch lên cũng đủ dọa người rồi.

*đại lực kim cương hoàn: một loại thuốc bổ thận suy tinh

Anthony thấy cũng được rồi, mang nét bi phẫn trên mặt, thánh quang trong tay bắt đầu hội tụ: "Cha nuôi, xin hãy tha thứ cho Anthony, trái tim của cha đã bị sinh vật hắc ám chiếm đoạt, Cha phù hộ Anthony thanh lọc cha nuôi."


Ừm, chính xác là thanh lọc, thánh quang của Anthony rời tay đánh tới, Giáo hoàng ngay cả cơ hội trốn cũng không có, trực tiếp bị đốt thành tro bụi, nhân tiện còn có đùi phải của

Andrea bị gã cầm trong tay.

Mọi người ở đây, nhìn Giáo hoàng bị thánh quang đốt thành tro bụi, nơi Giáo hoàng đứng, hiện giờ chỉ còn lại bị sàn nhà bị đốt đen, cùng với một ít tro bụi màu đen bên trên, một cơn gió nhẹ thổi qua, chút tro bụi cũng theo đó bay đi, trên căn bản chẳng lưu lại dấu vết gì.

Chỉ là, mọi người qua Anthony, lại nhìn Andrea hồng y thiếu một cái chân nằm dưới đất không biết sống chết, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Thánh tử điện hạ nếu có năng lực diệt trừ Giáo hoàng, tại sao lại một hai muốn chờ đến khi Andrea hồng y bị chém một chân rồi mới ra tay? Đây thật sự là vì Giáo hoàng nuôi lớn Thánh tử điện hạ, cho nên không xuống tay được?


Đối với nguyên nhân có phải hay không, thật sự phải chờ kiểm chứng.

"Xem ra Cha cuối cùng vẫn không thể tha thứ cho cha nuôi." Anthony thở dài nói: "Mong cha nuôi nằm trong ngực Cha có thể có được tiến hóa."

Thiệu Khiêm vẫn nằm trong túi y thật sự phải like một cái cho độ mặt dày của gã này. Lại còn được tiến hóa trong ngực Cha nữa, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, với hình dáng hiện tại của Giáo hoàng, cho dù lên thiên đàng, cũng sẽ bị thần đánh xuống địa ngục mà. Cũng thiệt cho Anthony còn có thể mở mắt nói bậy như thế.

Nhưng mà, dù biết rõ Anthony nói bậy thì có thể làm gì? Bây giờ bọn họ quả thật không dám nói ra lời phản bác. Hôm nay Giáo hoàng có thân phận tôn quý nhất giáo hội đã bị đốt thành tro, ngay cả mảnh vụn đều không thể lưu lại, Thánh nữ bị Giáo hoàng gắn tội danh xúc phạm thần, xử cực hình thì trên căn bản cũng là mảnh vụn đều không lưu lại.
Mà Thánh kị sĩ địa vị gần với Giáo hoàng nhất, bây giờ không một người sống, đến lúc đó thánh hỏa đốt một cái thì cũng để lại một chút mảnh vụn.

Andrea hồng y...

Mọi người nhìn Andrea hồng y nằm dưới đất không biết sống chết, thì trực tiếp quên người này luôn. Có thể nói, bây giờ người trong giáo hội có thân phận cao nhất chỉ còn lại Anthony thân là Thánh tử, bây giờ nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, nói không chừng sẽ bị gán tội danh không nên có này nọ nhỉ.

Mà trong mọi người ở tại đây, cũng không phải là không có người của Giáo hoàng Gino. Nhưng mà, cho dù có thì bây giờ bọn họ cũng không dám ra mặt, dù sao chuyện Giáo hoàng hút máu gϊếŧ hại Thánh kị sĩ mọi người cũng thấy rõ, cho dù bọn họ có chút ít tâm tư gì, bây giờ cũng không dám nói câu nào.

Dù sao, bị người nắm thóp, trực tiếp gán tội danh xúc phạm thần giống Giáo hoàng, tuyệt đối đủ bọn họ uống một bình, hơn nữa còn là cái kiểu một bình uống đến chết á.
Những người ban đầu đi theo Giáo hoàng, đều là người xem trọng quyền thế địa vị, tương tự cũng càng tham sống sợ chết, đây cũng làm một trong những nguyên nhân tại sao ban đầu bọn họ không dám cùng kháng địch với Giáo hoàng.

"Thánh tử điện hạ, Andrea hồng y còn nằm dưới đất." Một người vẫn đứng bên cạnh Andrea hồng y nhìn chỗ chân gãy của lão chảy máu không lấy tiền thận trọng nhắc nhở: "Nếu không chữa trị kịp thời, chỉ sợ Andrea hồng y..."

Tuy Anthony rất muốn để Andrea hồng y trực tiếp chết cho xong chuyện, nhưng trước mặt nhiều người như vậy vẫn không thể trực tiếp liều mạng. Y đi tới bên cạnh Andrea hồng y, thánh quang trong tay đánh lên chân gãy của lão, nhìn vết thương khép lại đóng vảy rồi thở dài: "Mong thần phù hộ Andrea hồng y."

"Mong thần phù hộ." Các hồng y cùng nói theo
Lúc này ở cổng giáo hội quả thật hỗn độn, Anthony vội vàng kêu người dọn dẹp máu dưới đất, đưa kị sĩ bị thương đi chữa trị, kị sĩ không may mất mạng thì bỏ tro cốt vào thần mộ, để nó trở về cái ôm của thần.

Chờ Anthony sắp xếp xong mọi việc, lúc này mới 'nhớ tới' Andrea hồng y dưới đất, y lại 'vội vàng' kêu người đưa Andrea hồng y về nhà lão, hơn nữa còn tỉ mỉ dặn kị sĩ đưa Andrea về, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, Andrea hồng y chịu không nổi đâu.

Còn như câu nói này có mấy phần thật lòng, mấy phần giả vờ th cũng không biết được.

Nhìn các kị sĩ đưa Andrea hồng y đi rồi, Anthony mới thở dài nói: "Biến cố lần này thật là ngoài dự đoán của mọi người, Anthony cũng không nghĩ tới cha nuôi lại... Haiz, thôi, chuyện đã xảy ra rồi, cha nuôi cũng đã trở về với cái ôm của Cha rồi, bây giờ nói những việc này thì có ích lợi gì đâu."
Các hồng y nghe vậy thì vội vàng nói đúng, rối rít hiểu ý Anthony, tất cả hành động của Gino cũng không phải là điều Anthony có thể khống chế.

Chờ các hồng y nói xong rồi, Anthony mới mặt lộ vẻ mệt mỏi khoát khoát tay: "Được rồi, Anthony đi trước tắm rửa, lát nữa còn phải quỳ trông coi thánh điện xin tội với Cha, mong Cha tha thứ cho cha nuôi."

Các hồng y nghe vậy rối rít đồng ý, tự nhường ra một con đường để cho Anthony rời đi. Thậm chí có một hai người nhìn bóng lưng Anthony rời đi, còn đỏ mắt nói khổ cho Thánh tử điện hạ trước giờ luôn kính thần yêu thần.

Chỉ là, lời nói của hai người ta này đến tột cùng có mấy phần thật, thì ai có thể đoán được chứ.

Anthony bước chân vội vã trở về phòng, sau khi khóa cửa phòng thì ghim sáu cây đinh bạc lên cửa và cửa sổ, sau đó thận trọng lấy ra thân vương bệ hạ nhà y đã ngộp nửa ngày: "Có ngộp không e?"
Thiệu Khiêm vỗ hai cánh duỗi người, hắn lắc đầu nhỏ giọng nói: "Lần sau đổi sang túi rộng một chút."

Túi này tuy không nhỏ lắm, nhưng Thiệu Khiêm ở bên trong cũng không quá thoải mái, dù sao không duỗi người được, vẫn duy trì một động tác, cũng mệt người lắm.

Anthony bưng người đi tới mép giường nằm xuống, đặt con dơi màu vàng trên gối, chu mỏ hôn lên đầu hắn một cái: "Chỗ này rộng nè."

"Hôi." Thiệu Khiêm mặt ghét bỏ dùng cánh đẩy miệng Anthony ra: "Anh dính mùi hôi của Giáo hoàng, khó ngửi."

Anthony vừa nghe xong, y vội vàng bò dậy, khi thấy đến vạt áo dính vết máu thì sắc mặt khó coi, ánh sáng trắng trên tay y bao bọc quần áo, quần áo mặc trên người hóa thành mảnh vụn rơi xuống đất, y cười làm lành với con dơi vàng trên gối nói: "Không ngờ lại bắn lên người, anh lập tức rửa mặt."
"Đi nhanh lên." Thiệu Khiêm có chút ghét bỏ nhìn người nào đó, gã này trước khi rời đi còn không quên khoe cơ bắp rắn chắc trên cánh tay.

Đương nhiên, không thể phủ nhận là, dáng người của Anthony thật sự rất đẹp, bất kể là nhìn từ phía trước, hay là phía sau. Ừm, nhất là đời này, cái mông rất là vểnh.

Anthony đã vào phòng tắm vô hình cảm thấy toàn thân lạnh lão, y cứ cảm thấy, thân vương bệ hạ nhà mình dường như mới nhìn nơi nào không nên nhìn?

Lực hành động của Anthony rất nhanh, cơ thể ẩm ướt phá lệ thoa thêm nước hoa, khi xác nhận trên người mình không có mùi gì rồi, lúc này mới quấn cái khăn đi ra ngoài.

Thiệu Khiêm đã khôi phục hình người nằm trên giường nhìn Anthony: "Dáng người không tệ."

"Đa tạ, bệ hạ khen ngợi." Anthony đi tới mép giường, một chân quỳ ngồi bên cạnh Thiệu Khiêm, người nghiêng về trước, hai cánh tay chống hai bên cổ hắn, đầu cúi xuống tiến tới bên tai Thiệu Khiêm liếm hai cái: "Cục cưng, anh đói rồi."
Năm chữ sau cùng, bị y nửa ngậm nửa nhả nói ra, có cảm giác hấp dẫn không nói nên lời. Giọng của Anthony rất là trầm thấp, bình thường nói chuyện có lẽ không phát hiện được gì, nhưng lúc này y nói chuyện mơ hồ, lại cố ý thả chậm giọng, nói ra lời như vậy, thật sự có một mùi vị sắc tình khó nói.

Ánh mắt Thiệu Khiêm tối sầm lại, hai cánh tay ôm cổ Anthony kéo người xuống, răng khẽ gặm cắn cổ hắn: "Là muốn ăn em, hay là muốn ăn em?"

Hai từ ăn này, đại biểu ý nghĩa khác nhau. Ừm, Anthony nghe hiểu, tin tưởng mọi người cũng có thể nghe hiểu mà.

Ánh sáng xanh trong đôi mắt Anthony cũng nhảy ra ngoài: "Muốn ăn em."

Muốn tiến vào cơ thể thân vương bệ hạ, càng thân mật chạm bên trong thân vương bệ hạ, để cho nơi đó chặt chẽ bao bọc lấy mình, càng muốn cảm nhận kɦoáı ƈảʍ khi rong ruỗi bên trong cục cưng, cái cảm giác... hận không thể chết trên người cục cưng thật khiến Anthony muốn ngừng cũng không được.
Thiệu Khiêm cười cười đè Anthony trực tiếp lật người, ở trên người y dùng sức uốn éo, rồi sau đó ở dưới tầm mắt Anthony rạch cần cổ mảnh khảnh, ngón tay thấm máu đỏ thẫm bôi lên môi Anthony: "Em thích, thấy môi anh nhuốm máu."

Chương 130: Phương tây huyết tộc văn [14]

Bây giờ mà còn nhịn thì không phải là đàn ông. Anthony dụng sự thật chứng minh y là đàn ông. Thời gian sau đó trong phòng của Thánh tử điện hạ đều không có thể yên tĩnh. Đương nhiên, bởi vì kia mấy cây đinh bạc kia, người bên ngoài cũng không thể nghe được động tĩnh trong phòng Thánh tử điện hạ.

Nhưng mà, hai ngài có phải đã quên, quản gia đại nhân trong Van Lindberg còn đang chờ thân vương bệ hạ trở về?

Cảm thấy lần nữa bị vứt bỏ Dellien lẻ loi ngồi trên ghế trong lâu đài, đôi mắt đờ đẫn nhìn lâu đài rộng mở cửa mắt cũng không chớp, thân vương bệ hạ nhà hắn đã bị khiêng đi một ngày rồi, sao còn chưa về?
So với hài hòa nơi này của Thiệu Khiêm và Anthony, bên phía mấy vị trưởng lão cũng không bình tĩnh như vậy. Bọn họ nếu dám hợp tác cùng Giáo hoàng, vậy khẳng định cũng sẽ thu mua một hai người trong giáo hội, Giáo hoàng chết chưa bao lâu đã có người gửi thư cho bảy đại trưởng lão huyết tộc.

Nhận được thư sắc mặt Leiden rất khó coi, tuy trong mật thư nói Giáo HS ngã thành sinh vật hắc ám, dính tật khát máu mới có thể rơi vào kết quả hài cốt không còn.

Nhưng, Leiden luôn cảm thấy chuyện này sẽ điều kỳ lạ. Lão hồ ly Gino kia rốt cuộc có bao nhiêu cẩn thận không có ai rõ ràng hơn hắn, nếu nói gã bị bóng tối ăn mòn tâm linh, sau đó bị thánh quang thanh lọc trở về cái ôm của thần, hắn tuyệt đối không thể nào tin tưởng.

Gino chính là một người hoàn toàn nghịch thần, gã muốn mình trở thành thần linh, muốn nắm tất cả trong tay, có thể nói, gã làm tất cả cũng đã nghĩ xong đường lui, căn bản không thể dễ dàng bại lộ trước mặt mọi người như vậy.
Nhưng, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề, mới có thể khiến Gino bại lộ dưới tầm mắt của mọi người như vậy?

Leiden trăm mối khó giải, hắn đọc mật thư liên tục, cuối cùng ánh mắt dừng trên câu Thánh tử trông coi giáo hội. Thấy hai chữ Thánh tử, trong lòng hắn khó hiểu liền dâng lên xúc cảm chán ghét tức giận. Nhưng, hắn rõ ràng chưa từng gặp Thánh tử mà?

Lần này Leiden thật sự có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đến tột cùng là nguyên nhân gì, khiến hắn thấy hai chữ Thánh tử này là có một xung đột muốn xé nát kẻ đó. Leiden đi trong phòng mấy vòng, trong đầu nảy lên suy nghĩ, vô hình nghĩ đến người bí ẩn lúc đầu đã cứu Ansel.

Trong một chớp mắt, hắn nghĩ tới Thánh tử của giáo hội. Nhưng mà, suy nghĩ này chỉ thoáng hiện trong đầu đã bị hắn gạt bỏ, Thánh tử giáo hội chính là bù nhìn trung thành với thần, trung thành với giáo hội, làm sao có thể là một huyết tộc được chứ? Hắn lại nhớ rõ, sau lưng người đã mang Ansel đi có một đôi to lớn màu đen, loại cánh chỉ có ác ma hoặc là huyết tộc hình người mới có thể sử dụng.
Ác ma đã mười triệu năm chưa từng xuất hiện rồi, cho nên hắn loại bỏ khả năng có ác ma. Cho nên, người cứu Ansel chỉ có thể là huyết tộc, còn là huyết tộc tốc độ rất nhanh. Cuối cùng, Leiden chỉ có thể đặt khả năng này lên người Dellien. Dù sao, tốc độ của Dellien trong toàn bộ huyết tộc đã nổi tiếng là nhanh nhất.

Dellien đờ mặt ngồi trong lâu đài chờ thân vương nhà mình nhảy mũi một cái, hắn có chút mờ mịt sờ mũi, huyết tộc mà cũng sẽ nhảy mũi? Dường như đây là lần đầu tiên từ khi hắn trở thành huyết tộc đó? A, ngày thứ nhất lần nữa bị thân vương bệ hạ bỏ, hắn nhảy mũi một cái, thật không phải là hiện tượng tốt gì.

Dellien bối rối trong lâu đài, bây giờ Thiệu Khiêm lại không có bao nhiêu thời gian nghĩ những thứ khác, chính xác mà nói não bộ bị kɦoáı ƈảʍ ăn mòn cũng không nghĩ ra được những thứ khác mới đúng.
May mắn lần này Anthony không điên đến nỗi đè người làm một đêm, sau nửa đêm gã này có chút hứng thú hết ôm Thiệu Khiêm đi tắm rửa, ngày mai y còn cần phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong giáo hội, với lại mấy tên huyết tộc phản bội thân vương bệ hạ nhà mình sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Đã có chút mơ hồ Thiệu Khiêm sau khi tiếp xúc nước ấm từ từ thả lỏng cơ thể, đầu ma sát lên ngực Anthony trực tiếp ngủ mất.

Sau khi Anthony lau khô cả hai, ôm thân vương bệ hạ nhà y trực tiếp nằm trên giường, mặc dù ấy, y luôn cảm thấy cái giường này hình như quá lớn, bọn họ nên ngủ trong quan tài, để thân vương bệ hạ nhà y nằm trên người y mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà, lúc này bọn họ đang trong giáo hội, nếu như trong phòng của y xuất hiện một cái quan tài, nói không chừng những người này của giáo hội sẽ điên rồi. Mặc dù y không hề quá quan tâm người khác rốt cuộc nghĩ gì, nhưng vẫn lựa chọn như hôm thu liễm lại thì ổn hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiệu Khiêm liền tỉnh dậy, theo thói quen cọ lên ngực Anthony một cái, rồi sau đó ngáp đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.

Anthony nhìn thân vương bệ hạ nhà y eo thon mông vểnh ánh mắt quả thật phát ra ánh sáng xanh. Chỉ là, y cũng biết hôm nay chuyện cần làm quá nhiều, không thể đè thân vương bệ hạ nhà y nằm bẹp giường, cho nên cũng chỉ có thể đè một vài suy nghĩ mê người này xuống.

Không bao lâu sau cửa phòng tắm mở toang ra, thấy một con dơi màu vàng lắc lư bay ra, sau đó rơi lên gối Anthony.

Anthony quay đầu hôn thân vương bệ hạ nhà y một cái, sau đó kéo chăn mỏng trên người cũng đi vào phòng tắm. Chỉ là, sau khi gã này xuống giường, còn không quên khoe hạ thân dưới tầm mắt của Thiệu Khiêm.

Thiệu Khiêm đối với bày tỏ tình yêu này của y thì tỏ vẻ, trực tiếp dùng cánh trái che mặt mình, làm như không thấy gì cả.
Anthony muốn nhanh hơn một chút, rửa mặt xong, mặc quần áo liền đi ra, hôm nay y còn đặc biệt chọn cái áo có túi hơi lớn, bên trong còn lót một cái khăn tay mềm mại, sợ thân vương bệ hạ nhà y ở bên trong không thoải mái.

Đương nhiên, y cũng sẽ không để thân vương bệ hạ nhà y ở bên trong quá lâu, khi thu xếp giáo hội đâu vào đấy rồi, gã này trực tiếp mang thân vương bệ hạ nhà y rời giáo hội. Đợi sau khi đi xa, Thiệu Khiêm đã hóa thành hình người, đương nhiên, mặc trên người quần áo hắn lấy từ Van Lindberg.

Hướng Anthony và Thiệu Khiêm đang đi, chính là chỗ ở của một vị trưởng lão huyết tộc. Chỉ là, hiển nhiên bọn họ nhào hụt, sau khi hai người lặng lẽ không hơi thở tiến vào lâu đài, mới phát hiện vị trưởng lão này căn bản cũng không ở trong lâu đài.

Thiệu Khiêm kêu hệ thống trực tiếp tìm ra địa chỉ chính xác, sáu người ngoài Jaliz, toàn bộ đều ở trong lâu đại của đại trưởng lão Leiden đài, bây giờ trong lâu đài có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt, nhìn bộ dáng chắc là lo Thiệu Khiêm dẫn người trực tiếp vặt đầu bọn họ.
Nhưng mà, cho dù kêu người canh chừng thì có thể thế nào đây? Huyết tộc cấp cao tuyệt đối có năng lựng áp chế huyết tộc cấp thấp, dù Leiden kêu càng nhiều huyết tộc canh chừng lâu đài của hắn đi nữa, cũng không thể ngăn cản Thiệu Khiêm một mình tiến vào.

Dù sao, chỉ dựa vào uy áp của thân vương huyết tộc, đã có thể khiến những huyết tộc cấp thấp trực tiếp quỳ rạp dưới đất không dám nhúc nhích.

Thiệu Khiêm cũng không kêu Anthony trực tiếp đến lâu đài Leiden, hắn lại kêu Anthony trực tiếp đến lâu đài của Jaliz.

Lúc trước bá tước chờ hắn trong Van Lindberg nói có người đã thông báo bọn họ rằng mình sẽ trở về, người biết hắn trốn thoát được không nhiều, chỉ có bảy đại trưởng lão, Giáo hoàng còn có Anthony mà thôi, vậy thì dùng phương pháp loại trừ, cũng chỉ có Jaliz trưởng lão luôn ái mộ Ansel thân vương có khả năng làm ra chuyện này nhất. Dĩ nhiên, đến tột cùng có phải vậy hay không, vẫn cần hắn tự đi hỏi thì hơn.
Lúc Thiệu Khiêm và Anthony đi trời đã sáng choang, lần này bọn họ cũng không lẩn trốn tiến vào lâu đài, mà là trực tiếp đi vào từ cửa.

Lúc bọn họ đi vào, chỉ có Jaliz một mình ngồi trên ngai vàng trong phòng khách của lâu đài, cô mặc váy hoa thuần sắc trắng, trên mặt trang điểm xinh đẹp, sau khi Thiệu Khiêm đôi mắt xuất hiện cũng chưa từng rời khỏi người hắn

"Đã lâu không gặp, Jaliz." Thiệu Khiêm đứng ở cách đó không xa gật đầu với Jaliz một cái.

"Đã, đã lâu không gặp, thân vương bệ hạ." Jaliz tự ngai vàng đứng lên hành lễ với Thiệu Khiêm: "Thấy ngài trở về, khiến Jaliz rất là vui mừng."

"Đa tạ cô lúc trước đã thông báo cho đám Dellien." Thiệu Khiêm gật đầu cám ơn Jaliz.

"Là Jaliz làm sai." Trên mặt Jaliz vẫn mang nụ cười khéo léo: "Jaliz tự biết không thể tha thứ, cũng không dám cầu mong ngài tha thứ. Chỉ muốn, có thể vào một lần cuối cùng này, thể hiện một mặt đẹp nhất cho ngài."
Anthony nghe vậy thì không vui, cái gì gọi là một mặt đẹp nhất? Trong mắt thân vương bệ hạ nhà y, rõ ràng mình mới là người đẹp nhất. Nhưng, lời này dường như cũng có chỗ không đúng?

"Biết sai mà cố làm." Anthony khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Hay là nói, cô cảm thấy dù mình làm cái gì, cũng có thể được tha thứ?"

Câu nói của Anthony, quả là mùi chua bốc thẳng ra ngoài. Y vẫn luôn biết trong bảy đại trưởng lão có một vị nữ trưởng lão, đương nhiên cũng biết mặt của cô rồi. Trước kia không cảm thấy có quan hệ gì, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ thân vương bệ hạ là của mình, chỉ cần nghĩ đến đây là một nữ trưởng lão xinh đẹp thường xuyên xuất hiện trước mặt thân vương nhà y, thì khiến y cảm thấy rất không thoải mái.

Huống chi...

Cho dù thân vương bệ hạ nhà y không suy nghĩ gì khác, không ngăn được người phụ nữ này sẽ có nha. Lỡ như người phụ nữ này không biết xấu hổ muốn leo lên giường thân vương bệ hạ nhà y, vậy nói không chừng y sẽ muốn gϊếŧ người đó.
Chỉ có thể nói, thật may Anthony còn chưa biết, ban đầu Jaliz đã tự cởi sạch bò lên giường thân vương bệ hạ rồi, nhưng mà, bị thân vương bệ hạ trực tiếp kêu Dellien ném ra ngoài.

Có điều, lúc ném Jaliz ra ngoài, Thiệu Khiêm còn chưa xuyên qua, vậy thì cũng nhận ra, nguyên chủ đã cấm dục hơn mười ngàn năm?

Không biết tại sao, Thiệu Khiêm vui mừng đồng thời lại có chút đồng tình Ansel thân vương, dù sao làm lão xử nam hơn mười ngàn năm, chẳng dễ chịu gì đâu.

Jaliz cũng không trả lời Anthony, chẳng qua là ánh mắt khinh thường quét qua y một cái. Chờ cô chuyển tầm mắt lên người Thiệu Khiêm, chỉ còn lại si mê với ái mộ.

Đương nhiên, tốc độ biến sắc mặt này của cô, thật khiến Anthony tức giận đến mắt cũng sắp đỏ, nhìn cái gì mà nhìn, thân vương bệ hạ nhà ta, mà cô dám nhìn á?
Chương 131: Phương tây huyết tộc văn [15]

"Sao cô không đi cùng những người khác?" Thiệu Khiêm hỏi nhỏ: "Ít nhất, ở cùng bọn họ, có lẽ cô còn có cơ hội sống sót phải không?"

"Tôi hiểu ngài." Jaliz cong môi cười cười, vén lọn tóc rủ xuống bên tai ra sau tai: "Ngài sẽ gϊếŧ chúng tôi, sẽ khiến chúng tôi trải qua thứ kinh khủng còn hơn cái chết."

Thiệu Khiêm nghe vậy thì hứng thú cười cười, hắn lại lần nữa đánh giá Jaliz: "Cô rất hiểu ta."

"Tôi sống rất nhiều năm, cũng quan sát ngài rất nhiều năm." Đôi mắt Jaliz không chớp một cái nhìn Thiệu Khiêm: "Ngài trông rất dễ nói chuyện, thật ra lại là người tàn nhẫn nhất, ngài có thể nhìn cha mẹ mình chết dưới bạc giam cầm, cũng có thể gϊếŧ Thánh kị sĩ và Giáo hoàng rồi ký khế ước hòa bình."

Nói tới đây, Jaliz có chút khổ sở cười cười: "Chính là vì hiểu tính cách của ngài, cho nên tôi mới không có ở chung với đám Leiden. Tôi làm sai, không thể cầu mong ngài tha thứ, ta cũng biết ngài không thể nào bỏ qua cho tôi. Cho nên, thay vì sống không bằng chết, không bằng tự mình chấm dứt."
Lúc Jaliz nói chuyện làn da vốn đã tái nhợt dường như càng trắng hơn, Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy có chút không ổn, hắn tiến lên muốn đến gần Jaliz, chẳng qua, hắn còn chưa đi được hai bước, thì thấy cơ thể Jaliz dường như có hơi rã rời, kết hợp với váy hoa cô màu trắng mặc trên người cũng từ mắt cá chân rơi xuống.

"Đừng đi." Anthony kéo Thiệu Khiêm mặt lộ vẻ ngưng trọng: "Trong cơ thể cô ta chôn đinh bạc."

Đinh bạc đối với huyết tộc mà nói là trí mạng tuyệt đối. Huống chi nhìn bộ dáng của Jaliz chắc không chỉ chôn một cây đinh bạc trong người. Thiệu Khiêm ánh mắt phức tạp nhìn Jaliz thở dài nói: "Lần này ta tới, cũng không muốn làm gì cô cả."

"Tôi, tôi hiểu ngài, thậm chí có thể hiểu ngài còn hơn chính mình. Hơn mười ngàn năm yêu thương chờ đợi, khiến tôi không lúc nào không đang quan sát ngài." Jaliz đôi mắt si mê nhìn Thiệu Khiêm, giống như không phát hiện đau đớn tách rời trên người mình: "Có lẽ hôm nay ngài sẽ không làm gì tôi, nhưng tôi dường như có thể lấy một mặt đẹp nhất của mình, biến mất trước mặt ngài."
Nghìn vạn năm đối với huyết tộc cao cấp mà nói có lẽ chẳng là gì. Nhưng nghìn vạn năm nhìn người mình thích, chờ đợi người mình thích, là một loại đau khổ. Biết rõ hắn sẽ không thích mình, nhưng cứ luôn tự lừa mình dối người giữ lại một tia hy vọng, cảm giác này thật rất mệt mỏi, rất mệt mỏi.

Thiệu Khiêm há miệng muốn nói gì, nhưng thủy chung không thể nói ra miệng. Mắt hắn nhìn cơ thể Jaliz từ từ biến mất, trên mặt đất bắt đầu từ từ bay ra tinh thể thật nhỏ như bụi.

"Thân vương bệ hạ, tôi tên Jaliz, từ nay về sau sẽ làm người bảo vệ ngài." Jaliz nói trong mắt lưu lại một giọt nước mắt: "Đây là năm đó tôi thành tâm ra sức vì ngài."

Đối với những lời này, thật ra Thiệu Khiêm cũng không nhớ. Hắn chỉ có một chút ký ức của thân vương bệ hạ, những lời này rõ ràng là nghìn vạn năm trước Jaliz bày tỏ với Ansel tuyên ngôn thành tâm ra sức, hắn đương nhiên là không nhớ. Cho nên, những lời này hắn cũng không biết phải làm đáp lại thế nào.
"Tôi còn từng nói với ngài, Jaliz vĩnh viễn sẽ không phản bội, nếu có phản bội sẽ khiến Jaliz tiêu tan theo gió." Ngón tay Jaliz bắt đầu từ từ biến mất, trên mặt cô mặc dù dính nước mắt, nhưng cũng mang một nụ cười dịu dàng: "Jaliz vi phạm tuyên ngôn năm đó, chỉ có thể thực hiện lời thề phía sau."

"Ta sẽ không trách tội cô." Thiệu Khiêm lắc đầu với Jaliz một cái, nhìn nàng bởi vì mình nói ra những lời này mà lộ vẻ vui mừng, trong lòng vô hình có chút thả lỏng. Hắn đúng là sẽ không trách tội Jaliz, bởi vì ban đầu người bị buộc ngủ say là thân vương bệ hạ, mà không phải là hắn.

Nhưng, hắn cũng chỉ nói, mình sẽ không trách tội Jaliz thôi, còn như thân vương bệ hạ có trách tội Jaliz hay không, đó là một chuyện khác.

Jaliz nghe Thiệu Khiêm nói sẽ không trách tội mình, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Sau đó cô có chút tiếc nuối nhìn Thiệu Khiêm, cuối cùng từ từ biến mất trong phòng khách hoa lệ của lâu đài.
Ánh mắt Thiệu Khiêm theo hạt bụi cuối cùng bay xuống, vô hình cảm thấy trong lòng có một chút thương cảm.

"Anthony, anh nói xem, nếu như có khả năng, bọn họ có thể gặp nhau lần nữa không?" Lúc Thiệu Khiêm nói lời này, vô hình nghĩ đến bạn đời và mình.

Có điều, Jaliz là cầu mà không được, mà mình thì là sợ mất đi. Chung quy, đều là khổ sở, mệt mỏi vì cố chấp trong lòng.

"Có thể." Anthony tuy không quá hiểu Thiệu Khiêm nói lời này có ý gì, nhưng biết bạn đời nhà y trong chớp nhoáng này cảm xúc rất là suy sụp. Y ôm người vào ngực, đặt một nụ hôn trên trán hắn, sau đó nhẹ giọng trấn an: "Bất kể lúc nào, anh cũng sẽ không rời xa em."

"Em biết." Thiệu Khiêm ôm lại Anthony, chẳng qua ấy, hai người này còn chưa ôm bao lâu đây, Thiệu Khiêm đã đen mặt kéo tay Anthony từ đai lưng của mình ra ngoài. Gã này nhất định chính là dân chuyên tìm chết, dù có thương cảm gì đi nữa, bị y phá như vậy cũng bay sạch rồi.
Tay Anthony bị kéo ra ngoài cũng không phản kháng, thậm chí khi Thiệu Khiêm buông móng vuốt của y, còn không quên khẽ gặm lên mặt người ta một chút.

Thiệu Khiêm căm tức nhìn y một cái, đây đều là dưỡng thành tật xấu gì? Tật xấu hở tí là gặm người này, nhất định phải nghĩ biện pháp sửa lại mới được.

Nhưng, hiển nhiên thế giới này là không sửa được, dù sao bạn đời nhà mình cũng là vampire lai mà? Trông cậy vào hắn sửa đổi, vậy hiển nhiên là quá khó.

Trở lại chuyện chính, đối với cái chết của Jaliz, thật sự Thiệu Khiêm không có thể nghĩ tới. Dù sao, trong nguyên tác Jaliz đến cuối cùng là bị Giáo hoàng gϊếŧ chết, mà không phải là tự lấy phương thức cực đoan này tự tử trước mặt Thiệu Khiêm.

Chỉ có thể nói, Thiệu Khiêm tỉnh lại, khiến cái chết của Jaliz tới sớm một chút. Dĩ nhiên, số phận thay đổi, nhất định là không chỉ một mình Jaliz, Thiệu Khiêm làm sao lại quên đám Leiden trưởng lão đang làm rùa rụt cổ?
Thiệu Khiêm trực tiếp kéo Anthony rời khỏi lâu đài của Jaliz, dĩ nhiên, khi hắn rời đi, còn không quên kêu Anthony phong tỏa lâu đài này. Đây không phải là hắn có tâm tư gì với Jaliz, chỉ là tôn kinh cuối cùng đối với vị nữ trưởng lão duy nhất này thôi.

Lúc hai người Thiệu Khiêm chạy tới lâu đài của Leiden, thì thấy bên ngoài lâu đài của hắn trong ba vòng ngoài ba vòng có không ít người trường cùng với bá tước hầu tước thậm chí còn có hai vị công tước của huyết tộc?

"Ansel, không ngờ ngươi lại còn có thể sống sốt chạy trốn." Leiden ngồi trên ghế được cố ý dời ra ngoài mặt âm trầm nhìn Thiệu Khiêm dừng giữa không trung: "Nhưng, cho dù ngươi còn sống trốn ra được thì có thể làm gì? Ta có thể tính kế ngươi một lần, cũng có thể tính kế lần hai."

"Trận thế thật lớn." Ánh mắt Thiệu Khiêm quét qua những huyết tộc cấp cao trường thọ như mình khinh thường cười nói: "Ngươi đúng là có mặt mũi đó, Leiden."
Thân là sáu vị trưởng lão của huyết tộc, lại chỉ dám ở bên trong vòng vây của rất nhiều người trường thọ, các ngươi thật là không phụ uy danh đã tham gia chiến trường Tu La.

"Chắc hẳn người bên cạnh ngươi chính là người bí ẩn đã cứu người trong buổi tối hôm đó." Đôi mắt dữ tợn của Leiden quét qua Anthony đội mũ trùm đầu màu đen lạnh giọng nói: "Hôm đó để các ngươi trốn thoát, hôm nay ta phải đâm nát các ngươi, chôn dưới hoa hồng nở rộ."

"Vậy thì rất cám ơn Leiden trưởng lão đã tiếp đãi." Anthony đứng sau lưng Thiệu Khiêm cười khẽ nói: "Có một câu phải nhắc nhở trưởng lão, đừng nói quá mạnh miệng, sẽ thụt đầu lưỡi."

Câu nói Anthony, khiến Leiden tức giận không nhẹ. Hắn đến bây giờ cũng không cho rằng Thiệu Khiêm có thể chạy trốn lúc mình trông coi không nghiêm, thậm chí bị tức giận cùng với khủng hoảng làm lú đầu cũng không cân nhắc Anthony rốt cuộc đã mở bạc giam cầm như thế nào.
Phải biết, bạc giam cầm lại là thánh vật của giáo hội, người bình thường chớ nói tìm được cơ quan mở ra, rất nhiều người cả đời cũng không thể nào nhìn thấy bạc giam cầm một lần. Tình huống hôm nay chỉ có thể nói, Leiden đã bị tức giận cùng với khủng hoảng làm lú đầu, căn bản chẳng nghĩ được bao nhiêu.

"Thân vương bệ hạ." Đang lúc song phương chống cự, đám Dellien cũng chạy tới. Bọn họ cũng không mang bao nhiêu người, cũng chỉ có mấy bị bá tước hôm đó ở lại trong Van Lindberg thôi.

Mấy người này nghe nói Leiden tụ tập rất nhiều người canh giữ cửa lâu đài của mình, bọn hắn còn nghĩ lại quan sát thêm, một khi Leiden có hành động gì khác, bọn hắn sẽ nhanh hành động mới được. Ai ngờ, bọn hắn còn không chờ đến Leiden làm những thứ khác chuẩn bị, liền nghe bên dưới báo cáo thân vương bệ hạ nhà hắn xuất hiện trên lâu đài của Leiden.
Đây quả thực là sợ đến nổi tim dơi Dellien đều phải ngừng, thân vương bệ hạ nhà hắn chạy khỏi tay Leiden không bao lâu, đây nếu lại xảy ra chuyện gì không may...

Dellien càng nghĩ càng sợ, trực tiếp dẫn mấy vị bá tước trong Van Lindberg chạy tới. Cho dù thân vương bệ hạ nhà hắn không địch lại mấy đại trưởng lão Leiden, bọn họ dù liều mạng, cũng không thể để những người này tổn thương thân vương bệ hạ một chút nào.

Chỉ là, sau khi bọn hắn đến nơi, ánh mắt không hề rời khỏi người mặc áo trùm màu đen bên cạnh thân vương bệ hạ, người này đến tột cùng là ai, lại dám đặt móng vuốt lên eo thân vương bệ hạ nhà hắn, đúng là không thể tha thứ, bọn hắn đi theo bệ hạ nhiều năm như vậy, đều không dám đụng nơi nào ngoài bàn tay bệ hạ dù chỉ một chút.

Nhưng, tại sao luôn cảm thấy nơi Dellien ghen tị có gì không đúng?
"Chó của thân vương đều tới rồi." Ánh mắt Leiden quét qua mấy người bên cạnh Thiệu Khiêm lạnh giọng nói: "Ban đầu không thể đem gϊếŧ hết mấy thằng chó giữ cửa này thật đáng tiếc. Nhưng mà, cũng may các ngươi cũng chạy tới rồi, nếu không ta còn phải tìm từng người các ngươi, gϊếŧ các ngươi cũng rất là mất thời gian."

Thiệu Khiêm có chút không hiểu sự tự tin thái quá của người này. Đến tột cùng là ai cho hắn tự tin có thể hạ bệ mình? Được rồi, có lẽ là tự tin từ lần trước bọn hắn thành công giam thân vương bệ hạ. Nhưng mà, bây giờ hắn đã trốn thoát rồi, hơn nữa mang người đánh tới cửa, chẳng lẽ ngươi lại không thể hơi tôn trọng hành động ta đến phá quán?

Đối với lần này, Thiệu Khiêm cảm thấy mình nên có chút bất mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi