MỖI MỘT THẾ GIỚI ĐỀU THẤY SAI SAI

Phu phụ Lục Gia Bảo đọc thư mừng như điên, nhi tử chậm chạp nhà ông rốt cục cũng có người muốn rồi, trở về liền bái tạ liệt tổ liệt tông, nhờ có tổ tông phù hộ, cái thứ không ra hồn này cũng tống đi được rồi.

Cho nên, bình thường Lục thiếu chủ đến tột cùng là không được hoan nghênh bao nhiêu?

"Cha, nương cười gì vậy?" Lục Ngưng Nhi cùng xuất hành với Lục gia phu phụ thấy mẫu thân nhếch môi cười rất là khó hiểu, đến tột cùng là chuyện tốt gì có thể khiến mẫu thân nhà mình cười vui đến vậy... không để ý hình tượng đến vậy?

Lục Ngưng Nhi cảm thấy vẫn phải giữ lại chút mặt mũi cho mẫu thân nhà mình, dù sao cũng là mẹ ruột, con cái cần phải tha thứ nhiều nhiều.

"Ca ca ngươi có đại hỉ rồi." Lục Hành Thiên đưa thư cho khuê nữ nhà mình: "Sáng sớm ngày mai chúng ta liền khởi hành trở về."

Lục Ngưng Nhi đọc thư từ đầu tới đuôi, khi đọc tới câu "Cô nương mỹ mạo, cực ưng ý thiếu chủ" thì biểu tình bối rối: "Cha, ca ca tìm được phu nhân thật ư?"

Không trách Lục gia ba người không tin tưởng con trai (ca ca) được, trước đây bao nhiêu nữ tử nhìn trúng ca ca nhà nàng, muốn leo lên kết thân. Kết quả thì sao? Toàn bộ đều bị ca ca nàng chọc tức bỏ đi, từ đó về sau hễ khi nghe tới việc hôn nhân của huynh trưởng nhà mình, thật sự là có thể tránh liền tránh.

Tay bưng trà của Lục Hành Thiên khựng lại, sau đó vuốt vuốt chòm râu cố ý để dài con ngươi xoay tròn nụ cười hòa ái vỗ đầu khuê nữ nhà mình: "Sao có thể nói ca ca ngươi như vậy? Ca ca ngươi ngọc thụ lâm phong, dung mạo hơn Phan An, tiểu thư nhà ai mà không tranh cướp giành giật đòi gả? Cũng chỉ có ca ca ngươi chướng mắt người khác thôi."

"Cha, ngài nói lời trái với lương tâm phải không?" Câu này là nói về đại ca nàng á? Tướng mạo của đại ca thì không nói, nhưng tiểu thư nhà khác tranh gả...

Cha nàng mà không nói trái với lương tâm, nàng đều cảm thấy thật ngại quá.

"Nha đầu, ca ca ngươi có chỗ nào không tốt?" Lục phu nhân đứng sau lưng khuê nữ nhà mình mặt mày mẹ kế.

"Nương, ngài nghe nhầm. Nữ nhi đang khen ca ca." Lục gia tiểu thư nở một nụ cười không thể giả hơn: "Mẫu thân đẹp như vậy, đại ca tất nhiên tuyệt sắc vô song."

"Đúng thế, nhi tử của ta tất nhiên là đẹp rồi. Mà ngươi ấy, làm cho nương nhức đầu muốn chết, ngươi nói xem dung mạo ngươi giống ai không tốt lại giống cha ngươi?" Lục phu nhân thậm chí còn tính cả cha con Lục gia vào: "Sống mũi cao, mắt nhỏ, miệng nhỏ, lỗ tai lớn, ngươi nói xem trước đây sao vừa mở mắt lại gặp cha ngươi chứ? Khuê nữ đến cùng là ngươi nghĩ luẩn quẩn chỗ nào?"

Lục gia đại tiểu thư sống mũi cao, mắt nhỏ, miệng nhỏ, lỗ tai lớn xụ mặt. Tướng mạo của nàng được cho là tiểu mỹ nhân số một số hai, mắt mặc dù không lớn như mẫu thân, nhưng tuyệt đối là mắt phượng xinh đẹp, mũi đẹp thẳng, miệng nhỏ anh đào, còn như lỗ tai lớn... Thầy bói đều nói, lỗ tai lớn rất có phúc.

Thêm nữa gương mặt Lục tiểu thư là tiêu chuẩn mặt trứng ngỗng, ngũ quan tổ hợp cùng nhau, mặc dù không nói là tuyệt sắc vô song, nhưng tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui. Nhưng bị nương nàng nói thế liền không đẹp nữa...

Cũng may Lục tiểu thư quanh năm bị đả kích quen rồi, nếu như là nữ tử khác, nói không chừng đã sớm xấu hổ không chịu nổi, trốn trong khuê phòng không dám ra ngoài.

"Có ai nói khuê nữ như ngươi?" Lục Hành Thiên biểu thị không phục, trước đây ông còn dựa vào tướng mạo thu được ưu ái của Vân gia tiểu thư cơ. Chỉ là, ở chung lâu rồi, phu nhân bắt đầu ghét bỏ ông.

"Không phục thì ngươi tới đánh ta nè." Lục phu nhân trừng mắt hạnh: "Xem lão nương có đánh ngươi rơi răng đầy đất không."

Lục Hành Thiên không dám? Ông quả thật không dám. Thân là nam nhân, võ công của ông không giỏi bằng phu nhân, quản lý gia đình không có năng lực như phu nhân, thậm chí giao thiệp với người ngoài cũng là phu nhân...

Lục bảo chủ cảm thấy có chút sầu lo, ông cảm thấy tựa hồ mình mới là người mang theo Lục Gia Bảo "xuất giá".

"Nói chính sự, ngày mai chúng ta liền trở về, xem nàng kia rốt cuộc bộ dạng ra sao. Đến lúc đó hai người các ngươi sáng dạ lên một chút cho lão nương, nếu đó là nữ tử tham luyến tiền tài... vậy thì phải cho một bài học. Nếu là cô nương gia đình tốt, các ngươi dám hù người ta, đừng trách lão nương trở mặt vô tình." Lục phu nhân đưa tay vỗ một chưởng ấn lên bàn, mắt cha con Lục gia đều sắp tròn xoe rồi.

Cha, trước đây đến tột cùng là ngài coi trọng nương chỗ nào thế? Lục Ngưng Nhi đưa mắt hỏi cha đang ôm lấy mình.

Lục bảo chủ cười cười pha trò với nữ nhi, trước đây Vân gia tiểu thư là người có tiếng trên giang hồ ôn nhu săn sóc thiện giải nhân ý, võ công giỏi không nói, tướng mạo còn xinh đẹp nhất đẳng. Trước đây thanh niên tuấn kiệt coi trọng bà không biết bao nhiêu mà nói, mình lại còn dựa vào tướng mạo áp đảo quần hùng cuối cùng cưới về.

Cùng ngày Vân gia tiểu thư gả đi, Vân phủ trên dưới đều ngồi dưới đất khóc rống, người ta còn tưởng là Vân gia không nỡ gả tiểu thư. Về sau mới biết, đâu có không nỡ gả tiểu thư, đây rõ ràng là gả được tiểu thư nên mừng chảy nước mắt.

Trước kia thanh niên tuấn kiệt ngưỡng mộ ông cưới được mỹ nhân về, bây giờ không một ai không dùng ánh mắt đồng tình nhìn ông.

Nhưng, chung quy vẫn là mỗi nhà có chua ngọt của mỗi nhà, cho dù phu nhân nhà ông bưu hãn thì sao? Ở trong lòng ông, đó vẫn là Vân gia nữ tử làm cho ông như si mê như say. Huống chi, không cần ông quản Lục Gia Bảo, quả thực không thể tốt hơn.

Cho nên, câu cuối cùng mới là mấu chốt nhất?

Ở Lục Gia Bảo xa xôi Lục thiếu chủ tự mình nấu ăn, bỏ thức ăn vào hộp gỗ đàn hương đem về. Thấy người trên giường đã ngủ say thì ánh mắt ôn nhu, thật là nhìn kiểu gì đều đẹp hết.

Sau khi người đi vào Thiệu Khiêm liền tỉnh lại, cảm thấy có người nhìn mình liền mở mắt, nhìn thấy người kia ngồi ở mép giường mắt không hề chớp một cái nhìn mình chằm chằm cười cười, hắn đưa tay huơ huơ trước mắt Lục Ngao: "Đã làm xong?"

"Xong rồi xong rồi." Lục Ngao vội vàng đứng dậy để người trên giường đi xuống. Nhưng sau đó lại thấy không đúng, rõ ràng y đã điểm huyệt đạo...

"Ta ta ta, rõ ràng đã điểm huyệt ngươi mà." Cả người Lục Ngao đều hoảng loạn, chẳng lẽ tự giải huyệt? Không phải, không đúng, lúc trước y dò mạch người trong lòng rồi, cũng không có dấu hiệu tu tập nội lực.

"Ừm. Giải huyệt rồi." Thiệu Khiêm đẩy nam nhân ngăn cản phía trước ra: "Còn không mau lấy thức ra?"

Lục Ngao nghe lệnh vội vàng thu xếp, sau khi y bưng hết đồ ăn ra thì bỏ hộp qua, sau đó mặt mày khóc tang đứng bên cạnh: "Ngươi rõ ràng không có nội lực..."

"Ngươi điểm quá nhẹ." Thiệu Khiêm tuy thích nhìn bộ dạng của bạn đời, nhưng cũng sẽ không đả kích nhiều.

Lục thiếu chủ tất nhiên là nghe lời Thiệu Khiêm nói, hắn nói nhẹ thì chính là nhẹ. Giải huyệt đạo rồi còn không hề rời đi... Có phải y có thể hiểu thành hắn nguyện ý kết làm bạn đời với mình không?

"Ta ta, còn chưa biết tên họ ngươi là gì." Lục thiếu chủ nói câu này có chút ngượng ngùng, dù sao đều đưa người về Lục Gia Bảo rồi, còn không biết tên người ta. Bạn đời nhà mình biết sẽ cảm thấy mình không đủ coi trọng hắn chăng?

Nghĩ tới khả năng này Lục thiếu chủ cũng sắp khóc rồi, lúc đó y rất sợ người chạy, còn chưa kịp hỏi tên họ liền đánh người ngất xỉu...

"Bạch Thanh Huyền." Nguyên chủ tên là Bạch Thanh Huyền, chữ lót là Sĩ, đích tử Bạch gia. Ngoài hắn ra còn có ba huynh đệ, ba người này theo thứ tự là Bạch Sĩ Nghiêu, Bạch Sĩ Hành, Bạch Sĩ Trung.

Trước đây tên của hắn là do Bạch lão gia kháng lời tộc lão* cố ý đặt, theo ý của ông là, bảo bối của ông mặc kệ ai nói cũng không màng, ông muốn gọi tên gì thì gọi tên đó.

*tộc lão: người quyết định trong một gia tộc, người có quyền lực ngang hàng tộc trưởng

Tộc lão trong nhà bất đắc dĩ, chỉ đành thêm tên Bạch Thanh Huyền vào gia phả, vài huynh đệ phía sau hắn, tên đều do tộc lão đặt. Đây cũng là một trong những nguyên vì sao ba huynh đệ trong nhà đều không ưa hắn.

"Bạch, Thanh, Huyền." Lục Ngao ngậm tên của người trong lòng trong miệng kêu mấy lần, sau đó cong mắt cười mở miệng nói: "Quả thực tên rất hay."

Thiệu Khiêm chậm rãi ăn đồ ăn trên bàn, tay nghề đầu bếp này cũng không tệ, còn rất giống món Nhiếp chính vương điện hạ làm năm xưa. Cái này đừng bảo là...

"Ngươi làm." Thiệu Khiêm hỏi câu này rất là khẳng định, khẩu vị nấu cơm kiểu này, sợ rằng chỉ có người này có thể làm được.

"Làm sao ngươi biết?" Chẳng lẽ Thanh Huyền vừa mới tới thiện phòng? Không đâu, nhất định không thể, Thanh Huyền không biết thiện phòng ở đâu, nên không đi được.

"Đoán." Quả thật là người này làm. Thiệu Khiêm cảm thấy trong lòng có hơi ngọt, mặc kệ hắn đến thế giới nào, người này luôn có thể trong tiềm thức nhớ kỹ sở thích của hắn. Cũng ví như những món ăn trước mặt, toàn bộ đều là những món mà Nhiếp chính vương điện hạ làm nhiều nhất trong thế giới trước, cũng là những món hắn thích ăn nhất.

"Thanh Huyền, ngươi xem hai chúng ta thật là thần giao cách cảm." Lục Ngao nửa ngã lên bàn chống cằm cười ngây ngô nhìn Thiệu Khiêm: "Thanh Huyền, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi."

Không để ngươi bị ủy khuất, không để người ta khi dễ ngươi. Đương nhiên, bản thân ta cũng không thể khi dễ ngươi. Phải đưa những thứ tốt nhất đến trước mặt ngươi, không để ngươi chịu tí ti khổ cực.

"Ai đồng ý gả cho ngươi?" Cái tên đến chết cũng không biết xấu hổ này, thế giới này lại chú trọng lệnh phụ mẫu lời người mai mối, ngươi cứ thế tư định chung thân rồi ư? Cha nương ngươi đã đồng ý chưa? Cha nương ta đã đồng ý chưa? Còn nữa, dựa vào cái gì lại nói là hắn gả?

"Ngươi không theo ta còn có thể theo ai?" Lục Ngao nóng nảy, Lục Ngao ủy khuất, Lục Ngao cảm thấy nước mắt đều đảo quanh trong mắt. Người trong lòng của y không muốn theo y kìa, làm sao đây? Sao nương vẫn chưa về? Nếu như bà đã trở về thì nhất định có thể giúp mình giữ Thanh Huyền ở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi