MỖI MỘT THẾ GIỚI ĐỀU THẤY SAI SAI

Thiệu Khiêm thấy sắc mặt Ngu Dương không thay đổi, lúc định xoay người thì vội vàng cản người lại: "Anh nghỉ một lát."

"Sao đây tiểu tử? Khinh thường tụi này?" Anh Sướng cười nhạt: "Đừng tưởng rằng bên trên có người bảo kê thì không để mấy người chạy vặt như bọn này vào mắt. Tao cho mày biết, cho dù hôm nay ông nội đây giết chết mày, bên trên cũng không thể làm gì tao."

Thiệu Khiêm nghe vậy thì khẽ nhướng mày: "Nghe ngài nói như vậy, tôi thực sự cũng có chút lo lắng. Có điều, tôi đây là một người có tính tình rất cứng rắn, càng bị người uy hiếp, tôi càng không muốn nghe theo."

"Mày mẹ nó rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đúng không." Anh Sướng đi nhanh vài bước đứng sau lưng Ngu Dương, vừa định đẩy đồ chơi cản trở trước mặt sang một bên, kết quả gã còn chưa kịp ra tay, đã cảm thấy eo đau nhức, ngay sau đó người cũng bị đá bay ra ngoài.

"Ai rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?" Ngu Dương nhíu mày nhìn anh Sướng không bò dậy nổi: "Hôm nay tao muốn uống chút rượu, mày định cho tao uống rượu gì?"

Anh Sướng quỳ rạp dưới đất hồi lâu không bò dậy nổi, chờ cơn đau ở bụng hòa hoãn một tí, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, mới nhìn một cái, thật sự sợ đến hồn phi phách tán

"Lão... lão đại..." Anh Sướng vội vàng đứng lên run rẩy mở miệng: "Em... em không... không biết..."

"Mày muốn nói không biết cái gì?" Ngu Dương híp mắt cười lạnh: "Anh Sướng, thể diện thật lớn."

Anh Sướng này cũng chỉ là trùm bé của khu này, đáng lý ra không có thể nhìn thấy Ngu Dương. Nhưng lại gã lại có một ông anh rễ làm vệ sĩ của Ngu Dương. Trước đây gã cứng rắn quấn quít lấy anh rể nhìn thoáng qua từ rất xa, lúc nhìn thấy Ngu Dương ra khỏi nhà lên sang trọng, bố trí hơn mười bảo tiêu, chi phí ăn mặc không gì không tốt trong lòng không khỏi ham muốn.

Một ngày nào đó, có phải gã cũng có thể làm đến độ cao như Ngu Dương không? Không đâu, còn phải đi xa hơn Ngu Dương mới đúng.

Chỉ có thể nói, người không biết tự lượng sức mình thì hay, nhưng cũng đừng có không nhìn rõ tình thế hiện tại. Ngu Dương có thể ngồi lên vị trí lão đại sau khi cha của y vào đồn cảnh sát, có thể là một ngọn đèn cạn dầu ư?

Nhưng, lại có vài người, cho rằng ban đầu Ngu Dương dựa vào cha mình, sau khi cha y bị "anh Hoàng" tiễn vào cục cảnh sát, y lại được trong bang nhân chống đỡ, lúc này mới ngồi trên vị trí lão Đại. Thậm chí anh Sướng này còn cảm thấy, nếu như mình đứng trên lập trường của Ngu Dương, gã nhất định sẽ làm tốt hơn Ngu Dương.

Không sai, rất nhiều tiểu đệ đều cho rằng cha Ngu Dương đi tù, là vì anh Hoành ca giở trò quỷ sau lưng. Trên thực tế, anh Hoành thật sự có nỗi khổ không nói ra được, vô duyên vô cớ mất tích một nhóm hàng không nói, còn bị người của Ngu Dương theo dõi gắt gao, nên muốn chờ khi y đi một mình, chơi lớn một lần báo thù cho lão đại.

Trời mới biết anh Hoành ca đến tột cùng oan uổng bao nhiêu. Nhưng gã lại không có những chứng cứ khác để chứng minh mình không có hãm hại Ngu lão đại, thậm chí đến chính bản thân gã, cũng không biết rõ đến tột cùng là ai lại làm đến mức không có kẽ hở như thế.

"Lão đại, em không nên bị mấy thằng đệ che mắt, cũng xin lão đại tha cho em lần này." Anh Sướng cúi đầu giấu biểu tình oán hận đi, một ngày nào đó, gã nhất định phải vượt mặt Ngu Dương, làm cho hắn bò qua đũng quần của mình.

Ngu Dương là con sói ẩn nhẫn, bản thân lại giỏi ngụy trang tai to mặt lớn, sao có thể không nhìn ra ngụy trang của người khác? Chỉ cần nhìn một cái, là y có thể nhìn ra anh Sướng này chính là một tên trong ngoài bất nhất.

"Đầu lưỡi của mày không tệ, không bằng để lại cho tao coi thử." Ngu Dương tận lực hạ giọng, quả thật khiến người ta có cảm giác không rét mà run. Mấy người đi theo anh Sướng, đã sớm bị chuỗi biến cố này dọa cho không dám nhúc nhích. Lúc này, nghe thấy hai người này nói chuyện, càng thêm không dám phát ra một tí âm thanh.

"Không được là bẩn quán em." Thiệu Khiêm ngồi trên ghế bar, cùi chỏ chống người dựa lên quầy bar: "Muốn giáo huấn người, liền đem ra ngoài."

"Nói rất hay, khởi đầu tốt đẹp mà." Ngu Dương hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy người đang dựa lên quầy bar, chân đạp trên chân ghế bar, ngồi thẳng cơ thể ngã ra sau dựa lên quầy bar, Hứa An như thế khiến người ta nhìn vào còn có sức dụ dỗ hơn, thậm chí làm cho Ngu Dương có xưng động liều lĩnh muốn đẩy ngã.

Anh Sướng hồi lâu không nghe thấy Ngu Dương nói, gã nơm nớp lo sợ ngẩng đầu muốn dòm ngó biểu tình của Ngu Dương. Ai ngờ vừa ngẩng đầu, liền thấy Ngu Dương đang quay đầu nhìn chằm chằm yêu nghiệt đạng dựa lên quầy bar xuất thần.

Thấy tình cảnh này, trong mắt anh Sướng lóe lên tia ngoan lệ, Ngu Dương cùng lắm chỉ là một công tử ca được bảo tiêu bảo vệ thôi, nhìn tướng tá cũng biết không được mấy phần lực, mình có mấy người này, chẳng lẽ còn sợ thua một công tử nhà giàu ngoại trừ gương mặt cái gì cũng tệ sao?

Anh Sướng càng nghĩ càng thấy đúng, gã lặng lẽ móc khẩu sung mà mình mua giá cao, sau khi mở chốt rồi chỉa vào Ngu Dương định bóp cò.

Thiệu Khiêm tuy vẫn nhìn Ngu Dương, nhưng thị giác của hắn cũng không buông tha cho anh Sướng bên cạnh. Thấy gã giơ súng lên định bóp cò, trực tiếp cầm lên bình thủy tinh trưng trên quầy bar ném tới.

Bình thủy tinh đập trúng tay anh Sướng hay khi gã bóp cò, cùng lúc đó đen đủ màu của quầy bar trực tiếp bị bắn vỡ một cái.

Sắc mặt Ngu Dương biến đổi, quả thật mình sơ suất rồi. Cho rằng loại nhân vật nhỏ này không tạo được sóng lớn, lại không ngờ tới trong tay gã còn có súng.

"Cẩn thận." Thiệu Khiêm ngồi thẳng người: "Khinh địch là kích trí mạng."

"Nói rất đúng." Ngu Dương dùng chân đá vào chân bàn để nó bay về phía anh Sướng đang bò tìm súng, khi gã gần chạm tới khẩu súng rồi một gậy đập lên tay gã, nghe tiếng kêu thảm thiết của gã y không chỉ nhíu mày, sau đó một cái chân bàn trực tiếp nện lên gáy gã.

Anh Sướng trực tiếp bị cái chân bàn làm cho hôn mê bất tỉnh, Ngu Dương đá khẩu súng đi, hung hăng đập lên tay cầm súng của anh Sướng.

Đều nói tay đứt ruột xót, Ngu Dương đập xuống dùng lực rất lớn, trực tiếp đập hãy hai ngón tay của anh Sướng, anh Sướng vốn đã bất tỉnh bị lần này trực tiếp đập cho tỉnh.

Thiệu Khiêm cứ thế bình tĩnh nhìn Ngu Dương đập vỡ từng ngón tay, mà mấy người được anh Sướng mang tới, đã sợ tới mức run lẩy bẩy, rất sợ người tiếp theo chính là mình.

"Hình như gã sắp toi rồi." Thiệu Khiêm nghe thấy âm thanh của anh Sướng càng ngày càng nhỏ nên mở miệng nhắc nhở: "Anh đập lên đầu có phải nặng quá rồi không?"

Ngu Dương nhìn anh Sướng hấp hối nhíu mày, y vứt chân bàn dính đầy máu trong tay ra mặt đất, từ trong túi móc ra một cái khăn tay lau bàn tay mình: "Dẫn gã cút."

Mấy người kia ai cũng không muốn đến cạnh anh Sướng, vừa rồi họ còn trơ mắt nhìn tên sát tinh này đập một phát làm tay anh Sướng máu thịt be bét, họ qua đó, có phải cũng gặp cảnh ngộ giống anh Sướng không?

"Mau dẫn người cút, bằng không mấy người cũng không cần đi." Thiệu Khiêm đi tới bên cạnh Ngu Dương lạnh lùng nhìn mấy người kia: "Con người tôi ân oán rõ ràng, mấy người không có thù với tôi, đương nhiên tôi sẽ không gây phiền phức cho mấy người."

Nghe Thiệu Khiêm nói vậy, sắc mặt người bị đánh lúc đầu trở nên trắng bệch, gã nuốt một ngụm nước bọt lui về sau mấy bước, sau khi đụng trúng cửa quán bar thì trực tiếp mở cửa xông ra ngoài. Gã phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này, ở lại đây lâu, gã sẽ không toàn mạng.

Có điều, trước khi đi, phải tìm người kia đòi số tiền còn lại. Không thể không nói, người chết vì tiền chim chết vì ăn, người này rõ ràng đã nhìn thấy Ngu Dương xử anh Sướng ra sao, mà vẫn muốn lấy về số tiền đã bàn trước. Đây cũng coi là một người cần tiền không cần mạng.

Cuối cùng, người đi theo anh Sướng bị đẩy ra hai người, hai người kia run rẩy đi tới trước mặt Ngu Dương, dưới tầm mắt đông lạnh của y khiêng anh Sướng đi.

Chỉ một thoáng, trong quán bar lần nữa khôi phục tĩnh mịch. Ngu Dương xoay người sắc mặt thành thật nhìn Thiệu Khiêm: "Vừa rồi em đã cứu anh."

"Cho nên?" Thiệu Khiêm nhướng mày, chẳng lẽ định lấy thân báo đáp?

"Ơn cứu mạng không cần báo đáp, lấy thân báo đáp em thấy thế nào?" Ngu Dương nói xong liền nhét tay phải vào túi quần. Đương nhiên, y vẫn tương đối nghiêng về phía người này không đáp ứng, nếu hắn không đáp ứng điều kiện của mình, thì có thể danh chính ngôn thuận đưa người tới căn phòng mình đã chuẩn bị, mỗi ngày chỉ có mình mới nhìn thấy bé mèo xinh đẹp, suy nghĩ này đúng là rất mê người.

Thiệu Khiêm nhịn không được bật cười, đúng là vẫn mở thuộc tính kỳ quái. Đã bảo là đại ca xã hội đen lãnh khốc vô tình rồi cơ mà, trực tiếp phá vỡ hình tượng như anh có ổn không đó?

Tay phải của Ngu Dương siết chặt hai ngón trong túi, người này thế nhưng lại cười khêu ngợi như thế, chờ sau này nhất định phải kêu hắn ít ra ngoài, để phòng bị mèo chó gì mong nhớ. Mặc dù mình không để bụng mấy người lộn xộn này, nhưng nghĩ tới người yêu của mình bị người khác để ý, đúng là khiến người ta khó chịu nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi