MỖI NGÀY ĐỀU BỊ CHÍNH MÌNH CAY KHÓC

Không ai lên tiếng chất vấn, cũng không ai hỏi lần hai, từ miệng tướng quân khẳng định là đáp án xác thực.

Thân là thuộc hạ của tướng quân, bọn họ chưa bao giờ chất vấn, cũng không nghi ngờ câu nói của tướng quân, cho dù chuyện này thực sự khó mà tin được.

Chẳng qua, cây ớt này ngoại trừ biết nói chuyện thì căn bản không còn chỗ nào khác độc đáo.

Nó làm sao biết chuyện này?

Chu Bách Triết chú ý tới biểu tình nhóm Hoàng Mao, liền cười khà khà: "Chính là tôi, nếu mấy người không tin thì chúng ta có thể đánh cược."

Hoàng Mao bĩu môi: "Tôi không thèm đánh cuộc với mi đâu, lời đại nhân đã nói, Hoàng Mao này tin một ngàn lần."

Hừ, người này không mắc lừa.

Chu Bách Triết vừa mới khởi đầu đã đụng trúng ngõ cụt, chỉ đành bất đắc dĩ gãi gãi đầu.

Triệu Nam Các đẩy mắt kính, nhìn Chu Bách Triết nói: "Nói vậy, mi cũng biết sử dụng loại dị năng này?"

Chu Bách Triết lúng túng ho khan mấy tiếng, thành thực nói: "Tôi không biết."

Đáy mắt Triệu Nam Các lóe lên chút kinh ngạc, rất nhanh cho ra kết quả: "Như vậy là mi biết loại phương pháp này nhưng bởi vì một vài nguyên nhân mà không có cách nào sử dụng, vì thế mới dạy cho đại nhân."

Những lời này không phải nghi vấn, hiển nhiên Triệu Nam Các nghĩ rằng suy đoán của mình là đúng.

Chu Bách Triết cũng xác nhận: "Không sai."

Giọng điệu Triệu Nam Các có chút biến hóa: "Mi rất lợi hại, mặc dù mi chỉ là một cái cây nhưng đã làm được chuyện mà nhân loại không làm được suốt mấy ngàn năm nay."

Chu Bách Triết nghe mà đỏ mặt, nhân loại không làm được suốt một khoảng thời gian dài như vậy vì bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện dùng tinh thần lực kích phát dị năng, thiếu đi chút thời cơ mà thôi.

Giống như một cây bút đã bơm đầy mực thì không thề nào bơm thêm được nữa.

Trước giờ nhân loại chưa từng nghĩ tới chuyện dùng tinh thần lực điều khiển dị năng vì họ đã quen dùng kiếm laser để kích phát dị năng, trăm ngàn năm trôi qua, nào còn ai nghĩ tới chuyện nãy nữa.

Thế nhưng cậu thì khác, cậu là người địa cầu, cậu từng đọc qua sô vố truyện tu tiên huyền huyễn, có thể nghĩ ra phương pháp này dễ như ăn cơm vậy.

"Này không có gì đáng kiêu ngạo." Chu Bách Triết thành thật nói.

Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe kinh ngạc, cây ớt nhỏ này cư nhiên cũng có lúc khiêm tốn?

Chu Bách Triết vội vàng lảng sang chuyện khác, nói với Áo Cổ Đinh: "Lúc tôi tiến vào có nghe mọi người nói chuyện trùng vương cấp bảy."

Triệu Nam Các nghe vậy, âm thanh trở nên nặng nề: "Trên tinh cầu này thật sự có trùng vương biến dị sao?"

Chu Bách Triết gật đầu: "Không sai."

Triệu Nam Các lắc đầu, nghi ngờ nói: "Thế nhưng tinh cầu D234 sớm đã được giám định là tinh cầu thứ đẳng, căn bản không có bất cứ loại quặng mỏ nào cả, nhân loại đã di chuyển từ mấy trăm năm trước rồi, hiện giờ con số tồn tại ở đây tuyệt đối không vượt qua mấy ngàn người, kia..."

Câu tiếp theo anh không nói nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều hiểu câu sau là gì.

Kia, một tinh cầu không có nhân loại thu hút sao lại có thể hấp dẫn trùng vương được chứ?

Căn bản là không có khả năng.

Nhưng cho dù không có khả năng thế nào đi nữa cũng không thể bác bỏ sự thật này.

Nhất thời, mọi người trầm mặc.

Chu Bách Triết thấy vậy thì nói: "Mặc dù con trùng biến dị cấp bảy kia rất lợi hại nhưng chúng ta đã không còn đường lui nữa, hoặc là chiến đấu hoặc là chết."

Hoàng Mao có chút kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ thứ đồ chơi này lại có thể nói ra mấy lời như vậy, là một cái cây, chỉ chuyện có thể nói chuyện thôi đã rất thần kỳ rồi, thế nhưng nó lại còn có giác ngộ cao như vậy.

Suốt mấy ngàn năm nay hoàn toàn chưa nghe qua chuyện thực vật có thể nói chuyện như nhân loại như vậy.

Nó rốt cuộc tới từ đâu?

Lại làm thế nào quen biết tướng quân?

Đủ loại nghi vấn làm Hoàng Mao tò mò.

Áo Cổ Đinh uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Thừa dịp trùng biến dị cấp bảy còn chưa xuất hiện, mọi người phải cố gắng đề cao dị năng, một tháng sau, chúng ta chủ động tấn công."

Chủ động tấn công?

Hoàng Mao có chút khẩn trương nuốt nước miếng, mặc dù đây không phải lần đầu tiên gặp trùng vương biến dị cấp bảy, càng miễn bàn là Áo Cổ Đinh tướng quân đã từng chém chết trùng cấp bảy.

Thế nhưng lần này không giống.

Con trùng biến dị cấp bảy lần trước bị Áo Cổ Đinh giết chết là vì nó mới từ cấp sáu thăng lên cấp bảy, năng lượng bản thân sớm đã tiêu hao sạch sẽ.

Cho nên thực tế, thực lực chân chính của nó chỉ là cấp sáu mà thôi.

Hơn nữa cũng không phải chỉ có một mình Áo Cổ Đinh chém giết trùng biến dị, còn có những chiến sĩ dị năng khác hỗ trợ.

Nhưng lần này...

Đây thật sự là trùng biến dị cấp bảy, hơn nữa quân đội tinh cầu A cũng không tới được, chỉ dựa vào thôn dân cùng vài dị nhân giả cấp bốn, thật sự có thể giết chết con trùng vương kia sao?

Trừ Hoàng Mao, những dị năng giả khác cũng lộ ra biểu tình lo lắng, hiển nhiên bọn họ cũng nghĩ như Hoàng Mao.

Bọn họ thật sự có thể giết chết trùng biến dị cấp bảy sao?

Chu Bách Triết run run lá cây, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì cũng có cách để giết chết con trùng cấp bảy kia."

Lời này vừa nói ra hệt như một quả bom chấn động, trực tiếp nổ đám Hoàng Mao choáng váng, qua thật lâu vận chưa lấy lại được bình tĩnh.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi thâm trầm, tựa hồ có chút suy tư.

Âm thanh Hoàng Mao có chút khô khốc, hỏi ngược lại: "Cách gì?"

Ngay cả Áo Cổ Đinh tướng quân cũng không nghĩ ra cách, cái thứ đồ chơi nhỏ này làm sao nghĩ ra được?

Nhóm Hoàng Mao căn bản không tin, thế nhưng nội tâm của bọn họ vẫn khó tránh xuất hiện một tia khao khát, lỡ như nó thật sự có cách thì sao?

Chu Bách Triết run run lá cây: "Nghĩ cách để mọi người nhanh chóng thăng cấp, như vậy khi đối phó con trùng biến dị cấp bảy kia cũng nắm chắc phần thắng hơn."

Hoàng Mao nghe vậy thì giễu cợt: "Xem ra mi vẫn chưa quá hiểu nhân loại, chuyện thăng cấp nào có dễ dàng như mi nghĩ, nói thăng là thăng chứ."

Nếu lên cấp dễ dàng như vậy thì không có tình trạng suốt mấy ngàn năm chỉ xuất hiện một dị năng giả cấp bảy duy nhất là tiền nguyên soái.

Chu Bách Triết khinh bỉ nói: "Anh nghĩ tôi ngu chắc? Chuyện này dĩ nhiên tôi biết."

Hoàng Mao không chút hình tượng liếc mắt, thực sự ngày càng khôn tín nhiệm nổi lời nói của cái thứ đồ chơi nhỏ này.

Nếu biết thì còn nói nhảm như vậy làm chi.

Triệu Nam Các đẩy gọng kính, đột nhiên nói: "Như vậy... xin hỏi mi có biện pháp gì?"

Chu Bách Triết có chút bất ngờ, cậu không ngờ trừ bỏ Hoàng Mao vẫn còn người tin tưởng lời mình nói.

"Biện pháp thì có, thế nhưng tiền đề quan trọng nhất chính là cần một lượng lớn tinh hạch, càng nhiều càng tốt."

Tính tình Hoàng Mao có chút nhoi nhoi nhưng đã lăn lộn tới vị trí phó tướng thì hiển nhiên cũng không phải người không có đầu óc, mặc dù không quá tin tưởng lời vật nhỏ này nhưng từ đầu đến giờ tướng quân không hề phản bác câu nào, điều đó chứng minh một chuyện.

Là... vật nhỏ này nói thật.

Thế nhưng....

Hoàng Mao quan sát món đồ chơi nhỏ này, có chút xoắn xuýt.

Vật nhỏ này thoạt nhìn yếu ớt không chịu nổi một kích, quan trọng hơn là vấn đề này nhân loại không ngừng nghiên cứu suốt mấy ngàn năm cũng không thể giải quyết.

Vật nhỏ này có thể dùng cách gì giải quyết chứ?

Dùng tinh hạch?

Đầu Hoàng Mao lại càng phình to hơn, chỉ có thể hỏi: "Cần tinh hạch để làm gì?"

Chu Bách Triết giống như nhìn một kẻ ngu si mà nhìn chằm chằm Hoàng Mao: "Đương nhiên là dùng để thăng cấp."

Hoàng Mao thất vọng chán nản, cũng không dám phản bác, dù sao thì vật nhỏ này cũng làm được rất nhiều chuyện mà nhiều người không thể làm được, đó chính là chỉ huy Áo Cổ Đinh tướng quân rót nước, đó là vinh dự lớn lao biết bao nhiêu a.

Áo Cổ Đinh trầm ngâm một hồi lâu mới nói: "Có thể."

Lồng ngực Chu Bách Triết ấm áp, mặc dù từ đầu tới cuối anh nói rất ít nhưng chưa hề chất vấn cậu câu nào.

Chuyện này tạm thời quyết định như vậy, hơn nữa còn thông báo cho cả thôn.

Cuộc chiến sắp khai hỏa, thôn dân bắt đầu điên cuồng huấn luyện, cư nhiên có thể tự giác luyện tập mà còn không sợ chịu khổ, cần mẫn tới mức làm người ta khâm phục.

Chạng vạng tối, Chu Bách Triết đi loanh quanh trong thôn, mỗi thôn dân nhìn thấy cậu liền dừng việc trong tay lại, thái độ tôn kính như nhìn thấy thượng đế, đè nén kích động cùng ưu tư sùng bái nói: "Chào Ớt đại vương."

Chu Bách Triết phất phất tay, hiền hòa nói: "Chào các đồng chí, các đồng chí khổ cực rồi."

Thôn dân giống như được thần tượng lâm hạnh, kích động đến muốn xỉu: "Không cực không cực, đều là chuyện phải làm, Ớt đại vương mới cực khổ."

Mỗi ngày Ớt đại vương đều phải ngắt lá cây để trợ giúp mọi người thăng cấp, phần công lao này sớm đã làm thôn dân vừa cảm động lại vừa đau lòng, đừng thấy Ớt đại vương là dị tộc, nó thật sự đối với thôn dân rất tốt!

"Chào Ớt đại vương!"

"Ớt đại vương."

Rất nhiều thôn dân chào hỏi Chu Bách Triết, thái độ kích động cuồng nhiệt như fan gặp thần tượng.

Nhóm Hoàng Mao thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm.

Này... cũng quá khoa trương đi.

Mặc dù cây ớt kỳ lạ này quả thực rất đẹp, mỗi chiếc lá đều tinh xảo như được chú tâm điêu khắc.

Thế nhưng vẫn không thể chối cãi... nó vẫn chỉ là một cây ớt mà thôi.

Làm sao có thể làm thôn dân... cuồng nhiệt như vậy?

Cơ hồ sắp đạt tới đãi ngộ như tướng quân.

Cây ớt này ngoại trừ dễ nhìn thì căn bản không đúng tí nào.

Hoàng Mao chỉ có thể gọi một thôn dân, chỉ Chu Bách Triết ở xa xa dò hỏi: "Cái thứ đồ chơi nhỏ k..."

Lời vừa nói ra phân nửa đã thấy sắc mặt thôn dân trở nên không tốt, mặt cũng xụ xuống.

Hoàng Mao lập tức sửa lời: "Ớt đại vương đó rốt cuộc là sao?" Hắn châm chước chọn từ: "Mấy người thoạt nhìn rất tôn kính, rất cuồng nhiệt nó."

Sắc mặt thôn dân đỡ hơn nhưng vẫn có chút không vui: "Bởi vì Ớt đại vương là thần thủ hộ của thôn chúng tôi."

Hoàng Mao há mồm, chọt chọt lỗ tai: "Ông vừa mới nói đùa gì vậy?"

Đầu năm nay một cây ớt cũng có thể trở thành thần thủ hộ sao?

Thôn dân gật đầu, dùng giọng nói đầy tự hào mà bản thân cũng không phát giác nói: "Dĩ nhiên, nếu không có Ớt đại vương thì thôn chúng tôi đã sớm diệt vong rồi."

Nói ra thì Ớt đại vương thật sự đã làm rất nhiều chuyện vì thôn làng, thôn dân vô thức nhớ tới lúc nó bị thôn xua đuổi.

Lồng ngực thôn dân co thắt đau đớn, lẩm bẩm nói: "Không được, tôi phải đi chuẩn bị nước uống trái cây mà Ớt đại vương thích, trời nóng như vậy, không thể để ngài ấy nóng."

Nói xong, người nọ vội vàng chạy đi, hướng một thôn dân ở xa xa nói: "Trương Tư, đi, tụi mình ra sau núi hái trái cây."

Hoàng Mao: "..."

Hồng Lăng vuốt cằm, có chút kinh ngạc: "Ớt đại vương này có địa vị rất lớn trong lòng thôn dân."

Thật kỳ lạ.

Hoàng Mao cào cào mái tóc khô sơ của mình: "Đầu năm nay chuyện lạ gì cũng có."

Dĩ nhiên, chờ đến tối, nhóm Hoàng Mao sẽ biết vì sao thôn dân lại súng bái Ớt đại vương như vậy.

Bởi vì.... cây ớt đặc biệt này có thể làm người ta thăng cấp a!

.*. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi