MỖI NGÀY ĐỀU DỖ DÀNH BẠN TRAI



Tạ Viễn mặc quần áo cho Hứa Cảnh Niệm đang rầu rĩ, "Tại sao khóc, đau hả?"
Mũi Hứa Cảnh Niệm liền chua xót, ngồi phịch trên người Tạ Viễn, đầu cọ vào vai Tạ Viễn rồi lắc đầu, rất mạnh mẽ nói: "Không khóc."
"Không khóc? Cũng nghe thấy giọng mũi."
Tạ Viễn bế Hứa Cảnh Niệm lên trên bàn bên cạnh, hắn cao hơn Hứa Cảnh Niệm khá nhiều, Hứa Cảnh Niệm ngồi trên bàn miễn cưỡng nhìn thẳng Tạ Viễn.

"Viền mắt cũng đỏ." Tạ Viễn quệt khoé mắt Hứa Cảnh Niệm, đưa ngón tay trỏ dính nước mắt vào trong miệng, "Mặn, đang khó chịu."
Tạ Viễn nói rất nhỏ, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng trước kia, trong hốc mắt Hứa Cảnh Niệm thoáng chốc ngấn nước.

"Là sướng, tớ là Tiểu dâm phụ*."
Hứa Cảnh Niệm cúi đầu lau mắt mình, tự giận mình mà nói.

Nhất thời cậu nghe được tiếng Tạ Viễn cười khẽ, quả thực khó chịu muốn chết.

Tạ Viễn đang cười nhạo cậu, Tạ Viễn chịch cậu xong còn trêu cậu là Tiểu dâm phụ.

Nhưng một giây sau Hứa Cảnh Niệm đã được vuốt lông, cậu nghe Tạ Viễn nói: "Tiểu dâm phụ sẽ không khóc, Tiểu Niệm mới khóc."
Hứa Cảnh Niệm ngẩn ra, khịt khịt mũi không chảy nước mũi.

Lần đầu tiên cậu nghe Tạ Viễn nói như vậy, Hứa Cảnh Niệm hơi ngước mắt nhìn về phía Tạ Viễn.

Tạ Viễn vẫn là Tạ Viễn lạnh nhạt thờ ơ, nhưng trong mắt không hề lạnh, cậu thấy mình trong mắt Tạ Viễn, nhất định bây giờ cậu cực kỳ khó coi.

Con trai không thể khóc, con trai khóc rất xấu.


Cho rằng mình rất xấu, Hứa Cảnh Niệm đến gần ôm lấy Tạ Viễn, dựa cả người lên Tạ Viễn, để Tạ Viễn đỡ mình.

Hứa Cảnh Niệm giận dỗi bất bình nghĩ.

Hứa Cảnh Niệm vùi mặt trong hõm cổ Tạ Viễn, không cho Tạ Viễn nhìn thấy cậu xấu như vậy, "Chúng ta thế này, thì là quan hệ gì?"
Hứa Cảnh Niệm vừa nói với giọng mũi.

Tạ Viễn đứng vững, ôm Hứa Cảnh Niệm vào trong ngực, "Cậu muốn có quan hệ gì với tôi?"
Tạ Viễn lại đá cho Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm có chút nhụt chí, giọng mũi vẫn như cũ, "Vậy tớ muốn có quan hệ gì với cậu thì có thể là quan hệ đó sao?"
Hừ, cậu muốn là quan hệ yêu đương!
Tạ Viễn trầm mặc.

Hứa Cảnh Niệm muốn có mối quan hệ với hắn? Thà dùng gậy thủ dâm cũng không nghĩ tới hắn.

Tạ Viễn mím môi, siết chặt thứ vừa tịch thu trong túi, hoặc có thể nói là giành được gậy thủ dâm, rũ mắt không rõ suy nghĩa.

Ngay cả lần đầu tiên của Hứa Cảnh Niệm còn là bị hắn nửa cưỡng ép.

Hắn không muốn.

Nhưng, Tạ Viễn nhìn sau gáy Hứa Cảnh Niệm ngoan ngoãn.

Cậu bây giờ đã tình nguyện vùi trong ngực của hắn.

Tạ Viễn buông tay siết túi ra, nửa ngày mới nói, giọng khàn khàn: "Không."
Bọn họ mãi mãi chỉ có thể bên nhau, chỉ có thể là vậy.

Cho nên hắn sẽ không cho phép Hứa Cảnh Niệm nói ra mối quan hệ.

Hắn không cảm mến 99%, hắn muốn 100%.

Nếu như không được, hắn có thể chờ.

Không chờ được nữa thì nhốt Tiểu Niệm của hắn lại, để trong mắt cậu chỉ có hắn.

Tạ Viễn ỷ vào Hứa Cảnh Niệm không nhìn thấy hắn, trong mắt lộ rõ dục vọng chiếm hữu không hề che giấu.

Hứa Cảnh Niệm mới vui vẻ một lúc đã không còn nữa, "Chứ cậu muốn nói sao nữa, Tạ Viễn cậu là đồ đạo đức giả." Hứa Cảnh Niệm ấm ức không ít, cậu không nhịn được cắn vào vai Tạ Viễn, cắn tới lại không nỡ, không thể làm gì khác hơn là gặm một cái, để lại dấu răng và nước miếng, làm bằng chứng chứng tỏ cậu đang không vui.

Tạ Viễn thích thú trước hành vi như động vật nhỏ hoàn toàn ỷ lại của Hứa Cảnh Niệm, khóe miệng hơi cong lên.

Ngứa, bị cắn vai như là bị mèo con cào một cái, mèo con rất nóng giận, muốn rời khỏi lòng hắn.


Nhưng Hứa Cảnh Niệm hoàn toàn không thể rời bỏ cái ôm của Tạ Viễn, "Tớ muốn lên lớp." Hứa Cảnh Niệm nhướn mi nói.

"Đi rửa trước đã."
"Không cần cậu rửa." Cậu là búp bê tình dục, búp bê tình dục không xứng được đối xử dịu dàng.

Nhưng Tạ Viễn cũng rất nhẹ nhàng với búp bê tình dục của mình, cậu lại được Tạ Viễn dẫn đi rửa sạch.

hoa huy*t của cậu đã bị làm rất dữ dội, hôm qua rồi cả ngày hôm nay, bên trong đã sưng đỏ, vừa chạm vào đã đau.

Vì vậy động tác của Tạ Viễn rất nhẹ, chất lỏng bên trong từ từ chảy ra.

Cảm giác được ngăn chặn đã biến mất, Hứa Cảnh Niệm có chút thất vọng, đó là của Tạ Viễn, hết rồi.

hoa huy*t được tắm rửa sạch sành sanh nhẹ nhàng khoan khoái, môi âm hộ sưng tấy còn được thoa thuốc.

Hứa Cảnh Niệm nhìn Tạ Viễn ngồi chồm hổm trên mặt đất, khó chịu muốn chết.

Tạ Viễn dịu dàng như thế, lại coi cậu là búp bê tình dục.

Ý thức được mình là búp bê tình dục, tâm trạng Hứa Cảnh Niệm như đi tàu lượn siêu tóc, thoáng chốc đã ở dưới đáy.

Tạ Viễn nhíu mày, làm dáng muốn cởi quần Hứa Cảnh Niệm, "Đau?"
Hứa Cảnh Niệm lùi lại, tự mở rèm đắc ý đi ra ngoài, bỏ lại Tạ Viễn đằng sau.

Hứa Cảnh Niệm về lớp học sau đó liền bắt đầu vào baidu "Khách hàng sẽ yêu búp bê tình dục của mình chứ?"
Hứa Cảnh Niệm lén lút sau lưng Tạ Viễn, co nhúm người, Tạ Viễn ở một bên cạnh cũng không nhịn được nhắc nhở: "Lo học đi."
Hứa Cảnh Niệm đang trong tình thế căng thẳng kích thích, hoàn toàn không nghe được tiếng động bên ngoài.

Lúc bị Tạ Viễn kéo người lại, điện thoại di động rơi xuống đùi mới sững sờ.


"Tạ Viễn?"
"Ừm." Tạ Viễn buồn bực ừ một tiếng, "Xem gì mà chăm chú vậy?"
Tạ Viễn liếc nhìn Hứa Cảnh Niệm che kín điện thoại di động, cũng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt khó coi.

"Đưa điện thoại cho tôi."
Tạ Viễn giơ tay.

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, chậm rì rì giấu điện thoại vào trong, nắm thật chặt.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm chột dạ, trong lúc chuyển qua, điện thoại di động rơi xuống đất, một âm thanh vang lên, cô gái trước mặt quay đầu lại, "Cái gì rơi thế?"
"Không..." Không đợi Hứa Cảnh Niệm nói, cô gái đã khom lưng xuống.

Hứa Cảnh Niệm vội vàng muốn dùng chân giẫm lên điện thoại di động, nhưng cậu đã nghe được một tiếng "Đệt".

Cô gái ngẩng đầu, sắc mặt đỏ chót, "Bé con, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!"
Hứa Cảnh Niệm bị nói mặt cũng đỏ mặt, cậu cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại di động sáng bừng.

Trong màn hình không phải chữ nào, chỉ có một bức ảnh búp bê tình dục, mà lại còn là nam, mặc quần lót tam giác.

Cay mắt quá, Hứa Cảnh Niệm quả thực không muốn nhìn lại lần nữa.

Thế nhưng,
Hứa Cảnh Niệm chậm rãi ngẩng đầu, mặt Tạ Viễn thật là khó coi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi