MỖI NGÀY ĐỀU GHEN VỚI CHÍNH MÌNH/MỖI NGÀY ĐỀU CẮM SỪNG CHÍNH MÌNH



Vài ngày sau, Nguy Dã quả nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là Thiệu Kỳ Ngôn tài xế lão Lý.
So với lần trước nói chuyện tùy ý, lần này ở trong điện thoại lão Lý thực khách khí: “Nguy tiên sinh chào ngài, xin hỏi ngày mai buổi chiều 4 giờ ngài có rảnh sao? Không biết ngài còn nhớ lần trước nói muốn mời Thiệu tiên sinh ăn cơm?”
“Đương nhiên nhớ rõ!” Nguy Dã nghĩ nghĩ, nói: “ 4 giờ chiều thì ta rảnh, nhưng 6 giờ phải đi làm.”
Lão Lý lần đầu tiên gặp được có người mời Thiệu Kỳ Ngôn ăn cơm còn muốn khống chế thời gian, không biết bao nhiêu người muốn cơ hội này.
“Thời gian rảnh của Thiệu tiên sinh cũng không có nhiều.” Hắn mịt mờ nhắc nhở Nguy Dã cơ hội khó có được: “Mong ngài chuẩn bị.”
“Được, ta chọn nhà hàng trước, trong chốc lát đem địa chỉ gửi cho ngươi……”
“Xin yên tâm, địa điểm Thiệu tiên sinh đã chọn, ngày mai 3 giờ 40 ngươi ở cửa nhà chờ ta là được.”
Cúp điện thoại, Nguy Dã bắt đầu lo lắng cho túi tiền của mình.


Ngày hôm sau, một chiếc siêu xe đúng giờ xuất hiện ở trước cửa nhà Nguy Dã, đưa tới rất nhiều người vây xem, hàng xóm nhìn Nguy Dã lên xe, ánh mắt kinh dị tới nỗi có thể đem người chọc ra lỗ thủng.
Lão Lý khẽ nhíu mày, Nguy Dã ngượng ngùng cười cười: “Ở đây có chút hỗn loạn.”
“Không có việc gì.” Lão Lý chạy xe ra khỏi khu nhà.
Ngoài cửa sổ xe đường phố dần sạch sẽ, Nguy Dã nhìn cảnh sắc một lát, bỗng nhiên nói: “Ngày hôm qua quên nói địa chỉ nhà cho ngươi, may mắn ngươi tìm được.”
Lão Lý cười gượng, hàm hồ “Ân” một tiếng.
Hắn có thể nói cái gì đâu, chẳng lẽ muốn nói cho anh bạn nhỏ mới vừa 18 tuổi này, Thiệu tiên sinh từ lâu đã điều tra tin tức của hắn?
Đối với bọn họ việc này rất bình thường sự, nhưng nói thẳng ra, lại cảm thấy có chút biến thái.
Xe ngừng ở một nhà cổ kính, Nguy Dã ngẩng đầu xem, là nhà hàng món cay Tứ Xuyên.

Thiệu Kỳ Ngôn còn chưa có tới, lão Lý đem Nguy Dã dẫn đến phòng ăn đã đặt trước rồi đi ra ngoài, làm hắn gọi món ăn trước.
Nguy Dã lật vài tờ thực đơn, phát hiện quán Thiệu Kỳ Ngôn chọn thật sự rất đặc biệt.
Từ sau khi không còn nợ vay nặng lãi, hắn tích cóp được một ít tiền, giá cả đồ ăn ở nơi này không tính quá cao, vừa đúng lúc hắn có thể trả nỗi.

Qua năm sáu phút, Thiệu Kỳ Ngôn đẩy cửa đi vào: “Xin lỗi, có việc đột xuất nên tới trễ.”
Y nhẹ nhàng xua tay ý bảo Nguy Dã không cần đứng lên, kéo ra ghê ngồi đối diện, từng hành động đều ưu nhã cẩn thận: “Sao không gọi đồ ăn?”
Nguy Dã tươi cười thẹn thùng: “Bữa cơm này là vì muốn cảm ơn ngài, đương nhiên nên để ngài gọi món.”
Thiệu Kỳ Ngôn cười nói: “Ta đây liền không khách khí.” Y chọn mấy món cay Tứ Xuyên nổi danh, trong lúc đó còn tinh tế dò hỏi Nguy Dã có thích món nào hay không thích ăn gì.

Không thể không nói, người như Thiệu Kỳ Ngôn vừa có địa vị, còn biết chăm sóc người khác, rất ít người không rung động.

Y có kiến thức uyên bác, ngôn ngữ dí dỏm, thực nhanh Nguy Dã đã không còn câu nệ nói cười yến yến, bất tri bất giác đã không còn sử dụng kính ngữ.
Chờ Nguy Dã ăn đến không sai biệt lắm, Thiệu Kỳ Ngôn mới buông chiếc đũa trong tay: “Gần đây công tác có chút bận, nên mới chọn nhà hàng gần công ty.

Đồ ăn hợp khẩu vị chứ?”
“Ăn ngon.” Nguy Dã sờ hơi hơi nhô lên bụng nhỏ, ngượng ngùng nói: “Ăn đến có chút căng.

Nhưng thật ra ngươi, có phải hay không không thích ăn cay a?” Thiệu Kỳ Ngôn ăn còn không bằng một nửa của hắn.
“Cơ thể ngươi còn đang trong giai đoạn phát triển, đương nhiên yêu cầu nhiều dinh dưỡng, nhưng tuổi tác của ta đã không còn có thể tùy ý ăn uống nữa.” Thiệu Kỳ Ngôn dí dỏm nói: “Cơm chiều ăn nhiều còn muốn tập thể hình, bằng không sẽ mập ra.”
Tuy là nói như vậy, Nguy Dã ánh mắt đảo qua dưới tây trang là đường cong cơ bắp, xác định đây là một cơ thể cực kỳ đẹp mắt và khoẻ mạnh.
Nguy Dã nở nụ cười: “Lại nói tiếp, bữa cơm này với ta mà nói kỳ thật là cơm sáng.

Ở Thích Thanh làm việc muốn ngày ngủ đêm ra, ta dứt khoát đem đồng hồ sinh học điều chỉnh đến sáng tối điên đảo, mỗi ngày đều ngủ đến buổi chiều mới rời giường ăn cơm sáng.”
“Nghe thực vất vả.” Thiệu Kỳ Ngôn tầm mắt dừng ở lòng bàn tay hắn, hơi hơi nhíu mày: “Đó là tai nạn lao động sao?”
“A, là không cẩn thận bị thương, đã sớm lành.” Nguy Dã không thèm để ý cười: “Chổ làm đãi ngộ không tồi, có bồi thường tai nạn lao động.”
Thiệu Kỳ Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, trong ánh mắt mang theo sự quan tâm của người lớn tuổi: “Ngươi còn trẻ, tiền đồ sáng lạng, quán bar không phải nơi có thể ở lâu nơi.” Dừng một chút, y nói: “Có hứng thú muốn đổi công việc khác không, ví dụ như……Làm nhân viên của ta?”
Nguy Dã giật mình, ngây người một lát, lắc đầu: “Ta làm không được, ta chỉ có bằng tốt nghiệp cao trung, cái gì cũng không biết làm.”
“Không biết thì có thể học, không có ai trời sinh cái gì đều biết.” Thiệu Kỳ Ngôn trong mắt đầy ý cười, giọng nói của y ôn nhu nhẹ nhàng: “Ngươi có thể tới làm trợ lý của ta, đi theo bên người ta, ta sẽ chậm rãi dạy cho ngươi.”
Đại khái rất ít có người có thể cự tuyệt lời mời này.
Nguy Dã có chút rung động, nhưng cuối cùng ánh mắt vẫn kiên định, lại lần nữa lắc đầu: “Cảm ơn ngươi, vẫn là không thể được.”
Đôi mắt đen thâm thúy của Thiệu Kỳ Ngôn hơi hơi nheo lại, y tựa hồ cảm thấy có chút buồn rầu, khẽ tựa vào phía sau lưng ghế, thon dài đầu ngón tay dừng ở mặt bàn: “Có thể cho ta biết lý do vì sao cự tuyệt?”
Nguy Dã hỏi lại: “Ta đây có thể hỏi một câu, ngươi vì cái gì muốn giúp ta sao? Ta biết, Thiệu thị có vô số người dù bể đầu cũng muốn bước vào.”
“Nếu phải có lý do.” Thiệu Kỳ Ngôn hơi lộ ra sự suy tư, thong thả ung dung mà nói: “Thì bởi vì ta thích bộ dạng vui sướng khi kiếm được tiền của ngươi.”
Ha.
001 bị Nguy Dã “Ha ha ha” khó chịu.

Nó buồn bực nói:【 ngươi đang cười cái gì? 】

Nguy Dã: “Ta liền biết y không đứng đắn như vẻ bề ngoài.

Cái lý do này, người bình thường đều không nghĩ ra được.”
Ngồi đối diện, người không đứng đắn Thiệu Kỳ Ngôn lại lần nữa lên tiếng: “Hiện tại ta có thể biết được nguyên nhân ngươi cự tuyệt sao?”
Nguy Dã trầm mặc một lát, nhìn thẳng vào đôi mắt y, nghiêm mặt nói: “Ta đây nói thẳng.

Chúng ta chưa từng trao đổi thông tin liên lạc, tài xế của ngươi lại trực tiếp gọi điện thoại cho ta, tìm được nhà ta.”
“Này đó có thể không tính, quan trọng nhất chính là bữa cơm hôm nay này.

Đại đa số người khi hẹn người khác ăn cơm, sẽ không ngay từ đầu liền chọn món cay Tứ Xuyên.

Ngươi chọn nhà hàng món cay Tứ Xuyên là bởi vì ngươi biết, người ông từng nhận nuôi ta từng là đầu bếp nấu món cay Tứ Xuyên, đúng không?”
“Thực rõ ràng, ngươi đã điều tra quá.” Nguy Dã chỉ ra: “Ngươi là nhân vật lớn, muốn điều tra ta dễ như trở bàn tay, tuy rằng ta cô độc một mình, không có gì đáng giá.

Nhưng làm như vậy thật sự không quá thích hợp…… Ngươi cảm thấy thế nào?”
Thiệu Kỳ Ngôn lẳng lặng nghe xong hắn nói, than nhỏ: “Ta chỉ là muốn tìm hiểu ngươi một chút, nguyên lai làm ngươi không thoải mái sao?”
“Thật cảm ơn sự chu đáo của ngươi.

Có lẽ người khác sẽ thích loại phương thức săn sóc này, nhưng ta không quen.” Nguy Dã châm chước nói, tận lực uyển chuyển.
“Còn về việc công tác…… Vô số sinh viên ưu tú tốt nghiệp cạnh tranh vị trí bên cạnh ngươi, ta có tự mình hiểu lấy, thật sự không đáng để ngươi mời.” Hắn như cũ rất lễ phép, nhưng ánh mắt đã lại có sự đề phòng.
Nguy Dã đang đứng giữa độ tuổi thanh thiếu niên, gương mặt mềm nhẵn, cười rộ lên là thấy má lúm đồng tiền, lại mềm lại ngọt.

Nhưng hàng năm công tác ở nơi rồng rắn hỗn tạp, hắn so với bạn cùng lứa tuổi càng thêm nhạy bén, thanh tỉnh.

Đối nhân xử thế nhiệt tình chân thành, cũng buông cảnh giác.
Thời điểm nói những lời này, hai tròng mắt thanh triệt kiên định, xinh đẹp đến kinh người.
Thiệu Kỳ Ngôn nhìn hắn, tựa như nhìn đến một cái trân bảo, ánh mắt dần dần bị thắp sáng.

Sau một lúc lâu, y cười nhẹ: “Nói thật, ngươi cùng trong tưởng tượng của ta không quá giống nhau.”
Nguy Dã nhấp nhấp môi, thanh âm thấp xuống: “Xin lỗi, ngươi từng giúp ta, ta lại như vậy không biết điều.”
“Không, là ta sai.” Thiệu Kỳ Ngôn cười lắc đầu, khẩn thiết nói: “Ta phải xin lỗi vì việc tự tiện điều tra ngươi, thực xin lỗi, về sau nếu có việc muốn biết, ta nhất định sẽ chính miệng hỏi ngươi.”
Nguy Dã gặp được rất nhiều người có tiền liền tự cho là mình siêu phàm, cũng biết rõ làm thượng vị giả xin lỗi có bao nhiêu khó.

Không cho Thiệu Kỳ Ngôn mặt mũi, hắn vốn đã làm tốt chuẩn bị thừa nhận lửa giận.
Không nghĩ tới đối phương không những không tức giận, mà còn trực tiếp xin lỗi.

Nguy Dã sửng sốt một chút mới phản ứng lại đây, “…… Không sao đâu.”

Lão nam nhân thật biết làm người.
Bởi vậy, Nguy Dã không khỏi áy náy, chần chờ nói: “Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, tự mình đa tình mà thôi, ngươi đừng để ở trong lòng.”
“Không, ngươi cảnh giác là đúng.” Thiệu Kỳ Ngôn hơi hơi mỉm cười, biểu tình bao dung: “Ngươi thực tốt, đương nhiên là có thứ đáng giá để quý trọng.”
Nguy Dã thẹn thùng mà rũ xuống mắt, đó là đương nhiên.
Mắt thấy đã là 5 giờ 50, Nguy Dã sắp trễ giờ làm rồi, Thiệu Kỳ Ngôn đề nghị chở hắn đi làm.
Nguy Dã xấu hổ mà ngồi ở trong xe, không nói một lời, ở trong lòng cùng hệ thống nói chuyện phiếm.
001 hỏi hắn:【 sao lại không đồng ý? Làm trợ lý sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp cận hắn.


Nguy Dã nhướng mày: “Ngươi có phải hay không trước nay chưa từng làm nhiệm vụ công lược a.”
001 thực kinh ngạc:【 sao ngươi biết? 】
“Lạt mềm buộc chặt như kịch bản cũ ngươi cũng không biết.” Nguy Dã thở dài: “Hệ thống a, ngươi EQ thấp như vậy, thật sự làm ta rất khó gánh.”
“Hơn nữa —— ở Thích Thanh còn có anh Tiết đâu.”
Bị ghét bỏ 001:【……】
Ký chủ vì cái gì gọi anh như vậy thuần thục a.
Trước khi xuống xe, Thiệu Kỳ Ngôn đưa một trương danh thiếp: “Nếu ngươi thay đổi ý định, ta nơi lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.”
Nguy Dã vốn dĩ tưởng rụt rè một chút, nhìn thoáng qua hôm nay Trương Khôn đứng ở cửa đón khách, liền nhận lấy danh thiếp.

【 không phải nói muốn lạt mềm buộc chặt sao.


Nguy Dã đắc ý mà lắc lắc trong tay danh thiếp: “Trương Khôn nhìn đến ta từ siêu xe xuống tới, lại thu được một tấm thẻ, sắc mặt hiện tại nhất định rất đẹp.”
001 kỳ quái nói:【 ngươi không phải không thèm để ý hắn sao? 】
“Ta không thèm để ý đến sự căm thù của hắn, cũng không ảnh hưởng đến việc muốn đánh mặt hắn.” Nguy Dã nhìn qua cười khanh khách dễ nói chuyện, kỳ thật tương đối thù dai.

001:【 chính là anh Tiết của ngươi cũng thấy.


“……” Nụ cười cứng lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi