Cô trước kia có học qua cấp cứu cho người đuối nước, lúc này liền làm cấp cứu cho cô bé, cô một bên cấp cứu một bên hướng bên ngoài hô, " Có ai không?Mau tới giúp một chút."
May mà người làm vườn ở gần đây nghe thấy nên chạy tới, lập tức gọi xe cứu thương, đem Trần Vũ Điền đưa đi bệnh viện.
Khương Bích Tuyết cũng cùng cô bé lên xe cứu thương.
Cô ở bên ngoài nóng lòng chờ kết quả, hoàn toàn không biết bởi vì cô nhảy xuống hồ bơi nên cả người cô cũng bị ướt , mái tóc dài cũng bị ướt dính vào người , bây giờ tuy đã khô một nửa , nhưng trông vẫn rất lộn xộn, chật vật.
Đi theo cô cùng tới chính là Dì Thu, " Thiếu phu nhân, nếu không cô về thay quần áo trước đi, nơi này để tôi trông là được rồi, có tin tức sẽ lập tức báo với cô."
Khương Bích Tuyết lúc này mới phản ứng lại, cô vẫn mặc đồ ướt trên người, nhưng đây không phải mấu chốt, cô rất lo lắng cho Trần Vũ Điền, nào còn rảnh quan tâm được nhiều như vậy.
Cô cùng Trần Vũ Điền nhận biết nhau cũng mới được hai tháng, nhưng tại Hàn gia trang, cô bé chính là người thân cận với cô nhất, Trần Vũ Điền không cha không mẹ, nên cũng xem cô trở thành người thân cận nhất.
Cô bé nhu thuận nghe lời như vậy, nên tuyệt đối không được có việc gì.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ nói không có nguy hiểm tới tính mạng, thần kinh căng thẳng của Khương Bích Tuyết lúc này mới giãn ra.
Nếu như hôm nay không phải cô kịp thời phát hiện, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, căn bản là không cách nào tưởng tượng được.
Hàn Thanh Từ chạy tới, hắn đẩy cửa phòng bệnh, nhìn lướt qua Trần Vũ Điền trên giường bệnh, mi tâm nhíu lại, nhìn Khương Bích Tuyết hỏi: " Chuyện gì xảy ra?"
Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Trần Vũ Điền trên giường bệnh nói: " Thời điểm tôi đi tìm em ấy, phát hiện em ấy đã rơi vào bể bơi, về phần trước đó đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết."
Cô hôm nay không có cảnh diễn vào ban đêm, nên sau khi kết thúc quay chụp liền trở về Hàn gia trang, nghĩ đến việc gần đây bận rộn, thật lâu cô không cùng Trần Vũ Điền chơi, nên muốn đi tìm cô bé rồi cùng nhau ăn cơm.
Còn chưa tới Lan viên liền nghe thấy tiếng chó sủa, cô theo thanh âm liền đi tới bể bơi, nhìn vào hồ bơi, thấy Trần Vũ Điền đang giãy giụa chìm nổi trong nước, dưới tình thế cấp bách, cô không chút do dự liền nhảy xuống cứu người.
Trong phòng, mặt mũi Thu di tràn đầy áy náy nói: " Điền Điền đứa nhỏ này bình thường rất ngoan, luôn chơi ơi trong Lan viên, chưa từng tự ta ra ngoài bao giờ, hôm nay tôi vừa không chú ý, con bé liền chạy tới bể bơi, may mà thiếu phu nhân kịp thời phát hiện cứu con bé, nếu không thật không biết...."
Hàn Thanh Từ lại nhìn thoáng qua Khương Bích Tuyết, phát hiện quần áo của cô mới khỏi một nửa, lại nhìn tóc của cô, nói chung là nhìn rất chật vật.
Hàn Thanh Từ cởi áo khoác của mình xuống, hỏi một câu: " Bác sĩ nói như thế nào?"
" Đã qua nguy hiểm."
" ừm." Hàn Thanh Từ đi tới trước mặt Khương Bích Tuyết, đem áo khoác khoác lên vai cô.
Khương Bích Tuyết ngẩn người, đưa tay ngăn cản: " Tôi không lạnh."
Hàn Thanh Từ kiên trì đem áo khoác lên người cô, " Điền Điền đã không có việc gì, trở về thay quần áo khác."
" Ừm." Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua Trần Vũ Điền đang nằm trên giường, còn chưa tỉnh, vậy cô trở về thay đồ trước liền quay lại, cũng tốt.
Thu di nói: " Thiếu gia, thiếu phu nhân, Điền Điền đã qua cơn nguy hiểm, về sau liền giao cho tôi chiếu cố đi."
Khương Bích Tuyết nói với Thu di: " Vậy nếu có chuyện gì, thì nói cho tôi biết một tiếng."
" vâng."
Khương Bích Tuyết xoay người ra khỏi phòng bệnh, Hàn Thanh Từ cũng đi theo ra ngoài.
" Anh không ở lại sao?" Khương Bích Tuyết Hiếu kì hỏi.
Hàn Thanh Từ nói: " Em không có đi xe, tôi đưa em về trước."
" Không cần, tôi bắt xe là được."
" Tôi đưa."
Khương Bích Tuyết không có kiên trì tiếp, hắn muốn đưa liền để hắn đưa đi.
Ngồi trên xe, Khương Bích Tuyết liên tục hắt xì hơi, gần đây khí trời bắt đầu chuyển lạnh, trải qua giày vò như hôm nay, sợ là bị cảm mạo.
Hàn Thanh Từ đang lái xe, nghiêng nghiêng đầu hỏi: " Sao lúc ấy không về đổi quần áo trước?"
Khương Bích Tuyết khuỷu tay chống trên cửa sổ xe, cười cười nói: " Mạng người quan trọng, ai còn nghĩ đến phải thay quần áo đâu?"
Lúc ấy cô ngừng làm hô hấp nhân tạo cho Trần Vũ Điền, một mực chờ xe cứu thương tới, sau đó liền cùng xe cứu thương tới bệnh viện, nơi nào còn thời gian mà chạy về đổi một bộ quần áo khác.
Về đến nhà, Khương Bích Tuyết liền lên lầu thay quần áo, Hàn Thanh Từ đối với dì Lan nói: " Bích Tuyết có chút cảm mạo, dì nấu cho cô ấy bát canh gừng, nếu nghiêm trọng thì mời bác sĩ Trần tới."
" Tôi biết rồi, thiếu gia."
Sau khi phân phí xong, Hàn Thanh Từ liền ra cửa.
Khương Bích Tuyết tắm rửa xong, đổi một bộ quần áo khác, còn dự định đến bệnh viện một chuyến, đợi chút nữa Trần Vũ Điền tỉnh, cô muốn ở bên cạnh bồi cô bé.
Dì Lan nấu canh gừng xong bưng lên cho Khương Bích Tuyết, còn cường điệu là Hàn Thanh Từ dặn bà làm như vậy.
Khương Bích Tuyết cảm thấy Hàn Thanh Từ thật là người có qua có lại, chẳng qua hôm nay cô nhiễm lạnh, xác thực nên uống một chén canh gừng, nhưng nghĩ đến cái này khó uống như vậy, cô lại cảm thấy buồn bực.
Dì Lan đã nấu xong bữa tối, nên cô trước ăn tối trước, thuận tiện hôm nay dì ấy lại nấu cháo, đợi chút ăn xong cô mang đi bệnh viện chợ Hàn Thanh Từ cùng Thu di cũng tốt, nên nhờ dì Lan gói hộ cô hai phần cơm mang theo.
Cô mang theo cháo cho Trần Vũ Điền, cùng hai phần cơm cho Thu di và Hàn Thanh Từ, sau đó lái xe tới bệnh viện.
Lúc này đã là chín giờ, Trần Vũ Điền đã tỉnh lại, trạng thái vẫn còn có chút hoảng hốt.
Hàn Thanh Từ lại không có sở đây, Thu đi nói hắn đã đi từ một tiếng trước.
Khương Bích Tuyết cũng không có hỏi đến cùng là hắn đi đâu rồi, ngồi bên giường bệnh nói chuyện với Trần Vũ Điền một hồi, hỏi cô bé sao lại rơi vào hồ, cô bé suy yếu làm một chút thủ thế nói là vào trong hồ cứu chó con.
Khương Bích Tuyết cũng nhớ tới là lúc đó trong nước cũng có một con chó nhỏ, là chó mà Trần Vũ Điền nuôi, nhưng mà lúc đó cô chỉ lo cứu người, không để ý đến nó.
Cô hỏi Thu di: " Vậy chó con như thế nào rồi?"
Thu di không nói chuyện chỉ lắc lắc đầu.
Khương Bích Tuyết minh bạch, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Trần Vũ Điền không biết nói chuyện, cho nên bình thường khi kết trắng viên, cô bé luôn là chơi một mình, chó con là Hàn Thanh Từ mua cho cô bé, đã ở cùng cô bé hai năm, có rất nhiều tình cảm.
Đợi cô bé tốt lên một chút, cô lại mua cho cô bé một con cho cô bé là được, Khương Bích Tuyết nghĩ.
———
Sự việc Trần Vũ Điền rơi vào hồ bơi, trong Hàn gia trang mọi người đều biết.
Hàn Thâm biết Trần Vũ Điền đã qua cơn nguy hiểm, nên cũng không đi bệnh viện nhìn cô bé.
Hắn ngồi trên ghế sa lông uống trà, Triệu Uyển Mai cùng Hàn Ngọc Đình ngồi ở bên cạnh hắn, hai mẹ con đang lật lại ảnh chụp hoạt động.
Là ảnh chụp gần đây Hàn Ngọc Đình tham gia thi đấu thể thao ơi trường, Triệu Uyển Mai tự mình chụp cho con gái.
Hàn Thanh Từ đi tới, ba người ngồi trên ghế sa lông đều quay qua nhìn hắn .
Hàn Ngọc Đình mở miệng trước, gọi một tiếng đại ca.
Hàn Thâm nhìn hắn, Trần giọng hỏi: " Điền Điền đã trở về chưa?"
" Còn ở bệnh viện."
Triệu Uyển Mai cố ý nhìn thoáng qua Hàn Thâm, bà ta từng vô số lần Hoài nghi con bé câm đó là con gái tư sinh của Hàn Thâm, trước đó tuy Hàn Thâm đã phủ nhận, nhưng bà ta chỉ cho là ông ta nói dối.
Hôm nay đứa bé đó rơi vào hồ bơi, ông ta cũng không đi qua nhìn, cũng không biết có phải cố ý làm cho bà ta xem nữa không biết.
" Tôi lúc đầu đã nói là không nên nuôi dưỡng ở trang viên, ông lại muốn, giờ ông xem, xảy ra chuyện rồi ông thấy chưa." Trong giọng nói giống như là đồng tình Trần Vũ Điền, càng giống là phản đối chuyện Hàn Thâm mang Trần Vũ Điền về nuôi trong trang viên.
Hàn Thâm không vui nói: " Lúc này bà nói chuyện này làm gì?"
Triệu Uyển Mai hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.
Hàn Thanh Từ nhìn cha hắn hỏi: " Minh Huy đâu?"
" Đêm nay không có trở về, không biết chết ở nơi nào rồi?"
" Anh trở về!" Hàn Ngọc Đình nhìn thấy thân ảnh Hàn Minh Huy ngoài cửa sổ liền hô lên.
Nhắc tào tháo tào tháo liền tới, hắn cùng Phạm Tử Oánh cùng nhau rời đi, sau đó ăn bữa tối lãng mạn trong một nhà hàng pháp, còn đi chung cư phiên vân phúc vũ một phen( mây mưa) , hoàn toàn không biết có người xém chút nữa bị hắn ta hại chết.
Hàn Minh Huy vào phòng, nhìn thấy Hàn Thanh Từ, hắn ta sửng sốt một chút.
Hàn Thanh Từ bình thường trừ gia yến, nếu không sẽ không tới, hôm nay tới là muốn làm gì?
Hàn Ngọc Đình hướng Hàn Minh Huy nói: " Anh, đại ca tìm anh."
Hàn Minh Huy nhìn Hàn Thanh Từ một chút liền cười cười: " Đại ca tụng tôi? Có chuyện gì?"
Hàn Thanh Từ lấy điện thoại di động mở ra một cái video, đưa cho Hàn Thâm, nói: " Cha , chuyện này , người nhìn xem nên xử lí như thế nào?"
Hàn Thâm nhận điện thoại, nhìn xem video, là video giám sát bên bể bơi.
Hàn Thanh Từ cho Hàn Minh Huy đủ mặt mũi, không có đem hình ảnh hắn ta cùng Phạm Tử Oánh dây dưa cùng đưa vào, chỉ bắt đầu từ chuyện con chó.
Hàn Ngọc Đình cùng Triệu Uyển Mai cũng tới nhìn.
Hàn Minh Huy trong lòng ẩn ẩn bất an cũng tới nhìn, nhìn thấy hình trong video giám sát, sắc mặt hắn liền trắng xanh.
Sau khi bọn hắn đi, Trần Vũ Điền vậy mà lại rơi vào bể bơi, hơn nữa Khương Bích Tuyết lại cứu con bé.
Xem hết video giám sát, Hàn Thâm phẫn nộ hiện hết lên mặt, nhưng ông là là nhất gia chi chủ, không thể cứ như vậy không để ta hình tượng mà nổi trận lôi đình được.
Hàn Minh Huy sắc mặt trắng xanh nhìn Hàn Thanh Từ, hắn ta vậy mà lại vì chuyện này mà tới.
Hàn Thâm gầm nhẹ: " Minh Huy chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Hàn Minh Huy e ngại Hàn Thâm tức giận, hắn ta thử giải thích: " Cha, con...!con chính là đem con chó ném vào bể bơi, nhưng không nghĩ đến là cái người câm điếc kia cũng rơi xuống."
Hàn Thâm cắn răng, vỗ bàn trà: " Cho nên anh cảm thấy chuyện này cùng anh không có quan hệ gì , đúng hay không?"
" Con..." Hàn Minh Huy nhìn Hàn Thanh Từ một chút, hắn ta oán giận cắn răng, nghĩ tới Hàn Thanh Từ vậy mà tới đây vì cái con bé câm điếc kia báo thù.
Triệu Uyển Mai nói: " Tôi cảm thấy Mình Huy cũng không có sai, là cái con bé câm điếc kia tự mình rơi xuống, nhìn giám sát cũng thấy vậy mà."
" Chính là bà đem nó làm hư!" Hàn Thâm nói: " Nếu nó không sai, vậy ai sai?"
Hàn Ngọc Đình ở bên cạnh không dám nói chuyện, cha cô ta nổi giận có bao nhiêu đáng sợ, cô ta là người rõ nhất.
Hàn Thâm đứng dậy, ánh mắt bén nhọn rơi trên người Hàn Minh Huy: " Ngọc Đình, gia pháp."
Hàn Ngọc Đình thân thể run một chút, nhỏ giọng mở miệng: " Cha..."
" Đi, lấy tới."
Hàn Ngọc Đình lại nhìn anh trai một chút, lại nhìn phụ thân một chút, đành phải đem roi lấy tới.
Hàn Thâm cầm roi, hướng lưng Hàn Minh Huy đánh tới.
Triệu Uyển Mai ra tay ngăn lại, nắm chặt lấy tay cầm roi của ông nói: " Hàn Thâm, ông điên rồi! Đến cùng ai mới là con trai của ông? Ông phân biệt được không? Minh Huy mới là con của ông, cái đứa câm điếc kia tự mình rơi vào trong nước, ông phạt Minh Huy làm gì? Hay là nói, ông khẩn trương như vậy, thật ra cái đứa câm điếc kia chính là con gái tư sinh của ông?"
" Vô luận hôm nay người nó hại là ai, thì đều đáng bị trừng phạt." Hàn Thâm đẩy tay bà ta ra, không để ý đến phản đối của bà ta, một roi lại một roi đánh xuống, dùng lực mười phần.
Hàn Minh Huy đau đến như răng trợn mắt.
Roi cuối cùng đánh xuống, Hàn Minh Huy trực tiếp lăn trên mặt đất hô đau.
Hàn Thâm đem cây roi quăng ra, ngực vẫn còn phập phồng kịch liệt.
Hàn Thanh Từ cả quá trình không nói một lời nào, Hàn Minh Huy là con trai của Hàn Thâm, là em trai cùng cha khác mẹ với hắn, nhưng muốn giáo huấn thì không tới phiên hắn giáo huấn.
Nhưng mà hắn đã mở miệng hỏi hắn ( Hàn Thâm) xử lí thế nào, Hàn Thâm tất nhiên sẽ cho hắn kết quả.
Đạt được kết quả mình mong muốn, Hàn Thanh Từ rời khỏi mai viên.
———-
Khương Bích Tuyết mới từ bệnh viện trở về, vừa vặn lái xe tới tường vi viên, đèn xe chiếu sáng từ con đường nhỏ tới chỗ Hàn Thanh Từ.
Cô Hiếu kì, hắn là đi đâu về vậy?
Cái hướng kia hình như là Mai viên.
Khương Bích Tuyết đem xe đỗ vào nhà để xe, sau khi xuống xe vừa vặn đụng phải Hàn Thanh Từ.
Cô chào hắn một tiếng, không nhịn được hiếu kì hỏi: " Anh vừa đi đâu về vậy?"
" Xử lí một chút việc."
Khương Bích Tuyết không hỏi cụ thể hắn ta xử lí việc gì, cùng hắn sánh vai đi vào cửa: " Tình trạng của Điền Điền tốt hơn nhiều rồi, ngày mai có thể xuất viện.
" Ừm."
" Đúng rồi, con chó nhỏ trước kia của con bé, anh mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua cho con bé một con chó giống vậy như đúc."
Bước chân Hàn Thanh Từ dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô: " Cảm ơn."
Khương Bích Tuyết nhìn hắn đột nhiên nghiêm túc như vậy cảm ơn, cho nên hắn cảm ơn vì cô muốn mua một chú chó y hệt như vậy sao? " Tôi mua cho Điền Điền, cũng không phải cho anh, anh nói cảm ơn làm cái gì?"
" Cám ơn em ngày hôm nay đã cứu con bé."
Nguyên lai hắn muốn cảm ơn về chuyện này a, Khương Bích Tuyết cười cười: " Chuyện tôi cứu con bé không cần cảm ơn, nói sao thì nói, tôi dù sao vẫn là chị của con bé mà."
" Là chị dâu."
Hắn tại sao lại xoắn xuýt cái vấn đề này vậy? Khương Bích Tuyết bất đắc dĩ không cùng hắn tranh : " Tốt a, tốt a, tốt xấu gì tôi cũng là chị dâu của con bé."
Hàn Thanh Từ thản nhiên nói: " Con bé là con gái của cậu tôi."
Khương Bích Tuyết sững sờ, hả? Hắn vừa mới nói Trần Vũ Điền là con gái của cậu hắn?
" Cũng là em gái họ của anh?" Cô còn một mực cảm thấy con bé là con gái tư sinh của Hàn Thanh Từ đâu.
" Ừm." Cậu tôi bốn năm trước đã qua đời, cha mới đem con bé về nhà nuôi."
Khi đó hắn vẫn đang ở nước ngoài du học, sau khi trở về, Trần Vũ Điền đã ở Lan viên được một năm.
Khương Bích Tuyết muốn hỏi, bọn họ vì sao không công khai thân phận của Trần Vũ Điền, điều này cũng có thể khiến Hàn phu nhân hết nghĩ ngờ.
Nhưng cô lại nghĩ mẹ của Hàn Thanh Từ là người không có địa vị gì dở Hàn gia, thì con gái của em trai ở tại Hàn gia tất nhiên cũng không là cái gì.
Sẽ chỉ khiến Triệu Uyển Mai cho rằng, Hàn Thâm còn đối với Trần Tố Ngọc nhớ mãi không quên.
Còn không bằng để bà ta hiểu lầm thành con gái tư sinh, tối thiểu nhất người hầu trong trang viên sẽ không dám thất lễ gì với con bé.
Khương Bích Tuyết lại nghĩ tới Trần Vũ Điền cùng Hàn Thanh Từ cũng có mấy phần tương tự, đều là ngũ quan mĩ lệ.
Nhưng cô dường như quên mất một người, đó là Trần Tố Ngọc.
Trần Tố Ngọc năm đó là diễn viên, hình ảnh tư liệu lưu lại cũng không còn bao nhiêu, Khương Bích Tuyết xem qua một lần, bà là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, mà Trần Vũ Điền cùng bà rất giống nhau, giống như từ một khuôn đúc ra, chỉ là con bé còn chưa có nảy nở , cho nên người vô tâm sẽ không hơi đâu đi so sánh giữa hai người làm gì.
Khương Bích Tuyết nghĩ Hàn Thanh Từ đối với Trần Vũ Điền tốt như vậy, trừ việc cô bé là em họ của hắn, mà còn bởi vì Trần Vũ Điền cùng Trần Tố Ngọc dáng dấp rất giống nhau.
Bất tri bất giác, hai người đã lên lầu, đi vào hành lang lầu hai.
Khương Bích Tuyết đột nhiên phản ứng kịp: " Đúng rồi, sao anh phải nói thân thế của Điền Điền cho tôi?"
Cha con bọn họ không phải là vẫn muốn giấu đi sao?
Hàn Thanh Từ dừng bước lại: " Chẳng qua là muốn nói cho em biết mà thôi, vì cái gì sao? Vì em là chị dâu của con bé, mà không phải là tỷ tỷ( chị gái)."
Khương Bích Tuyết bộ mặt run rẩy một chút: "..."