Mười năm tháng năm, gia Yến Hàn gia.
Khương Bích Tuyết hôm nay cố ý về sớm, đổi một bộ quần áo khác liền cùng Hàn Thanh Từ đến Mai viên.
Chỉ chớp mắt một cái, cô gả đến Hàn gia đã được một năm, nhà này gia yến mỗi tháng một lần, cô nếu không phải là bất đắc dĩ, thì rất ít khi vắng mặt.
Mặc dù mỗi lần đều không vui vẻ.
Không khí bữa ăn hôm nay Khương Bích Tuyết đã sớm dự liệu được, cũng sẽ không vui vẻ gì.
Triệu Uyển Mai ở trên bàn ăn thở dài nhiều lần, giống như đang cố ý gây sự chú ý.
Hàn Thâm hờ hững cắt thịt dê, trầm giọng nói: " Uyển Mai, em hôm nay một mực thở dài, là sao vậy?"
Triệu Uyển Mai thấy Hàn Thâm rốt cuộc cũng hỏi tới bà ta, lúc này liền nói ra những lời chôn giấu trong lòng, " Công ty gần đây liên tục không thuận, đầu tiên là đầu tư phim chọn sai diễn viên, mất cả chì lẫn chài, thứ hai là cổ phiếu liên tục ngã giá nhiều ngày, em không còn tâm trạng nào ăn cơm nữa.
Hàn Thâm nói: " Chuyện công ty là chuyện công ty, cơm thì vẫn phải ăn."
Hàn Minh Huy xen vào một câu, " Mẹ, mẹ lo lắng cũng vô dụng, công ty hiện tại là do đại ca quản lí, nếu ăn không vô thì nên là anh ấy ăn không vô mới đúng."
Khương Bích Tuyết ánh mắt nhìn thoáng qua Hàn Thanh Từ, hắn thờ ơ, tiếp tục ăn đồ ăn trong chén mình, dường như miễn dịch với màn đối thoại vừa rồi.
Triệu Uyển Mai cùng con trai kẻ xướng người hoạ, " Đúng vậy a, mẹ lo lắng cũng vô dụng, cha con lúc trước nói Thanh Từ có năng lực, có thể chưởng quản tốt công ty, nhưng bây giờ lại chưởng quản thành cái dạng này, ai..."
" Uyển Mai, trong gia yến không bàn chuyện công ty." Hàn Thâm nói.
" Lão Hàn, tôi nào có khả năng đàm luận chuyện công ty, chuyện này chính là chuyện nhà của chúng ta a."
Triệu Uyển Mai bưng ly rượu trước mặt uống một ngụm, " Ông cảm thấy năng lực của Minh Huy không được , để cho nó làm từ tầng chót đi lên, tôi không có lời nào để nói.
Nhưng Thanh Từ làm trên cao tầng, làm ra cái thành tích như vậy, chẳng lẽ chính là có năng lực sao?"
Hàn Minh Huy một bên ăn, một bên khoé môi câu lên, trong mắt đều hiện lên ý cười trên nỗi đau của người khác.
Khương Bích Tuyết nguyên bản định nói gì đó, nhưng Hàn Thanh Từ bên cạnh cô không có mở miệng, nên cô cũng không tiện nói chuyện.
Hàn Thanh Từ đúng là có năng lực, nhưng gần đây thiên thời đều bất lợi, đầu tư ba triệu vào [ Anh hùng tụng] nhưng hiện tại là bị ép ngừng chiếu, cổ phiếu Hàn thị lại liên tục rớt giá, cũng không biết lúc nào mới là cuối cùng.
Lúc này người rất ít khi mở miệng nói chuyện, Hàn Vĩ nói: " Tình huống hiện tại của công ty, em thấy nên đình công công trình thương mại bên kia, nếu không tài chính không đủ, đến lúc đó tổn thất sẽ càng nghiêm trọng hơn."
Hàn Thanh Từ thản nhiên nói: " Tạm thời chưa cần thiết phải ngừng."
Hàn Vĩ tiếp tục kiên trì, " Hiện tại tài chính của công ty không đủ, lại hướng công trình bên kia xuất tiền, mắc nợ quá nhiều, mắt xích tài chính dễ dàng nhận uy hiếp."
Hàn Minh Huy nhìn Hàn Vĩ cùng Hàn Thanh Từ tranh chấp, xen vào một câu, " Tiểu thúc , đại ca ỷ vào anh ấy có nhà mẹ vợ giúp đỡ, Khương Sở Hà ném vào đó 20 tỉ, đủ để chống đỡ rất lâu, nói không sai, đại ca ở phía sau chỉ cần dỗ ông ta vui vẻ một chút, có khi ông ta sẽ ném thêm tiền vào ấy chứ."
" Minh Huy!" Hàn Thâm thấp giọng quát, " Sao con lại nói vậy?"
Hàn Minh Huy nhún vai, " Được, vậy con không nói nữa."
Hàn Thâm trầm mặc trong chốc lát, " Thanh Từ đợi chút nữa ăn cơm xong, đến thư phòng cùng ba một chuyến."
" Vâng."
Bầu không khí bàn ăn quá âm trầm, nhất gia chỉ chủ Hàn Thâm nhìn về phía Hàn Ngọc Đình, nói sang chuyện khác, " Ngọc Đình, thủ tục du học của con đều làm tốt rồi, gần đây công ty có nhiều chuyện, ba không thể cùng con ra nước ngoài, liền để mẹ đi cùng con vậy."
Hàn Ngọc Đình nhẹ gật đầu: " Con biết, cha."
Hàn Thâm nói: " Đại ca con ở Anh du học mười năm, con nếu có gì không hiểu, có thể hỏi anh con."
Hàn Ngọc Đình nhìn thoáng qua Hàn Thanh Từ nói, " Vâng, được."
Hàn Thâm lại nhìn về phía Khương Bích Tuyết, " Bích Tuyết gần đây quay phim như thế nào?"
Khương Bích Tuyết ngậm cười trả lời, " Rất thuận lợi, đoán chừng giữa tháng sau liền có thể đóng máy."
Hàn Thâm tựa như một lão cha quan tâm nói: " Sau khi đóng máy có thể ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ba nhìn con khoảng thời gian này đi sớm về trễ, quá mệt nhọc."
" Vâng." Khương Bích Tuyết cảm thấy chỉ cần Triệu Uyển Mai cùng Hàn Minh Huy, hai mẹ con nhà này không mở miệng nói chuyện, thì gia yến cũng rất tốt, tối thiểu có thể cảm thụ được sự quan tâm của trưởng bối.
Ăn cơm xong Hàn Thanh Từ theo Hàn Thâm vào thư phòng, Khương Bích Tuyết một mình trở về Tường Vi viên .
Nghĩ lại chuyện mười mấy ngày nay, từ chuyện Hàn thị đầu tư vào [ Anh hùng tụng] bị ép ngừng công chiếu, đến chuyện cổ phiếu Hàn thị liên tục rớt giá, hết thảy đều đến quá đột ngột.
Sau khi diễn viên Trương chuẩn bị hút chất cấm bị bắt, bị mắng trên mạng một khoảng thời gian, nhưng mấy ngày nay lại không ai nhắc tới.
Về phần [ Anh hùng tụng] cũng không có khả năng lại được công chiếu.
Nếu như là một nhân vật nhỏ, cắt đi phần diễn của người đó thì cũng không sao, nhưng hết lần này đến lần khác, diễn viên Trương lại là nhân vật trọng yếu, không có cách nào cắt bỏ, tương đương với chuyện bộ phim đó liền bị hủy.
Hàn thị đang đứng trước khốn cảnh, Khương Bích Tuyết trong lòng không chịu nổi, nhưng cô cũng không có cách nào có thể giúp được.
Trong nguyên tiểu thuyết, không có cảnh Hàn thị bị đứng trước khốn cảnh như bây giờ.
Chẳng lẽ là cô xuyên vào đây làm kịch bản thay đổi, vận mệnh của Hàn gia cũng thay đổi sao?
Hàn Thanh Từ sau khi trở về, thấy Khương đang ngồi trên ghế sa lông suy nghĩ gì đó, ngay cả hắn tới gần, cô cũng không phát hiện.
Lúc phát giác ra, Hàn Thanh Từ đã ngồi xuống bên cạnh người cô, hỏi : " Suy nghĩ cái gì, nhập thần như vậy?"
Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần, nhìn hắn nói, " Đang suy nghĩ sự tình của Hàn thị, em cảm thấy quá là đột ngột, rõ ràng nửa tháng trước còn gió êm biển lặng."
Hàn Thanh Từ giơ cánh tay lên ôm lấy cô, " Thương trường giống chiến trường, chập trùng lên xuống, là chuyện bình thường."
Khương Bích Tuyết dựa trên bả vai hắn, hơi ngẩng đầu, " Em gần đây có hai bộ kịch đã trả thù lao, tổng cộng được ba ngàn vạn, em cũng không có cần tiêu gì nhiều, nếu anh cần, em có thể đưa cho anh trước."
Hàn Thanh Từ vui mừng cười cười: " Tiền của em em giữ lại tự mình tiêu, chuyện công ty anh sẽ nghĩ biện pháp."
" Ý của em là, nếu anh xác thực cần, thì em sẽ cho anh mượn, đợi sau này công ty chuyển biến tốt đẹp rồi, anh trả lại cho em."
" Ừm, nếu cần , anh sẽ nói với em."
Khương Bích Tuyết ở trong lòng tính toán làm sao có thể kiếm nhiều tiền một chút, trước đó cô chỉ muốn diễn xuất cho tốt, quảng cáo cùng hoạt động thương nghiệp rất ít khi nhận, Vương Yến Bình lại thuận theo ý muốn của cô, cho nên khoảng thời gian này cơ bản đều chỉ là quay phim.
Gần đây, [ Ngự tiên truyện] đại hoả, sự nổi tiếng của cô tăng vọt, rất nhiều quảng cáo tìm tới cửa, thù lao cũng không tệ.
Cô đang nghĩ tiếp nhận quay nhiều quảng cáo một chút, chờ sau này nếu Hàn Thanh Từ cần cô giúp, cô cũng có thể giúp được một tay.
Cô đem ý muốn mình muốn tiếp nhận quay quảng cáo nói cho Vương Yến Bình, Vương Yến Bình bên kia rất nhanh liền thu xếp cho cô, bởi vì khoảng thời gian này quả thật có rất nhiều công ty quảng cáo tìm đến cô.
[ Mai hoa phiến] đã tiến vào giai đoạn quay chụp cuối cùng, khoảng thời gian này, cảnh diễn của cô cũng không còn nhiều như trước nữa, có thể lấy ra thời gian chụp quảng cáo được.
Sáng sớm cô đã tới studio, sau khi hoàn thành phần diễn của mình, buổi chiều liền chạy đi quay quảng cáo, ban đêm lại tham gia một hoạt động tuyên truyền thương nghiệp.
Ngày tiếp theo, hoạt động được an bài hoàn toàn đầy đặn.
Cô liên tục trong vòng một tuần làm việc với cường độ cao như vậy, Khương Bích Tuyết cảm thấy mình ngồi cũng có thể ngủ.
" Tuyết tỷ, chị gần đây thật liều a, quầng thâm mắt cũng rất nặng."
Mạnh Hiểu Đông nhìn Khương Bích Tuyết đang buồn ngủ nói.
" Không phải đâu." Khương Bích Tuyết từ bên trong túi xách lấy ra một cái gương nhỏ, nhìn nhìn qua gương mặt mình một chút, thật đúng là , quầng thâm mắt có chút nặng, cô hướng Vương Yến Bình nói: " Bình ca, chút nữa là đi quay quảng cáo đồ trang điểm sao?"
" Đúng."
Khương Bích Tuyết khó khăn nói: " Vậy mắt gấu mèo của em phải làm sao bây giờ?"
" Không sao, vừa vặn có thể so sánh trước và sau khi dùng đồ trang điểm."
Khương Bích Tuyết quýnh lên: " Sao em cứ có cảm giác là em đang lừa người tiêu dùng nhỉ?"
" Tuyết tỷ, có rất nhiều nữ minh tinh trang điểm rồi so với chị vẫn rất khó coi, còn không phải vẫn quảng cáo đồ trang điểm sao.
Cho nên chị yên tâm, chị trang điểm so với bọn họ đẹp hơn nhiều."
Khương Bích Tuyết cất cái gương nhỏ, cười nói: " Hiểu Đông, miệng của cậu đúng là càng ngày càng ngọt."
Mạnh Hiểu Đông vẻ mặt đau khổ, " Là lời từ đáy lòng em a!"
Vương Yến Bình lái xe ở phía trên nhìn thoáng qua Khương Bích Tuyết qua gương chiếu hậu, cô vẫn luôn chỉ yêu thích diễn phim, đối với quảng cáo cùng hoạt động thương nghiệp vốn không có mấy hứng thú, không hiểu sao gần đây lại đặc biệt thích như vậy, cái này cùng tác phong trước kia của cô không phù hợp.
" Bích Tuyết, anh thấy thời giản biểu của [ Mai hoa phiến] vẫn còn rất nhiều cảnh diễn phía sau, quảng cáo cùng hoạt động thương nghiệp anh tạm thời dừng tiếp nhận cho em.
" Em xem một chút." Khương Bích Tuyết từ trong túi xách lấy ra thời gian biểu mà đoàn kịch phát cho cô nhìn một chút, " Gần đây không có cảnh diễn đêm, nếu không anh an bài vào ban đêm cho em đi."
Vương Yến Bình cũng không tiện nói thêm cái gì, hắn vẫn luôn nghe theo quyết định của Khương Bích Tuyết, " Được."
Sau khi Khương Bích Tuyết đến hiện trường đóng phim quảng cáo, căn cứ chỉ dẫn của nhân viên công tác, thay đổi trang phục quay chụp.
Thời điểm cô diễn kịch rất nhanh có thể tiến vào nhân vật, cũng có thể diễn sâu vào trạng thái của nhân vật.
Nhưng thời điểm đối mặt với ống kính quay quảng cáo, cô vẫn còn có chút không tự nhiên.
Bởi vì quảng cáo luôn có một loại dụ dỗ người tiêu dùng tiêu tiền cảm giác, trong nội tâm cô rất kháng cự.
NG bảy tám lần mới miễn cưỡng qua được một lần.
Quay xong quảng cáo đã là chín giờ tối.
Khương Bích Tuyết vừa lên xe liền bắt đầu ngủ, ngủ một đường tới tận trang viên Hàn gia.
Mạnh Hiểu Đông nhẹ nhàng đẩy cô: " Tuyết tỷ, tới rồi."
Khương Bích Tuyết vẫn ngủ rất ngon, không có tỉnh.
" Đừng gọi, tôi gọi người tới đón cô ấy." Vương Yến Bình một tay nắm vô lăng, một tay lấy điện thoại gọi cho Hàn Thanh Từ.
Hàn Thanh Từ rất nhanh liền xuất hiện tại cổng chính, hắn từ bên trong cổng sắt bước ra ngoài.
Mạnh Hiểu Đông xuống xe, kéo cửa xe phía sau, Hàn Thanh Từ cúi người xuống, liền thấy Khương Bích Tuyết đang ngủ bên trong.
Hàn Thanh Từ nhìn Vương Yến Bình hỏi: " Bích Tuyết gần đây có phải rất mệt nhọc?"
Vương Yến Bình run lên, " Gần đây thông cáo hơi nhiều, không có cách nào khác, là cô ấy yêu cầu."
Hàn Thanh Từ mắt sắc chìm xuống, lại nhìn Khương Bích Tuyết đang ngủ ở ghế sau, " Tôi trước đưa cô ấy trở về."
Hắn cúi người, đem người ôm ra, ôm cô về Tường Vi viên.
Đi đến vùng lân cận tường vi viên , người trong ngực hắn liền ung dung tỉnh lại, cô dụi dụi con mắt, đầu tiên ngửi được mùi thơm nhàn nhạt nơi chóp mũi, là mùi thơm của chồng cô, phát hiện vậy nên cô rất an tâm trong ngực hắn chui chui , " Em ngủ giống như thật lâu."
Hàn Thanh Từ nhìn người trong ngực nói: " Gần đây có phải quá mệt mỏi?"
" Còn tốt, em có thể chịu được."
Hàn Thanh Từ nhíu mày, Khương Bích Tuyết thích cậu mạnh, hắn có biết, " Em an tâm diễn xuất tốt là được rồi, những chuyện khác không cần phải để ý tới."
Thế nhưng là, cô vẫn rất muốn kiếm tiền a, cho nhiệt độ của [ Ngự tiên truyện] qua đi, cô muốn kiếm tiền cũng không được, " Như vậy sao được, em hiện tại nhân khó cái như vậy, không hảo hảo thừa cơ hội này đem chính mình lộ diện nhiều một chút, nhân khí chẳng mấy chốc sẽ hạ xuống."
Hàn Thanh Từ ôm cô vào nhà, bụng Khương Bích Tuyết liền ùng ục kêu lên.
" Đói?" Hàn Thanh Từ buồn cười nhìn cô.
" Có chút." Khương Bích Tuyết nói: " Anh thả em xuống, em đi uống một hộp sữa bò."
Hàn Thanh Từ thả cô xuống, Khương vào phòng bếp , mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một hộp sữa bò.
Hàn Thanh Từ cũng đi theo cô vào, " Để anh nấu cho em ăn chút gì đó."
Khương Bích Tuyết quay đầu nhìn hắn: " Anh sẽ nấu?"
" Đơn giản thôi."
Cô không biết Hàn Thanh Từ còn biết nấu ăn, nên phi thường tò mò tài nấu nướng của hắn, thế là đem sữa bò bỏ lại vào trong tủ lạnh, " Vậy em chờ anh."
Hàn Thanh Từ cười cười, tại tủ bát tìm được mì ý.
Khương Bích Tuyết vừa rồi ở trên xe ngủ hai tiếng, hiện tại không buồn ngủ nữa, nhìn Hàn Thanh Từ nấu mì ý.
Đại khái hai mươi phút, mì ý làm xong, xác thật là rất đơn giản, phòng bếp đã có sốt sẵn, hắn chỉ cần đun sôi liền có thể ăn.