MỖI NGÀY ĐỀU MUỐN CÙNG ĐẠI LÃO LY HÔN



Biệt thự của Tần Hằng bắt đầu trang trí, hắn ta thích dẫn hắn( TK) đi dạo phố mua đồ dùng trong nhà, hắn ( TH) nói trang trí trong phòng muốn đích thân thiết kế, bất cứ thiết kế nào của nhà thiết kế đều không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Mà cái hắn gọi là yêu cầu, chẳng qua chỉ là sở thích của riêng hắn, Tô Khả cũng thích như vậy hơn.
Vậy liền cùng hắn đi mua đồ dùng trong nhà.
Lại một lễ quốc khánh nữa, Tần Hằng dẫn hắn đi một chuyến du lịch đến Hawai.

Trong cả chuyến đi, Tô Khả không thể nào bình tĩnh mà thưởng thức mĩ cảnh cùng mĩ thực được.
Buổi tối sau khi trở về khách sạn, bọn họ ngồi trên sân thượng nhìn biển lớn và sao trời, Tần Hằng vân vê cằm hắn nhẹ hôn lên, " Frank, anh cảm giác được em không vui vẻ, có thể nói cho anh, có chuyện gì được không?"
Tô Khả mấp máy môi nhìn về phía mặt biển đen nhánh, bên tai là thanh âm của sóng biển.

Những ngày này hắn một mực lo lắng bất an, hắn không muốn tiếp tục như vậy nữa.
" Alex, không phải anh nói, sự yêu thích của một người đối với người khác, nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba năm sao?"
Tần Hằng trầm mặc, hắn dường như đã đoán được Tô Khả muốn nói gì.
Tô Khả nói tiếp: " Chúng ta hình như đã bên nhau ba năm."
Tần Hằng cũng nhìn về phía mặt biển đen nhánh, ngữ khí giống như cảm khái, " Frank, ở cùng em mỗi ngày đều rất vui vẻ, khiến anh nhanh chóng quên đi chúng ta đã quen nhau được ba năm rồi.

Anh nhớ trước khi quen em, người mà anh có thể duy trì mối quan hệ lâu nhất chỉ có tám tháng."
" Cho nên, anh nghĩ muốn chia tay không?"
" Không có, Frank, anh không có nghĩ muốn chia tay em." Tần Hằng nói.
Nguyên lai hắn còn chưa nghĩ tới chuyện này.
Tần Hằng hỏi lại: " Vậy còn em, em muốn rời khỏi anh sao?"
Tô Khả nghiêng đầu cùng hắn đối mặt , ánh đèn sân thượng màu trắng, cùng da thịt hắn trắng nõn đồng dạng, mà đồng tử của hắn đen nhánh giống như mặt biển phía xa vậy.
" Ừm." Tô Khả lên tiếng.
Tần Hằng gần như bình tĩnh hỏi hắn, " Là anh khiến em không vui sao?"
" Không phải, Alex, anh rất tốt, là vấn đề của em, người như em thích hợp lấy vợ sinh con, nên lấy thân phận của một người chồng một người cha mà an phận sống hết đời.

Mà anh, so với em càng thoải mái, anh thích hợp hưởng thụ việc yêu đương cả một đời.

Con đường của hai chúng ta về sau là khác biệt, cho nên em nghĩ, đường đã khác biệt, đi tiếp nữa sẽ khiến hai ta cùng chệch hướng."
" Frank, em nói đúng." Tần Hằng luôn luôn nhìn thoáng được, hắn nói: " Nhưng mà anh không muốn chia tay vào hiện tại, được không? Chờ chúng ta trở về, hai ngày tiếp theo chúng ta vẫn là người yêu, chúng ta có thể hưởng thụ thời gian tốt đẹp khi ở một chỗ bên nhau."
" Được."
Hai ngày tiếp theo, Tô Khả tận lực khiến bản thân mình biểu hiện ra là rất vui vẻ.


Tần Hằng vẫn giống như bình thường, hắn ta vẫn dẫn hắn đi lặn, ngồi du thuyền ngắm hoàng hôn trên biển.
Phảng phất chuyện chia tay với hắn chỉ là chuyện thường ngày.
Đây chính là Tần Hằng, hắn vẫn luôn như vậy, phảng phất tất cả mọi chuyện đều không đủ để khiến hắn khổ sở hay sinh khí.
Cuối cùng ngày trở về cũng tới.
——-
Xe chạy một đường, sau đó dừng dưới nhà Tô Khả, Tô Khả đổi phòng ở, thuê một gian chung cư độc thân, mặc dù kém chung cư cao cấp của Tần Hằng, nhưng cũng không kém.
Bọn họ ở dưới lầu chia tay, một lần cuối cùng tiếp xúc thân thể chính là ôm.
" Frank, hi vọng em có thể hạnh phúc." Tần Hằng nói.
Tô Khả: " Alex, em cũng hi vọng anh sẽ mãi vui vẻ như vậy."
Tần Hằng buông hắn ra, " Trở về đi, nghỉ ngơi thật tốt."
" Ừm, gặp lại." Tô Khả kéo lấy tương hành lí tiến vào nhà trọ của mình.
Tần Hằng nhìn hắn tiến vào trong cửa cảm ứng, liền xoay người rời đi.
Sau khi Tô Khả vào cửa, liền quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rời đi của Tần Hằng.
Không hiểu sao, trên mặt liền có chất lỏng ấm nóng chảy xuống.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, hắn về sau không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nữa.
Ba năm bên nhau quả thật là rất đẹp, nhưng phần hồi ức này hắn sẽ chôn giấu vĩnh viễn ở nơi sâu nhất trong tim, về sau không còn đề cập cũng sẽ không thường xuyên suy nghĩ về nó nữa.
Coi như là một giấc mộng đi.
Sau khi cùng Tần Hằng chân chính chia tay, Tô Khả biến thành một người cuồng tăng ca, mỗi ngày đến công ty sớm nhất, nhưng lại là người về trễ nhất, coi như công việc không nhiều, hắn cũng không nguyện ý trở về nhà sớm.
Căn phòng ở nhà , những vật dụng trong nhà đều là hắn cùng Tần Hằng mua, một mình đối diện với căn phòng mà hai người trang trí, đại não nếu không suy nghĩ chuyện công tác, liền sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung, cho nên hắn tận lực để cho mình giảm bớt thời gian ở nhà.
Cha mẹ an bài cho hắn một buổi xem mắt, đối phương là một cô bé rất ưu tú, là lão sư của đại học âm nhạc, biết đàn dương cầm, cũng biết đánh đàn tranh, người cũng đẹp.
Tô Khả đồng ý gặp mặt.
Cuối tuần hắn một mình lái xe về nhà, cùng cô gái kia gặp mặt.

Phụ mẫu hai nhà cũng tới gặp mặt, đúng là một cô gái rất tốt, cha mẹ cô cũng là người trí thức, lời nói cử chỉ đều đúng mực.
Cả nhà cô gái đều đối với hắn rất hài lòng, ăn cơm xong, cha mẹ hai bên để cho người trẻ có không gian riêng nên nói hai người bọn họ nên đi dạo xung quanh.
Tô Khả dẫn cô gái đi tản bộ ở xung quanh, tính cách hắn vốn không hướng ngoại, phát hiện không biết nên nói cái gì, nhưng ngược lại, đối phương lại so với hắn hoạt bát hơn nhiều, nói liên tục không ngừng.
" Anh thích âm nhạc không?"
Tô Khả nhẹ gật đầu, " Vẫn được, tương đối thích nghe."
" Vậy anh thích âm nhạc như thế nào?"
" Cổ điển, lưu hành, chỉ cần dễ nghe đều thích."
Cô gái lại hỏi: " Vậy anh thích những ca khúc dương cầm không?"

" Ừm, bình thường lái xe thích nghe."
Nhắc tới đàn dương cầm, trong đầu không tự giác nghĩ tới một người, hắn sẽ đánh đàn dương cầm, đàn rất khá, trong căn hộ nhà hắn có một cây đàn dương cầm màu đen, hắn ta thường đàn cho hắn nghe.
Ngẫu nhiên, hắn ta cũng sẽ ôm hắn ngồi trước đàn dương cầm, tay nắm tay hắn dạy những khúc nhạc đơn giản.
Hắn trước kia không thích nghe âm nhạc thuần cho lắm( kiểu chưa qua xử lí âm thanh ấy a) , nhưng sau khi quen Tần Hằng lại thích.
" Tô Khả?"
Tô Khả lấy lại tinh thần, " Ừm?"
" Em vừa nói nếu em rảnh có thể đàn cho anh nghe." Trên mặt cô gái có chút xấu hổ.
Tô Khả trong lòng có cảm giác tội ác, rõ ràng bên cạnh hắn có một cô gái, hắn lại nghĩ tới người khác, nghĩ đến thất thần, hắn có chút day dứt, " Trong điện thoại của tôi đã có rất nhiều khúc dương cầm rồi, nếu muốn nghe liền tuỳ thời có thể vật lúc nào cũng được."
Ý cự tuyệt rõ ràng.
Cô gái có chút xấu hổ, nhưng cũng hiểu ý tứ của hắn, " Ừm."
Tô Khả giơ tay lên nhìn đồng hồ, " Thời gian không còn sớm, tôi đưa cô trở về."
" Vâng, được."
Tô Khả lái xe đưa cô gái kia về nhà, cô gái nói: " Anh đối với nửa kia của mình hẳn là yêu cầu rất cao đi?"
Tô Khả trầm mặc trong chốc lát, liền nói: " Còn tốt."
Hắn có chút hối hận vì đã đáp ứng gặp mặt, vốn cho là có người mới tiến đến, hắn liền có thể nhanh quên đi người nào đó, nhưng hắn ý thức được, thời điểm ở cùng người khác, hắn lại nghĩ tới người kia, làm như vậy thật quá hèn hạ.
Cô gái này rất tốt, rất ưu tú, hắn không hi vọng bản thân sẽ khiến cô ấy bị tổn thương.
Trạng thái bây giờ của hắn căn bản không thích hợp cùng người khác kết giao.
Sau khi về đến nhà, hắn cùng cha mẹ nói trong thời gian ngắn sẽ không đồng ý đi xem mắt nữa.
Cha mẹ đều cảm thấy hắn rất kì quái, lại nói không ra nguyên nhân.
Tô Khả cùng Tần Hằng lại một lần nữa gặp mặt, là một tháng sau khi chia tay, trong một cái tiệc rượu.
Trước kia tham gia tiệc rượu, hắn tương đối bị động, nhưng trải qua mấy năm thích ứng, hắn càng chủ động, cùng người khác hàn huyên một lúc, cũng hiểu được nói những câu dễ nghe.
Tại lúc hắn quay đầu lại, cùng Tần Hằng cách mười mấy người nhìn nhau, tâm hắn nhíu chặt, như đang muốn cố gắng điều chỉnh sắc mặt mình sao cho bình tĩnh nhất.
Tần Hằng hướng hắn đi tới, trên mặt mang theo tươi cười.
" Frank, đã lâu không gặp."
Một tháng đi.
Một tháng đủ để Tần Hằng có thể tìm được người tiếp theo, Tô Khả nghĩ.
Hắn cũng nặn ra một nụ cười, " Đã lâu không gặp, Alex!"
" Gần đây khỏe không?"
Tô Khả gật đầu, " Cũng không tệ lắm."

Tần Hằng có chút nheo mắt lại, " Frank, em gầy rồi."
" Có đúng không, tôi không phát giác, có thể là gần đây tăng ca quá nhiều."
Tần Hằng nói: " Em chính là cái dạng này, tăng ca một cái liền quên ăn cơm."
Nghe hắn nói như vậy, hốc mắt Tô Khả xót xót, hắn tận lực khiến mình không lộ ra vẻ xúc động, " Gần đây công việc nhiều, nhưng vẫn đúng hạn ăn cơm."
" Vậy là tốt rồi."
Tô Khả nhấp nhẹ môi, " Đúng rồi, tôi còn cùng mấy đối tác chào hỏi nhau, xin lỗi vì không tiếp được."
" Được."
Tô Khả bưng rượu quay người đi, Tần Hằng nhìn hắn đi mấy bước, sau cũng quay người rời đi.
———-
Trần Hạo muốn cầu hôn bạn gái đã quen bốn năm, trong công ty, nam nam nữ nữ nhao nhao hiến kế, muốn tạo ra một màn cầu hôn lãng mạn dành cho lập trình viên.
Trong tiệc liên hoan, mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, Tô Khả ở một bên nghe, không có ý kiến.

Hắn giống như chưa từng lãng mạn quá, tất cả lãng mạn của hắn đều là Tần Hằng cho hắn.
Thảo luận tới thảo luận lui, mọi người vẫn quyết định nay nến và hoa hồng cầu hôn, mặc dù là ý tưởng cũ, nhưng rất nhiều cô gái đều tha thiết mơ ước phương thức cầu hôn lãng mạn này.
Trong bữa tiệc, một cô gái nói :
" Đúng, đưa hoa hồng, nhất định phải là hoa của roseonly."
Có người hỏi vì sao.
Cô gái kia nói: " Bởi vì hoa hồng này cả đời chỉ có thể đưa một người thôi a."
Nghe tới đó, khuôn mặt Tô Khả có chút động nhìn về khái cô gái đang nói, " Vì sao lại cả đời chỉ có thể đưa một người?"
Cô gái tiếp tục giải thích, " Cái này là nhãn hiệu chỉ có thể dùng tên thật để mua, đưa cho một người, về sau , không thể đưa cho người khác, chính là ngụ ý cả đời chỉ thích một người."
Chu Văn lập tức lên mạng tra một chút, " Tôi dựa vào, cái bảng hiệu này, một bó hoa mất mấy ngàn a! Còn không bằng mua một cái nhẫn kim cương lớn một chút."
Cô gái hừ một tiếng: " Lão Trư, đáng đời anh còn độc thân! Đây là ngụ ý! Là ngụ ý, anh hiểu không?"
Sau khi mọi người tan cuộc, Tô Khả trở về nhà, lật ra mấy cái hộp trên đó có viết roseonly, hắn tra baidu một chút, xác thực chính là hoa hồng cả đời chỉ có thể đưa cho một người.
Nếu đã tặng hắn hoa hồng có ngụ ý như vậy, sao Tần Hằng lại đồng ý chia tay với hắn?
Nếu là dùng tên thật để mua, không thể nào mà hắn không biết được.
Sau đó, là một đêm không ngủ.
Hắn thừa nhận, Tần Hằng người này, có đôi khi khiến người khác rất chán ghét, luôn luôn xâm chiếm suy nghĩ của hắn.
———
Vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Tô Khả đứng ở cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Gần mười giờ hắn mới rời công ty, lái xe về nhà.
Hắn không nghĩ tới trước cửa nhà hắn sẽ có là một người, hắn ta mặc một thân Tây trang dài, ngồi dựa trên cửa, đôi chân thon dài tuỳ ý duỗi ra, sắc mặt trắng hơn bình thường mấy phần, mắt nhắm chặt lại.
Tô Khả kinh hãi, vội vàng ngồi xổm xuống , lắc lắc hắn ta: " Alex!"
Người ngủ chậm rãi mở mắt ra, Tô Khả phát hiện trong mắt Tần Hằng tràn đầy tơ máu, cái này tuyệt đối không giống hắn bình thường.
Khoé môi hắn câu lên một cái tươi cười, nụ cười kia rõ ràng là nụ cười lịch sự bình thường của hắn ta, " Frank, cuối cùng em cũng về rồi?"
" Anh tại sao lại ở đây?"

" Anh đang chờ em."
" Vậy anh vì sao không gọi điện cho tôi?"
Nào có khi nào hắn ta lại ngốc như vậy chứ?
" Thế nhưng mà anh chính là muốn đợi em."
Tô Khả cắn răng, nhìn sắc mặt cùng thanh âm không giống với bình thường, giơ tay lên thăm dò trên trán của hắn ta, phát hiện trán hắn ta nóng hổi, " Anh phát sốt?"
Tô Khả đỡ hắn đứng dậy, " Đừng ngồi ở đây, đứng lên."
" Frank!" Tần Hằng ôm hắn nửa trọng lượng cơ thể đều ép lên người hắn.
" Đi bệnh viện xem một chút, anh sốt thật nghiêm trọng."
Tần Hằng ôm hắn không thả , " Frank, người cùng em sống hết đời, có thể là anh không?"
Tô Khả trợn tròn hai mắt, hắn nói câu này là có ý gì?
" Frank, có thể chứ?"
Tô Khả nói: " Alex, không được nói đùa."
" Không phải nói đùa, Frank, em biết không, trước khi gặp được em, trước đó cho tới bây giờ anh chưa từng nói với ai là sẽ sống một đời cùng với họ hết." Tần Hằng giống như trẻ con, " Frank, em vẫn chưa trả lời anh."
Tô Khả giật giật môi, cũng không trả lời hắn.
" Đi vào trước đi." Hắn ấn mật mã , mở cửa đi vào nhà.

Cái người này thật là ngốc đến cực hạn, hắn ta rõ ràng cũng biết mật mã cửa nhà hắn, sau khi chia tay hắn vẫn chưa có đổi.
Hắn tìm trong hòm thuốc thuốc cảm, lại cho hắn ta một chút nước ấm.
Đem thuốc cầm tới trước mặt Tần Hằng, hắn chống mi mắt lên nhìn một chút, " Frank, anh không thích uống thuốc."
" Không thích cũng phải uống, anh đang phát sốt.
Tần Hằng nhận thuốc, nhìn mấy viên thuốc trong lòng bàn tay, " Sau khi uống, em sẽ trả lời vấn đề của anh chứ?"
Sắc mặt Tô Khả ảm đạm, hắn không biết có phải Tần Hằng bị sốt nóng dẫn tới đầu óc không thanh tỉnh không nữa, hay đây chính là lời thật lòng, hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Không chờ hắn trả lời, Tần Hằng đã ngửa đầu uống thuốc, lại uống thêm một ngụm nước để thuốc trôi xuống.
Hắn mặc dù bệnh, nhưng động tác trên tay vẫn nhanh nhẹn như cũ, hắn ôm lấy cổ Tô Khả, hôn xuống.
Tô Khả có chút ngẩn người, bên trong miệng truyền tới vị đắng của thuốc, là thuốc mà hắn ta vừa uống.
Cái người này....
Tần Hằng buông hắn ra, " Không đắng."
Tô Khả bất đắc dĩ lắc đầu, " Anh cũng không sợ lây cho em."
" Không phải rất tốt sao? Em với anh cùng bị ốm."
Suy nghĩ của hắn ta có đôi khi thật là biến thái.
" Frank, ba năm anh vẫn rất yêu em."
Con mắt Tô Khả ươn ướt, tâm hắn cũng run nhè nhẹ, " Anh thật sự muốn cùng em cả đời?"
" Ừm, anh chưa từng gạt em mà."
" Alex, cả một đời không phải là nói ra, chỉ có thật sự qua cả một đời, kia mới tính là một đời."
——— Hoàn ——-.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi