MỖI NGÀY ĐI NGỦ ĐỀU XUẤT HỒN

“Bùa ngải?” Vô Đắc đại sư ngồi trên ghế sô pha, kinh ngạc nhìn Mễ Lạp.

Mễ Lạp gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cô muốn làm gì?” Vô Đắc đại sư sờ sờ cằm, “Tôi là một đạo sĩ đứng đắn, chuyện thương thiên hại lí tôi không làm đâu.”

Mễ Lạp không thèm bình luận từ “Đứng đắn” của ông ta, tiếp tục nói: “Tôi không có ý định thương thiên hại lí, chỉ là muốn trừng phạt một số người có hành vi xấu thôi, Hơn nữa loại chuyện tâm linh này, có dùng được hay không thì phải nói thêm.”

“Ha ha, có dùng được hay không, thử rồi biết.” Vô Đắc đại sư cười nói, “Bổn đạo thích nhất là việc trừng trị cái ác, đề cao cái thiện, nếu là dùng để đối phó người xấu, thật ra tôi có thể giúp.”

“Giúp thế nào?”

“Huyền học* có thể không bí ẩn như thế gian tưởng tượng, nhưng thuận thế mà làm cũng là một chuyện đơn giản.” Vô Đắc bày ra bộ dạng bí hiểm, “Cái gọi là ác giả ác báo, tạo bao nhiêu nghiệt thì phải trả giá bấy nhiêu.”

(Huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và tư tưởng Nho gia)

“Ý của ông là?”

Vô Đắc lấy miếng ngọc mà Mễ Lạp giúp ông ta cọ kia ra vuốt ve cẩn thận, giải thích: “Người có vận may cũng có vận rủi, cái gì cũng có tương sinh. Cô muốn trừng trị những kẻ đó, chỉ cần tạo ra một vật mang vận rủi.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Mắt Mễ Lạp sáng lên, nhìn ông ta, “Đại sư, phiền ngài làm giúp tôi ba đến năm lá bùa xui xẻo.”

“Đơn giản.” Vô Đắc liếc nhìn Tích Bạch Thần đang đứng trong phòng bếp mấy cái, nhỏ giọng nói, “Cô đi nhổ vài sợi tóc của bạn trai cô cho tôi, chuyện này sẽ ổn thỏa ngay.”

“Sao lại dùng tóc của anh ấy?” Mễ Lạp mang vẻ mặt hoài nghi.

“Bạn trai của cô có buff phản đòn, chuyên đoạt lấy vận may của người khác, thảy đi vận xui của mình, nếu người có hành vi bất chính đụng phải cậu ta, giờ nào khắc nào cũng phải quỳ gối.”

“Thật hay giả thế?” Mễ Lạp tỏ vẻ không tin. Lão Bạch nhà cô là mầm non may mắn đó nha, nào có đáng sợ như lời ông ta nói.

“Đừng nghi ngờ.” Vô Đắc cam đoan nói: “Cô ngẫm lại xem, bên cạnh cậu ta có bao nhiêu người thân cận? Người thân cận với cậu ta có kết cục tốt đẹp gì không?”

“Tôi chính là người thân cận với anh ấy nhất đây.” Mễ Lạp giơ ngón tay chỉ vào mình: “Kết cục của tôi vẫn rất tốt.”

Vô Đắc: “…” Cô có hiểu lầm gì với từ “kết cục” à?

Vô Đắc bĩu môi, vẻ mặt chanh chua. jpg: “Những kẻ có thừa vận may không liệt vào danh sách này.”

“Ồ.” Mễ Lạp cười rụt rè, tỏ ra mình không có tự đắc.

“Mau đi nhổ tóc đi, trong vòng ba ngày tôi sẽ giúp cô làm bùa.” Vô Đắc có vẻ sốt ruột phất phất tay.

“Đi ngay.” Mễ Lạp đứng dậy chạy vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy eo của Tích Bạch Thần, “Lão Bạch~~”

“Sao thế? Đói bụng à?” Tích Bạch Thần nghiêng đầu nhìn cô một cái.

“Anh có tóc bạc rồi này!” Mễ Lạp giơ tay sờ soạng tóc anh mấy cái, kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Động tác của Tích Bạch Thần khựng lại một chút, trong lòng bị khoét một lỗ, nhưng gương mặt vẫn ra vẻ kiên cường: “Nhổ giúp anh đi.”

“Okayla” Mễ Lạp vô cùng khoái trá, ân cần giúp anh nhổ vài “sợi tóc bạc”, “Được rồi, không còn tóc bạc nữa, Lão Bạch đẹp trai không góc chết.”

Khóe miệng của Tích Bạch Thần hơi nhếch lên, cúi người hôn cô một cái, cô cũng nhiệt tình đáp lại, hai người dính lấy nhau thành một tô cẩu lương.

Vô Đắc – người đang chú ý bọn họ: “…” Mmp, drama!

“Đây, tóc mà ông cần.” Mễ Lạp bỏ tóc vào trong túi nhựa, đưa cho Vô Đắc.

“Ừ.” Vô Đắc đang muốn nhận lấy, nhưng bàn tay đang nắm của Mễ Lạp lại không chịu buông ra.

Cô bất an hỏi: “Liệu có gây hại gì cho Lão Bạch không?”

“Yên tâm đi.” Vô Đắc tức giận nói, “Chỉ có người khác mới bị hại thôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Lúc này Mễ Lạp mới buông tay ra, lưu luyến nhìn theo chiếc túi đựng tóc mà Vô Đắc đang cất vào.

Vô Đắc bị đôi mắt nhỏ của cô nhìn tới mức đầu phát đau: Chỉ là mấy sợi tóc thôi mà, có cần phải cẩn thận như vậy không? Vừa nãy lúc cô nhổ sao không thấy cô nương tay!

Vô Đắc dùng cơm nước xong thì rời đi, xem người khác ân ái, thật sự là ngược chết chó.

Ba ngày sau, Mễ Lạp nhận được ba lá bùa xui xẻo từ Vô Đắc, bề ngoài bình thường không có gì kì lạ, không biết có dùng được hay không.

Không lâu sau, Vô Đắc lại gọi điện cho Mễ Lạp: Đã nhận được đồ chưa?

“Nhận được rồi, cám ơn.”

Có một chuyện tôi muốn giải thích trước, bùa mang vận xui này có tác dụng tốt nhất với những người làm điều càn quấy và phạm quá nhiều tội lỗi, nếu là người bình thường có tính tình tốt thì tác dụng sẽ giảm đi rất nhiều. Bùa xui xẻo cũng không phải dùng để tạo ra vận xui, mà là để nghiệt mà họ đã tạo bộc phát ra ngoài.

“Ừm, tôi hiểu rồi.” Mễ Lạp nghĩ tới một nhà bác cả của cô, ỷ vào có người ở trên, nên lộng hành trong thôn chẳng cố kị gì, chiếm đoạt tài sản của người khác, làm tổn hại lợi ích của người khác, khiến rất nhiều người bất mãn.

Nếu bùa mang vận xui thật sự hữu hiệu, cô tin toàn bộ gia đình kia sẽ chịu không ít đau khổ.

Đương nhiên, Mễ Lạp không đặt hết hi vọng lên vài lá bùa may rủi này, chỉ là muốn nhìn thấy một chút sức mạnh của Huyền học mà thôi. Nếu là giả, thì cứ xem như giải trí đơn thuần.

Mang theo ba lá bùa xui xẻo, Mễ Lạp lại trở về huyện Thanh Vi một chuyến, triệu hồi một con Hoàng đại tiên, dùng ba cái trứng chim trả giá, để nó hỗ trợ giấu một tấm bùa xui xẻo dưới ván giường của bác Mễ, hai cái còn lại thì giấu trong phòng của con trai và con dâu lão ta.

Làm xong hết thảy, Mễ Lạp tạm gác chuyện này sang một bên, đi theo ba kiểm tra cây cối hoa màu trên núi.

Bị thuốc độc ảnh hưởng, cây cối năm nay không được sinh trưởng tốt lắm, chỉ có táo tàu là phát triển mạnh, nhưng vì thế mà thu hoạch năm đầu tiên không quá nhiều.

Ba Mễ bản tính lạc quan, cũng không vì chuyện này mà buồn phiền, sau khi xuống núi, ông nói với Mễ Lạp: “Tiểu Mễ, ba tính nuôi mấy con chó đất để trông giữ cánh rừng.”

“Không tồi, con ủng hộ.” Mễ Lạp đồng ý, “Con nghe nói Nhị Nữu nhà chú Vương vừa sinh một đàn chó con, hay là mua hai con nhà chú ấy nhỉ?”

“Ba cũng đang có ý này.” Ba Mễ cười ha ha nói.

Tuy Nhị Nữu là một con chó đất, nhưng hình thể cường tráng, trung thành đáng tin cậy, rất hợp để trông giữ nhà, nhóc con nhà nó hẳn là cũng không kém cạnh.

Sau khi hai cha con quyết định xong, liền đến nhà chú Vương nói ý định của mình.

Chú Vương vô cùng sảng khoái đồng ý, trực tiếp tặng chó con cho họ, còn nhất quyết không lấy tiền.

Quan hệ của ba Mễ rất tốt, bạn bè có chuyện gì ông đều giúp một tay, nên ông cũng toàn được người tốt giúp đỡ.

Thấy hai cha con ôm hai chú chó con ba tháng tuổi trở về, mẹ Mễ liền tỏ vẻ hoan nghênh nhiệt liệt, tự tay làm cũi cho chúng, còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn.

“Tiểu Mễ, con đặt cho tụi nó cái tên đi?” Mẹ Mễ kéo Mễ Lạp ngồi xổm cạnh mấy chú cún con.

“Mẹ chọn sẽ dễ nghe hơn.” Mễ Lạp chỉ vào mình, thải ra một cái rắm cầu vồng, “Tên của con là do mẹ đặt mà, con rất thích!”

Mẹ Mễ cười đắc ý: “Tốt lắm.”

Bà chỉ vào con màu đen: “Hắc Bảo.”

Con màu vàng: “Kim Bảo.”

“Thế nào?” Quay đầu mong chờ lời khen.

Mễ Lạp: “… Không tồi.” Nương nương vui là được rồi.

Một nhà Mễ Lạp vui vẻ hạnh phúc, nhưng nhà họ Mễ bên kia lại không được hạnh phúc như vậy.

Trong tiệc nông gia mà lão ta mở tối hôm qua có khách bị mất trộm, dây chuyền trị giá hơn 3 000 tệ và một xấp tiền mặt hơn 2 000 tệ đã không cánh mà bay. Mới sáng sớm đã ồn ào, báo cảnh sát xong, bị mội đám người vây quanh nhà chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mễ Lạp nằm bên cửa sổ, vừa ăn vừa xem kịch, trong lòng nghĩ thầm: Chẳng lẽ bùa xui xẻo có hiệu quả nhanh như vậy?

Phải mất hai ba giờ Hương Phủ danh cư mới khôi phục lại công việc kinh doanh bình thường. Sau lại nghe nói không bắt được tên trộm, Mễ Chính phải bồi thường một chút tiền mới có thể làm mọi chuyện lắng xuống.

Chiều cùng ngày hôm đó, Mễ Chính lái xe về nhà với tâm trạng không tốt, trong một phút phân tâm đã tông xe vào ruộng của người ta, bị bùn bám toàn thân không nói, còn phải tiêu tiền để kêu người kéo xe lên, hơn nữa còn phải bồi thường tổn thất cho chủ ruộng, mất cả một khoản lớn.

Y như lời Vô Đắc đã nói, Tích Bạch Thần tự có buff phản đòn, vận may không giữ được, vận rủi ngày càng tăng.

Vài ngày sau, Mễ Chính cùng con trai, con dâu giống như thay phiên nhau gặp vận rủi, người này nối tiếp người kia gặp chuyện không hay ho. Trước đây bọn họ có bao nhiêu người oán hận thì bây giờ phải trả giá lại bấy nhiêu.

Khách hàng bị mất trộm, ra đường thì đâm xe, làm việc thì mắc lỗi, bị người ta kiện cáo… đủ loại rắc rối thi nhau kéo tới.

Sau khi Mễ Lạp biết được việc này, trong lòng cũng cảm thấy rất khó tin. Vốn dĩ cô nghĩ nếu bùa xui xẻo không có tác dụng hoặc không kéo dài quá lâu, cô sẽ tìm người bí mật điều tra công việc con dâu và con trai của Mễ Chính.

Hai người này đều làm việc trong cơ quan hành chính của ZF, làm những chuyện như nhận hối lộ cũng không ít, chỉ cần thu thập đủ chứng cứ, Mễ Lạp nhất định sẽ làm cho bọn họ hao tài tốn của.

Ai ngờ không cần cô ra tay, dưới sự thúc giục của bùa xui xẻo, có người đã đi trước một bước báo thù bọn họ.

Vô Đắc đại sư từng nói, bùa xui xẻ không thể tạo ra xui xẻo, mà chỉ thúc giục những tội nghiệt của người đó bộc phát ra ngoài. Qủa báo của một nhà Mễ Chính đến nhanh như vậy, có thể thấy bình thường bọn họ đã làm vô số chuyện khiến nhiều người oán hận.

Mễ Lạp là một người rộng lượng, thấy một nhà Mễ Chính đã nhận được bài học xứng đáng, cô cũng không đủ bụng nữa.

Chạy bộ buổi sáng xong, cơn buồn ngủ của Mễ Lạp đột nhiên xông tới, cô vọt về nhà tắm rửa, sau đó liền lăn ra ngủ.

Lúc ý thức “thức tỉnh”, cô đã xuất hiện ở nhà cũ của Tích Bạch Thần tại thôn Khai Minh, cả người đều nằm lên người anh, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Mễ Lạp cong môi, nhiệt tình chào hỏi: “Ẳng ~~”

Mễ Lạp:???

Tích Bạch Thần lạnh lùng. jpg: “…”

Mễ Lạp nhìn móng vuốt của mình, lại nhìn cái vòng trên cổ, rốt cuộc ý thức được vấn đề ở đâu.

Cô thế mà lại biến thành Hắc Bảo, chú cún con hơn ba tháng tuổi mà nhà cô mới nuôi!

Tuy bây giờ cô căn bản có thể chọn được hình thức xuyên qua, nhưng rất nhiều thời điểm đều phải thuận theo tự nhiên, cho nên lần này kéo Hắc Bảo xuyên qua cũng không có gì lạ.

Tích Bạch Thần duỗi ngón tay, nhấc chiếc vòng cổ trên cổ cún con lên: “… Hắc Bảo?”

Đúng rồi, em mới nhận nuôi đó, đáng yêu không anh? Mễ Lạp đứng lên, dạo một vòng trước mặt anh, bày ra dáng người tròn tròn mượt mà của tiểu tử này.

Tích Bạch Thần còn chưa kịp nói gì, bốn con mèo con đã lần lượt nhảy lên giường, tò mò vây quanh dog Mễ Lạp.

Mễ Lạp chào hỏi từng đứa, sờ đầu xoa vuốt, chẳng mấy chốc đã thiết lập tình bạn liên chủng tộc với chúng.

Tích Bạch Thần chống nửa người dậy, yên lặng nhìn bốn con mèo và một con chó chạy nhảy trên chăn của anh, sau đó lấy điện thoại di động ra, quay một đoạn video ngắn.

Mễ Lạp có đôi mắt vô cùng sắc bén, thấy điện thoại lia tới liền tạo một dáng pose lả lơi, hướng màn hình huơ huơ chân, sau đó siết vai bốn quả bóng còn lại vào trong lòng mình: Mau đưa em xem cảnh quay thế nào?

Tích Bạch Thần nhấp vào video, chỉ gần một phút nhưng đã thể hiện hết sự dễ thương của năm cục lông nhỏ.

Lão Bạch, tuy kĩ thuật chụp ảnh của anh không tốt lắm, nhưng quay video lại không tệ, anh đăng WB đi! Mễ Lạp ủng hộ anh.

Tích Bạch Thần đẩy một cái chân ngắn của một con mèo con ra, sau đó lại đẩy một cái chân ngắn của một con mèo con khác, bấy giờ mới đăng được video: Chưa bao giờ ló mặt – Tích Đại: Thành viên mới trong nhà tôi: Hắc Bảo.

Vài giây sau, đã có mấy bình luận đăng lên ngay.

A!!! Moe chết người!

Tích Đại sướng quá đi!

Bé cún đen kia mới sướng đó! Ngồi ôm một dàn mèo hậu cung!

Nhìn cái chân ngắn huơ huơ của nó kìa, bảo đảm lại có thêm một cẩu sao diễn xuất cho xem.

A a a, tôi cũng muốn được mấy cục bông vây quanh a a a a!

Ghen tị chết mất.

Ghen tị ghê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi