MỖI NGÀY MA TÔN ĐỀU ĐANG ĐÀO HÔN

Bước vào sâu trong rừng phong lá đỏ, Hoa Triệt không nhất thiết phải tìm bằng được Lộ Hào.

Hắn triệu Hàm Tuyết thổi một bài.

Điệu buồn thê lương. Dân gian xưa có câu, nói đến giai điệu trầm buồn thì tiếng tiêu luôn lấn át tiếng sáo*. Không hổ danh là danh bất hư truyền.

Sau khi truyền vào chân nguyên, âm thanh thê lương của tiếng tiêu trở nên chết người. Trong phút chốc, chim bay trên trời dừng lại trên cành, mây gió thay đổi, cỏ cây hoa lá rơi lệ. Xa xa, Hoa Triệt chẳng những không dừng lại mà ngược lại càng làm cho tiếng tiêu càng thêm mạnh mẽ.

Ma vụ* tan biến ngay lập tức. Lộ Hào, người được bao bọc trong đó, có đôi mắt đỏ rực và năm ngón tay như móng vuốt chim ưng túm lấy cổ Hoa Triệt. Lại chẳng thể thể phá vỡ chân nguyên bảo vệ cơ thể của hắn.

(*): Vụ = Sương mù.

Hoa Triệt nhân từ ngừng lại tiếng tiêu, nhàn nhạt cất giọng: "Định lực của ngươi chẳng ra làm sao.”

Hai mắt gã chằng chịt tia máu giống như mạng nhện, đôi tay che cái đầu sắp sửa nổ tung, nặng nề trả lời: "Ngươi nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt?”

“Ta chỉ là đưa ngươi trở về Thượng Thanh Tiên Môn, tội lỗi của ngươi sẽ do Càn Dương trưởng lão quyết định.” Hoa Triệt cười cười, “Ta sẽ không lạm dụng tư hình.”

“Ha hả..." Lộ Hào hừ một tiếng, chế nhạo, "Ta cứ tưởng chúng ta có thể trở thành tri kỷ tâm sự đủ thứ chuyện, nhưng không ngờ..."

“Không ngờ chúng ta ở thế đối nghịch, khó có thể cùng tồn tại.” Hoa Triệt tiếp lời Lộ Hào.

Quá khứ và hiện tại đều không thay đổi.

Hắn tính đến việc trực tiếp gϊếŧ gã, nhưng sau khi nghĩ lại đã thay đổi quyết định.

“Khi tới núi Côn Luân, ngươi sẽ núi quỳ từ dưới chân núi. Trên đường đi cũng đừng quên bái tế các sư huynh đệ bị gϊếŧ thay cho cha ngươi và cho chính bản thân mình.”

Hoa Triệt xuất khốn tiên tác để trói Lộ Hào, đồng thời phong bế luôn kim đan của gã.

"Ta đoán Càn Dương trưởng lão sẽ kích hoạt cổ trận Thượng Thanh, cho ta nên tạm biệt ngươi trước, kiếp sau, kiếp sau nữa, vĩnh sinh vĩnh thế không gặp lại, cũng đừng bao giờ kết bạn với ta.”

Lộ Hào bị tâm ma quấy phá chảy cả máu mắt, gã quỳ trên mặt đất khóc.

Gã biết rằng mình không thể chống cự và kêu lên trong tuyệt vọng…

Hay là đang hối hận?

Hối hận vì biết Hoa Triệt, vì được Hoa Triệt cứu.

Giá như khi đó gã không được hắn cứu giúp, không quen biết hắn, phải chẳng đã không rơi vào tình cảnh của ngày hôm nay.

Nếu hồi đó gã bị bọn buôn người bán cho đoàn kịch thì có lẽ số phận của gã đã tốt hơn, không chừng sẽ là như thế.

Bên ngoài đại sảnh Phần Tình Điện, tình hình bên phía tiên đạo cũng không mấy lạc quan.

Đầu tiên, Mộ Khải Niên vẫn còn hôn mê, không thể tính vào chiến lực. Tuy tu vi của Mộ Dung Táp có tiến triển, song tuổi hãy trẻ. Hai tháng trước, Tạ Vãn Đình đối đầu với Ân Vô Hối cũng bị trọng thương nặng không thua gì Mộ Khải Niên.

Vết thương cũ của Sở Trường Phong khi đối phó với Lộ Minh Phong chưa khỏi hẳn. Năm năm liên tục chữa trị thương thế tốn sức vô cùng.

Thủ lĩnh của ba môn phái lớn bất tử đều bị thương, đệ tử dưới môn phái cũng bị thương nặng không ít.

Nhìn sang bên ma giới, Thập phương đà chủ chỉ chết ba tên, tuy tả hộ pháp đã chết nhưng hữu hộ pháp vẫn còn. Thương Võng Lượng dù đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện nhưng có tin tức là gã đang ở phàm trần… Không biết là có âm mưu gì không, hay là Ân Vô Hối lại bày ra thủ đoạn bí mật gì đó.

Sở Trường Phong hỏi Càn Dương trưởng lão: “Trưởng lão nghĩ chúng ta có mấy phần thắng?”

Năm năm trước ta cho Tạ Vãn Đình thử Thuỷ Ngọc Tử Yên, hóa ra truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, bảo vật kia không có khả năng đảo ngược thời không.

Càn Dương trưởng lão nhắm mắt lại: "Hai phần."

Mai Thải Liên kêu lên: "Thấp như vậy?"

“Chỉ là ước lượng.” Hai mắt Càn Dương trưởng lão đau xót, “Thượng Thanh có tám ngàn đệ tử, chiến đấu năm năm liên tiếp, ba ngàn đệ tử bị gϊếŧ, hai ngàn bị thương nặng, chỉ có binh tàn bại tướng còn sót lại. Vì tương lai của tu tu giới, có lẽ phải nghị hoà với Phần Tình Điện.”

“Hòa giải!?” Một lão đạo sĩ hất râu nhìn chằm chằm, “Đánh tới cỡ này, đổ máu và hy sinh hàng ngàn người, Bây giờ đi nghị hoà thì có mắt mũi nào ăn nói với những vị đã hy sinh.”

Càn Dương trưởng trả lời: "Nếu không thì làm sao bây giờ? Để Ân Vô Hối tàn sát hết tương lai của đạo tu?"

Sở Trường Phong: "Muốn làm hòa cũng phải cần được Ân Vô Hối đồng ý! Nếu cái giá lão đòi giao ra Tạ Vãn Đình thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Cái này..." Càn Dương trưởng lão cứng họng.

Trang Điền bàn thêm: "Ân Vô Hối hận Tạ Vãn Đình, Sở chưởng môn nói đúng."

Càn Dương trưởng lão cứng rắn khẳng định: "Đương nhiên không giao ra được, lão coi chúng ta làm cái gì!"

Sở Trường Phong lo lắng: "Phải chuẩn bị đối phó mọi tình huống, nếu cá chết mà rách lưới..."

Đột nhiên, Đào Nhiên Lễ, đại đệ tử của Tạ Vãn Đình đang gảy cổ cầm ở đằng xa kêu lên: "Nhìn kìa, công tử.”

Vị ‘công tử’ này khiến tất cả mọi người sững sờ một hồi, thật lâu sau mới nhận ra là đang gọi ai.

Xa xa, Hoa Triệt ngự kiếm trên không. Ngàn dặm rừng phong lá đỏ phía dưới bị hỏa diễm nuốt chửng.

Trang Điền lớn tiếng nhắc nhở: "Ân Vô Hối!?"

Trong biển lửa, Ân Vô Hối bê bết máu, đầu tóc rối bù.

Tạ Vãn Đình ôm Cửu U nhảy ra khỏi biển lửa. Sở Băng Hoàn đến kịp phong ấn kinh mạch bị thương của ông để vết thương lan rộng, từ đằng xa nói với Hoa Triệt: “Hồn hỏa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi