MỖI NGÀY NHẤT ĐỊNH PHẢI HÔN MỘT CÁI

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Bầu không khí nháy mắt chìm vào tĩnh lặng.

Đây đã là lần thứ hai rồi.

Lần đầu tiên, Chu Tử Chu ở trong phòng y tế kéo Kiều Lưu ra khỏi Lương Mạt, tư thế kia phải nói là cực kì giống một con diều hâu bảo vệ thứ thuộc về nó, vững vàng mà che chở ở phía sau, hơn nữa còn coi Lương Mạt thành kẻ địch, cô chỉ thử chạm vào Kiều Lưu, lại tựa như muốn lấy mạng của Chu Tử Chu vậy.

Và lần này chính là lần thứ hai, lại còn ở ngay trước mặt bao nhiêu là người, tất cả mọi người ở trên sân vận động đều nhìn thấy, không ít người tò mò có phải đôi trai đẹp gái đẹp Kiều Lưu và Lương Mạt này, rốt cuộc là đã hẹn hò hay chưa, lại đột nhiên nhìn thấy một nam sinh chẳng biết ở đâu nhào tới, trực tiếp cướp chai nước mà Lương Mạt muốn đưa cho Kiều Lưu, còn một hơi uống cạn, tư thế kia quả thật như là một bình dấm chua bị tràn vậy ——

Trong không khí ngoại trừ trầm mặc, quẫn bách, lúng túng, Lương Mạt tức giận, còn bị mọi người suy tưởng lung tung.

Lương Mạt tức đến nói không nên lời, bởi vì cô cảm thấy, Chu Tử Chu hiện tại đứng ở trước mặt cô, không phải là do muốn theo đuổi cô như lúc ban đầu mà cô nghĩ, mà tên này chính là một tên tình địch chính hiệu. Thậm chí khiến cô không có cách nào mở miệng cũng là bởi vì sức cạnh tranh của tên tình địch này còn rất lớn.

Một khi đã như vậy, cô nhất định phải tìm chiến lược khác mới được.

Lương Mạt đứng ở trên Chu Tử Chu một bậc thang, còn mang thêm đôi gót năm phân, miễn cưỡng cao bằng Chu Tử Chu. Cô nhìn chằm chằm Chu Tử Chu, có chút tức giận nói: “Chu Tử Chu, quá tam ba bận, đây đã là lần thứ ba rồi đó!”

Bao gồm cả chuyện vứt đi trà sữa của cô nữa.

Chu Tử Chu càng thêm khó xử, nhìn chằm chằm mũi chân của mình. Cậu buông tay để bên hông, cái chai nắm trong tay vô thức bị siết chặt, đều sắp bị bóp tới nát bét. Cậu muốn điên lên có được không, cậu còn cách nào khác sao! Cậu cũng rất tuyệt vọng mà. Hơn nữa xung quanh còn có nhiều người nhìn như vậy, trở thành bia ngắm của tất cả mọi người đối với Chu Tử Chu mà nói, quả thật là một sự trừng phạt không thể tàn khốc hơn.

Lương Mạt nhìn thấy phản ứng của cậu cũng chẳng vừa lòng, hít một hơi nói: “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, uống của người ta thì phải trả lại chai mới cho người ta chứ. Mau đi lấy đi, tôi và Kiều Lưu còn có việc riêng.” Được giáo dục kỹ lưỡng khiến Lương Mạt không thể chửi má nó, thế nhưng có trời mới biết cô đều sắp bị tức tới mặt biến thành bao thanh thiên luôn rồi.

Tình địch và đối tượng thầm mến còn ở chung một phòng, còn trăm phương ngàn kế mặc kệ hết tất thảy mà cản trở cô, đổi lại thành người khác, ai mà chịu nổi chứ?

Chu Tử Chu sửng sốt một chút, bị ánh mắt Lương Mạt bắn tới không dám hó hé gì, nhưng mà cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Ngộ nhỡ cậu vừa đi, Lương Mạt lại làm ra cái gì nữa thì sao a.

Cậu há miệng muốn nói, lại không biết nói gì, Kiều Lưu vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh chợt lên tiếng thay cậu: “Tôi không nhớ tôi với cô có việc riêng gì hết.”

Lương Mạt nổi giận, âm thanh cũng không kìm chế được mà nâng lên: “Vậy không lẽ cậu và Chu Tử Chu có chuyện riêng sao?”

“Đúng là có đó. Uống sạch nước của cô là không đúng, chúng tôi đi mua, sau đó lại trở về trả cho cô. Tử Chu, đi.” Lúc y nói câu này trên mặt không hề có cảm xúc gì, mím môi thành một đường, trông cực kì lạnh lẽo nghiêm nghị, nhưng trong mắt lại giống như có như không ngậm lấy ý cười nào đó, hướng về phía Chu Tử Chu nhìn một cái.

Lương Mạt: “…”

Cô còn chưa kịp phản ứng, Kiều Lưu đã vỗ vỗ đồng phục trên người đứng lên, lôi Chu Tử Chu còn đang ngây như phỗng rời đi.

Trên khán đài có rất nhiều người, trên dưới mỗi cái ba tầng, cũng không đủ chỗ để ngồi, còn chen chúc nhau ở bên bậc cầu thang. Kiều Lưu vốn vừa mới chơi bóng xong hao phí không ít thể lực, sắc mặt thoạt nhìn không tốt, lúc lôi Chu Tử Chu chen lấn ra ngoài, bước chân tựa như hư ảo.

Chu Tử Chu vô thức mà đem tầm mắt rơi vào bàn tay thon dài của Kiều Lưu đang lôi kéo mình, tựa như bị nước vô não, trong đầu đều quay đi quẩn lại hai chữ “Tử Chu” “Tử Chu”. Kiều Lưu sao lại gọi cậu như vậy! Có phải việc này thể hiện y không còn giận mình nữa hay không! Như vậy hai người vẫn có thể tiếp tục làm bạn đúng chứ?!

Chu Tử Chu thực sự rất cao hứng.

Cậu không nhịn được mà đan xen ngón tay của mình với ngón tay của Kiều Lưu, sau đó tiến lên một bước, từ phía dưới chen lên, đổi thành bản thân chắn trước mặt của y, vừa nói: “Thật không tiện, cho qua một chút”, vừa đem những người ở phía trước đẩy ra. Còn thuận tay đem một tay che ở trước Kiều Lưu, thay y ngăn trở dòng người, đỡ cho y bị người chen chúc đụng phải.

Những chuyện này cũng rất bình thường, từ nhỏ Chu Tử Chu ở trong thôn là một người rất biết chăm sóc người khác. Lúc đám nhóc ở trong thôn chơi trò chơi, luôn có một người bị gán làm vai phản diện, một người làm hoàng đế, một quý phi, một phú thương, chỉ có Chu Tử Chu, mỗi lần cũng chẳng hề oán hận mà nhận làm vai ác. Vai ác sẽ đi bắt người khác, không bắt được người còn bị phạt. Mà hoàng đế mới là người có năng lực đi sai khiến người khác.

Chu Tử Chu cũng sẽ không giống như những đứa nhỏ khác đi tranh giành làm hoàng đế, chỉ là ở trong đám nhóc này, cậu không hề có tiếng nói. Bao giờ cũng sẽ có một loại người như vậy, rõ ràng thành tích tốt, thể lực tốt, có thể bay nhảy, nhưng rốt cuộc vẫn là bị người ta làm lơ.

Cho nên Chu Tử Chu vẫn luôn bị bắt làm kẻ ác, phối hợp với tụi nó, chăm sóc bọn nó, khiến bọn nó được chơi vui vẻ. Lúc tối về nhà, cậu cũng thật vui vẻ.

Giống như hiện tại cậu chăm sóc Kiều Lưu vậy, hoàn toàn là hành động theo bản năng. Nếu như cậu đã coi ai là bạn rồi, cũng sẽ móc hết cả tim gan, tận lực hết sức. Huống chi cậu còn coi Kiều Lưu là người bạn quan trọng nhất.

Không biết một bộ dáng dấp tựa như che chở bảo bối này của cậu rơi vào mắt của Kiều Lưu, lại biến thành hàng ngàn tư vị khác. Kiều Lưu cúi đầu, bên tai có chút đỏ, bị Chu Tử Chu kéo ra khán đài, thoạt nhìn là một bộ dáng rất thiếu kiên nhẫn, rất không vui. Y trưng ra khuôn mặt hờ hững, thế nhưng trong lòng vẫn là không nhịn được, thật sự là không nhịn được, khoé miệng lập tức cong lên, lại nhanh chóng bình phục lại.

Không thể để cho người khác nhìn thấy được.

Hai người từ trên khán đài đi xuống. Lâm Hoắc Nhiên mới vừa rồi bị bạn cùng lớp kêu đi chuyển thiết bị, bỏ lỡ một màn đặc sắc vừa rồi, một mặt đầy dấu hỏi mà nhìn Chu Tử Chu lôi kéo tay Kiều Lưu, hai người đứng quá sát nhau, thật giống như dựa vào nhau vậy —— Không đúng, Kiều Lưu vẫn là một bộ khuôn mặt không cảm xúc, cằm nghiêng qua chỗ khác không nhìn Chu Tử Chu, không phải rất bình thường sao.

“Hai người các cậu làm sao vậy a, hai ngày nay cũng chẳng thấy nói với nhau câu nào.” Lâm Hoắc Nhiên vỗ vai Kiều Lưu, lại vỗ vai Chu Tử Chu một cái: “Đều là nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì không thể giải quyết được sao?”

Nhưng hắn còn chưa kịp vỗ tới vai Chu Tử Chu, đã bị Kiều Lưu gạt ra: “Mày đừng có xen vào chuyện của tụi tao, bọn tao hiện tại đi mua nước, mày ở đây chờ đi, tới hiệp hai thì chơi thay tao.”

Nói xong Kiều Lưu có chút không dễ chịu, dùng dư quang nhìn Chu Tử Chu một cái, thấy Chu Tử Chu không có phản ứng gì, y mới an tâm một chút.

Trên thực tế, tình trạng thân thể của y, y hoàn toàn rõ nhất, chơi một hiệp thì không có vấn đề gì, hơn nữa gần đây cũng chẳng biết tại sao, thân thể cũng không còn sợ lạnh nữa, bệnh tim cũng gần như không có tái phát —— Mặc dù là vậy, muốn chơi hoàn chỉnh một trận đấu, quả thật vẫn là quá sức.

Cho nên thừa dịp còn chưa có thua, nhanh chóng rút lui.

Kiều Lưu đỏ mặt tới mang tai mà nghĩ thầm, mặc kệ là thế nào đi nữa, không có bị mất mặt trước Chu Tử Chu là được. Nhất định phải giữ vững một bộ hình tượng lãnh khốc lúc đem thằng Trì Vọng kia đánh đến xịt máu mồm!

Chu Tử Chu vốn còn lo lắng Kiều Lưu còn muốn chơi tiếp, nghe thấy y nói vậy, hàng lông mày đang nhíu lại cũng đột nhiên giãn ra, thở phào một hơi.

Lâm Hoắc Nhiên chế giễu nói: “Không thắng nổi chớ gì? Chưa thắng đã rút lui? Đây không phải là tác phong của mày a!”

“Bớt lo chuyện bao đồng.” Kiều Lưu có chút thẹn quá hoá giận, âm thầm liếc Chu Tử Chu một cái, quay người bước đi.

Thế nhưng vừa mới đi, cũng không biết có bao nhiêu nữ sinh ở trên sân vận động thất vọng mà rời đi.

Trì Vọng bởi vì là học sinh mới, chưa có tham gia quân huấn, ở trường học cũng không có người quen. Hắn chơi xong nửa trận đầu, cầm bình nước khoáng, tầm mắt vẫn luôn rơi ở trên người Chu Tử Chu.

Mấy nữ sinh xung quanh cũng chạy tới bắt chuyện, thấy hắn nhìn lạnh lùng, cùng tính tình trong ngoài bất nhất như Kiều Lưu hoàn toàn khác nhau, hắn tựa như là không hề quan tâm tới bất kể thứ gì trên đời vậy.

Cho dù là có người tới tìm hắn nói chuyện, hắn cũng sẽ tuỳ tiện đáp vài câu cho có lệ, chỉ là tâm tư không có để trên cuộc đối thoại mà thôi.

Bởi vì đây chỉ là một trận đấu giao hữu, huấn luyện viên còn cần phải một khoảng thời gian để căn cứ theo tình tiết của trận đấu mà cho điểm. Cho nên trận tiếp theo bắt đầu rất muộn, mất gần bốn mươi phút đồng hồ. Trì Vọng ngồi ở dưới khán đài, không lâu lắm, liền bị hội học sinh kêu lên, nói là dùng khuôn mặt hắn để thu hút đông đảo sinh viên, thuận tiện làm tuyên truyền cho đại hội thể thao vào cuối tháng mười một sắp tới.

Trì Vọng một mặt không quan tâm, không muốn tham gia, thế nhưng cũng không có từ chối.

Vì vậy hắn đứng ở cổng sân vận đấu số tám, ngồi ở dưới lều hội học sinh, ghi tên từng sinh viên tới đăng kí, thuận tiện tặng cho họ một tấm bưu thiếp và một tấm thẻ tình nguyện.

Những tấm bưu thiếp này là của bộ ngoại giao tự làm ra, cũng một phần là để tuyên truyền, bởi vì bên trong còn viết cả một ít kế hoạch tuyên truyền bên trong, lúc đó cầm ra ngoài trường còn có thể đi tìm người tài trợ. Bởi vậy cho nên được làm rất tinh xảo, mặt trên còn có chữ kí của bạn học đó.

Trì Vọng ngồi chưa được bao lâu, hội trưởng liền nói với hắn: “Ngày hôm qua thấy cậu và Kiều Lưu đánh nhau, cho nên cậu không có mặt ở lúc đó mà kí tên, hiện tại kí đi, tới đó còn có thể tham dự vào hậu trường.” Gã đưa cho Kiều Lưu một tấm card, để Trì Vọng kí tên vào.

Chu Tử Chu hôm qua cũng đã ký, Trì Vọng mở card ra, liền nhìn thấy chữ kí của hơn mười người trong ngành, trong đó cũng có cả chữ kí của Chu Tử Chu xen lẫn ở bên trong.

Hắn lấy bút ra, mở nắp, đang chuẩn bị cúi đầu kí ở bên cạnh ba chữ “Chu Tử Chu”, liền thấy Kiều Lưu và Chu Tử Chu đang đi về phía này.

Trì Vọng cau mày lại, ngòi bút dừng lại, tấm card trên tay bỗng nhiên bị Kiều Lưu đoạt lấy ——

Chu Tử Chu đi theo phía sau của Kiều Lưu, đầu óc mơ hồ, vừa nãy Kiều Lưu hỏi cậu, hôm qua ở hội học sinh với Trì Vọng làm cái gì, cậu liền đem tất tần tật nói ra, bao quát cả chuyện bộ ngành thảo luận, cả chuyện nhỏ nhặt nhất như ký card cũng nói không bỏ sót. Mới vừa nói xong, Kiều Lưu vốn đang cùng cậu ra khỏi cổng rồi, kết quả lại xoay người lại, dốc hết sức lực đi về phía Trì Vọng.

Chu Tử Chu không còn cách nào khác, chỉ có thể theo sau Kiều Lưu, cậu là sợ Kiều Lưu và Trì Vọng lại gây ra xung đột gì đó.

Trì Vọng đứng lên, nhíu mày: “Cậu tới đây làm gì?”

“Tránh ra.” Kiều Lưu nói, thuận tay cầm cây bút bên cạnh.

Y đoạt lấy card trong tay Trì Vọng, cúi người xuống, loẹt xoẹt hai đường mà sảng khoái kí tên ở bên cạnh Chu Tử Chu, hành động này nhất thời khiến Chu Tử Chu cùng Trì Vọng đều ngây người. Chưa hết, y còn vẽ thêm một cái vòng tròn ở bên ngoài ba chữ “Chu Tử Chu”, đem tên cậu bao phủ lại, sau đó hừ lạnh một tiếng vứt trở lại trên bàn, nhìn về phía Trì Vọng phách lối nói: “Mày mà dám kí ở trong cái vòng đó, mày không yên với tao đâu.”

Trì Vọng từ trong kinh ngạc phục hồi lại, hắn hiển nhiên không phải là người dễ chọc, lập tức hỏi: “Dựa vào cái gì?”

“Bởi vì đây là phạm vi của tao.” Kiều Lưu một mặt đương nhiên.

Trì Vọng nửa ngày nói không nên lời: “…”

Chu Tử Chu dùng dư quang nhìn thấy rất nhiều người quen ở hội học sinh đều nghe thấy động tĩnh ở bên này, đồng thời cũng đổ dồn ánh mắt về đây, quả thật là hận không tìm được cái lỗ nào chui xuống, tiện thể đem Kiều Lưu cũng túm xuống luôn! Cậu cảm thấy Kiều Lưu quả thật rất ngây thơ, lại cảm thấy y thật giống như con (chó) vàng mà mình nuôi khi còn bé, đánh rắm thúi muốn chết(?).

Nếu ngày đó cậu tan học về trễ, quá mệt mà không giúp con(chó) vàng tắm, bảo đảm ngày hôm sau nó sẽ không thèm để ý tới cậu nữa. Nếu buổi tối đó cậu quên đem nó ôm lên giường, nó nhất định sẽ không thèm để ý cậu một tuần liền! Cho xương cũng không thèm gặm, cao ngạo ngẩng đầu hất đui, đi tới đi lui ở trong sân, thề rằng muốn bỏ nhà đi bụi!

Tại trước mặt Trì Vọng làm mưa làm gió một trận, tâm tình của Kiều Lưu cũng đã bình thường trở lại. Hai người đi mua nước về trả lại cho Lương Mạt, Lương Mạt lại tức đến nở nụ cười, liền nhìn hai người một trước một sau rời đi. Kiều Lưu mặc một thân đồng phục, nhưng hiện tại là mùa thu, khí trời rất lạnh, y vừa ra khỏi sân vận động liền mặc áo khoác vào, Chu Tử Chu còn thuận tiện nhấc tay áo cho y mặc vào.

Kiều Lưu vậy mà không có phản kháng gì.

Nếu không phải Lương Mạt quen Kiều Lưu một thời gian rồi, biết tính y cực kì ghét tiếp xúc với người khác, nhìn thấy cảnh này đều cho rằng y là một người ôn hoà, thậm chí là bình dị gần gũi a.

Trên đường trở về, Kiều Lưu và Chu Tử Chu một đường trầm mặc, không ai nói với ai câu nào. Bởi vì khoảng cách hai người nói chuyện với nhau lần cuối, cũng đã gần hai ngày rồi. Chu Tử Chu nhìn chằm chằm lá rụng phủ kín mặt đường, có chút thương tâm mà nghĩ, khoảng cách của cậu và Kiều Lưu hình như lại càng xa hơn rồi. Bỗng nhiên đúng lúc này, Kiều Lưu đột nhiên đi bên cạnh cậu lại ho khan một cái, nhặt đại một cái đề tài nói: “Đâu phải tôi chưa từng nói với cậu, không thể kết bạn với thằng Trì Vọng kia rồi mà? Xem ra những lời mà tôi nói cậu một nửa cũng nghe không lọt tai.”

—— Tới rồi tới rồi, lại tới tiết mục nói xấu Trì Vọng rồi, Chu Tử Chu nghĩ thầm, nhưng không biết tại sao, tâm lý lại có chút vui vẻ, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Lần sau tôi nhất định sẽ vạch ra tuyến Sanba[1] với hắn.”

[1] Tuyến Sanba (Đường ranh giới quân sự) hay còn gọi là “Tuyến 38” [三八线] là đường phân định quân sự nằm trên bán đảo Triều Tiên gần vĩ độ 38 độ bắc. Vào cuối Thế chiến thứ hai, các đồng minh đã đồng ý sử dụng đường 38 ° Bắc Latitude trên bán đảo Triều Tiên làm ranh giới tạm thời giữa Liên Xô và Hoa Kỳ. Có thể hiểu như vạch ra đường biên giới quốc gia với anh Trì:v Ý em Chu là vậy.

“Tuyến Sanba?!” Kiều Lưu lập tức nổi giận, chỉ trích nói: “Như bức tường Béc-lin thì còn may ra, còn cái tuyến Sanba kia không phải vèo một cái là bay qua rồi à!”

Chu Tử Chu ngước mắt nhìn y một cái, bởi vì hai ngày này Kiều Lưu không thèm để ý tới cậu, mặc dù có nhìn cậu, cũng là trưng ra cái mặt lạnh, hoặc là không có cảm xúc, cậu thật vất vả mới nhìn được biểu tình sinh động này của Kiều Lưu, tâm lý có chút rung động, có một tiểu nhân ở trong lòng cậu không ngừng múa máy.

“Nhìn tôi làm gì? Bộ trên mặt dính gì sao?” Kiều Lưu bị loại ánh mắt toàn tâm toàn ý của cậu nhìn cho hoảng loạn, mặt lại đỏ bừng. Tối hôm qua Chu Tử Chu ấy vậy mà không có đi sờ y, không có lén lút sờ y! Làm y cả đêm đều ngủ không được, trong lòng lăn lộn một trận, Chu Tử Chu có phải là hết thích y rồi không! Có phải là hết thích y rồi không?!

Thế nhưng ngày hôm nay, Chu Tử Chu vẫn thể hiện thích y như vậy.

Kiều Lưu cảm thấy thật may quá.

Y hi vọng Chu Tử Chu sẽ vẫn luôn thích y như vậy.

Kiều Lưu nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Chu Tử Chu đột nhiên chạy về phía trước, vòng qua đằng sau lùm cây bên kia. Y còn chưa kịp phản ứng, Chu Tử Chu đây là muốn làm gì, lại thấy Chu Tử Chu từ lùm cây kia nhảy ra lại, một tay để ở sau lưng, hình như là cầm cái gì đó. Động tác của Chu Tử Chu rất nhanh, thân thủ cũng tốt, đập tay một cái, lá trong tay đều bay tứ tung xung quanh cậu.

Kiều Lưu không khỏi cười mắng: “Cậu làm cái gì vậy, đóng phim à?”

Chu Tử Chu trở lại trước mặt y, đem một đống lá dính trên đầu bước tới, cậu suy nghĩ một chút, có chút do dự, lại có chút ngại ngùng mà nói với Kiều Lưu: “Cậu lấy xuống giúp tôi được không.”

Kiều Lưu sửng sốt. Y nhìn Chu Tử Chu ở trước mặt mình, trên đầu Chu Tử Chu lẫn lộn tùm lum mảnh lá xanh vàng, tóc tai cũng bị rối như tơ vò. Chu Tử Chu thần sắc mềm mại tựa như một bắt được thứ gì đó trên thảo nguyên, hoà hứng mang về làm chiến lợi phẩm, vội vã dâng hiến lên vậy.

Chu Tử Chu cảm thấy rất xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng dỗ dành nói: “Sau này chỉ cho mình cậu lấy xuống thôi, cho nên, cho nên cậu đừng giận nữa nha.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi