MỖI NGÀY NHẤT ĐỊNH PHẢI HÔN MỘT CÁI

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

“Vậy cậu chạy đi! Không chạy đủ hai mươi vòng trở về tôi nhất định sẽ đánh gãy hai chân cậu!” Huấn luyện viên bị hai người kia làm cho tức giận đến xanh cả mặt hướng về sân thể dục phất tay. Gã kịch liệt như vậy, trong đội ngũ cũng chẳng có ai dám lên tiếng nữa, đó không phải là muốn chết sao? Vu Chiêm thì lại càng không, hắn thay Kiều Lưu nói chuyện, cũng chỉ vì muốn nịnh bợ Kiều Lưu, mà Chu Tử Chu chỉ là một thằng quê mùa không đáng chú ý, ai thèm quản cậu ta làm gì a.

Huấn luyện viên nhìn Chu Tử Chu một cái, thấy cậu mím môi, không nói hai lời liền xoay người đi, còn thật mẹ nó chạy vào đường băng sân thể dục!

Cậu chạy lướt qua Kiều Lưu mang theo một trận gió nhỏ, Kiều Lưu sửng sốt một chút.

“Ài, vốn là muốn nhìn thấy bộ dáng chạy bộ của Kiều Lưu, cái cậu này là ai vậy, đột nhiên ở đâu nhảy vô nịnh nọt!” Nữ sinh trong đội ngũ nhỏ giọng châu đầu vào nói thầm. Khi nãy bọn họ ầm ĩ như vậy, đều là vì muốn nhìn thấy Kiều Lưu chạy bộ, nhất định sẽ là phong cảnh đẹp nhất từ trước tới giờ. Nhưng lại không nghĩ tới nửa đường lại có cái thằng nhà quê ngu ngốc ở đâu nhảy ra lãnh đạn thay.

Chu Tử Chu vóc dáng cũng cao, hai chân thẳng tắp, bước chân đều mang theo gió, cũng có vài phần khí chất —— nếu như bỏ qua chuyện cậu từ đầu xuống chân đều mang theo khí chất thập niên chín mươi thì còn may ra một chút.

“Còn sững sờ cái gì, cậu ta thay cậu chạy, cậu cũng nhanh chóng đứng vào hàng đi!” Huấn luyện viên nhìn Kiều Lưu cả giận nói.

Kiều Lưu nhìn Chu Tử Chu chạy ở ngoài, cái trán trong nháy mắt đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, hai chân dài bước đi vô cùng khoan khoái, cái kiểu chạy kia quả thật là mười phần cam tâm tình nguyện! Đầu người nọ có phải bị lừa đá rồi không? Hai mươi vòng tốt xấu gì cũng đã hai mươi km, chạy một vòng thôi cũng đã muốn bại liệt rồi, huống chi là dưới thời tiết chói chang như thế này!

Thật sự là thích y tới mức này sao?!

Kiều Lưu tâm tình có chút phức tạp mà thu hồi tầm mắt, hai tay đút vào túi quần, đứng ở vị trí khi nãy của Chu Tử Chu.

Quân huấn cứ như vậy bắt đầu, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, thật vất vả mới tới giờ nghỉ giải lao, nữ sinh liền dồn dập lấy ra kem chống nắng cùng dụng cụ make – up tu bổ lại nhan sắc, nam sinh thì lại tụ ba tụ bốn đùa giỡn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Lâm Hoắc Nhiên huých nhẹ vào người Kiều Lưu một cái, ngồi dưới tàng cây, cười hì hì lấy điện thoại di động ra, mở một cái video hài trên weibo cho Kiều Lưu xem, một lát sau Vu Chiêm cũng chạy tới, còn mang theo cả nước suối, chủ động cười cười vặn mở nắp đưa cho Kiều Lưu.

Kiều Lưu mất tập trung, uống một ngụm, tầm mắt lại rơi vào đường chạy trên sân thể dục.

“Cũng không phải mày chạy, mày làm sao cứ đứng ngồi không yên như có mấy ngàn con kiến dưới đít thế?” Lâm Hoắc Nhiên nói. Hắn thu lại điện thoại, Kiều Lưu không đáp hắn, hắn cũng chẳng có hứng nói tiếp.

Kiều Lưu nhíu lông mày, đứng lên, đem chai nước suối bóp dẹp lại, ném vào trong thùng rác.

Chu Tử Chu chạy ở ngoài sân thể dục cũng đã được chín vòng, cũng tương tự như chín ngàn mét, tốc độ của cậu cũng đã bắt đầu chậm lại, cảm thấy được có chút đỡ không nổi. Có lẽ là do hôm qua bị dính nước lạnh, tóc cũng không sấy đã ngủ luôn, hiện tại cậu thật giống như có chút muốn sốt. Đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, nặng trình trịch, bên trong dạ dày cũng bắt đầu muốn buồn nôn.

Lúc thường lấy tính bền bỉ của cậu, chạy một ngàn mét cũng chỉ mất có ba phút, thế nhưng hiện tại, cậu chạy một vòng cũng đã mất hết bảy, tám phút.

Chạy tới vòng thứ mười hai, vạt áo sau lưng của Chu Tử Chu cũng đã ướt đẫm. Dưới trang phục quân huấn của cậu mặc là chiếc áo ba lỗ màu trắng, nhưng bởi vì tiện nghi, chất lượng cũng chẳng tốt cho lắm, kín gió lại chẳng thoải mái, hiện tại ra một thân đầy mồ hôi, trói buộc cả người cậu tựa như cá mắc lưới, khiến cậu hít thở cũng không xong.

Chu Tử Chu khó chịu muốn chết, trên đỉnh đầu còn là ánh mặt trời chói chang, cả người từng đợt phát run. Hai cái đùi có cảm giác như không phải của mình nữa, mỗi cái nhấc chân cũng phải cố hết sức.

Cũng may không ai chú ý tới bộ dạng nhếch nhác này của cậu. Chu Tử Chu cắn chặt răng, nhìn chằm chằm những mảnh đá nhỏ bị chính mình đạp lên, trong lòng an ủi, chỉ còn bảy vòng nữa, là có thể giải thoát rồi, lập tức sẽ hết thôi.

Nhưng thời điểm chạy tới bên kia khán đài, mặt trời vừa lúc chiếu thẳng lên mặt cậu, trước mắt cậu liền lập tức trắng xoá, trong nháy mắt không phân biệt được phương hướng của bản thân nữa, dưới chân đột nhiên mềm nhũn.

Chu Tử Chu té lăn trên đất nửa ngày cũng chẳng đứng dậy, sắc mặt thoạt nhìn trắng đến lợi hại, tựa như người bị tuột huyết áp, trước mắt đều là sao quay vòng vòng. Hai tay chống trên mặt đất, trầy xước một mảng, cũng chẳng còn cảm giác gì, trên trán đều là mồ hôi lạnh, đồ vật này nọ trước mắt nửa ngày cũng chẳng nhận ra đó là cái gì.

Qua vài giây, liền có mấy người từ bên khán đài vọt vào sân thể dục, nâng cậu đứng dậy. Bất quá cơ thể của Chu Tử Chu mềm như bún, không có cách nào đi đường, bị vài người lôi lôi kéo kéo mang tới phòng y tế.

Nằm trên giường tại phòng y tế một hồi lâu, mắt còn chưa mở đã bị người ta ép uống một ly nước đường, hô hấp của Chu Tử Chu lúc này mới hoà hoãn lại một chút.

Chờ tới khi cậu khó khăn mở mắt ra, bên cạnh đã không một bóng người, quân huấn bên ngoài đang tập hợp, những bạn học khi nãy đỡ cậu vào phòng y tế cũng đã rời đi, cậu cũng chẳng biết có những ai, cũng không có cách nào nói một tiếng cảm ơn với bọn họ.

Ài, Chu Tử Chu cảm thấy có chút mất mặt, vốn là tố chất thân thể của cậu rất tốt, thể dục chính là sở trường của cậu, lại không nghĩ rằng mới lần đầu chạy ở trường học, liền gặp phải sự cố như thế này, quả thật là không bằng một nữ sinh mảnh mai nữa là.

Khi nãy nằm, mắt kính đã bị tháo xuống, cậu theo bản năng mà lấy tay nhu nhu đôi mắt, vừa nghĩ tới Kiều Lưu, nhất thời liền ngồi bật dậy —— cậu thiếu chút nữa là quên mất tiêu luôn! Tối hôm qua chạm vào Kiều Lưu là vào lúc nửa đêm, vậy trưa nay trước mười hai giờ nhất định phải chạm vào lần nữa, bằng không —— hiện tại là mấy giờ rồi?

Cậu luống cuống mà ngẩng đầu lên, tìm kiếm đồng hồ ở xung quanh phòng!

Vì vậy khi Kiều Lưu mang ly nước trở về, nhìn thấy chính là một màn như thế này: ngày thường lúc nào cũng mang kính như ông già nhà quê thập niên chín mươi Chu Tử Chu, sau khi bỏ mắt kính xuống rồi, lại lộ ra đôi mắt màu hổ phách cùng chiếc mũi cao thẳng tắp. trong hốc mắt còn mang theo chút hơi nước, đỏ ngầu, cả khuôn mặt đáng thương đến tội nghiệp, tựa như chuột con đi lạc không có nơi để về, mắt to hoảng hốt, mà tìm kiếm khắp nơi thứ gì đó ——

“Đừng tìm, tôi ở đây này.” Kiều Lưu không nhịn được hừ một câu, gương mặt tuấn tú hơi đỏ một chút, tay chân dài bước tới, đem ly nước đặt tới đầu giường. Tên ngu ngốc này sao lại dính người như vậy a, y chỉ mới rời đi một chút để rót ly nước thôi mà, còn chưa có tới năm phút đâu đó! Thiệt là hỏng mất a!

Chu Tử Chu nhìn thấy đồng hồ trên tường —— mười một giờ bốn mươi lăm phút, cậu chỉ còn mười lăm phút nữa. Vốn còn đang trong hoảng loạn, sợ rằng ở trên thao trường đông người như vậy, sẽ không kịp chạy tới tìm Kiều Lưu, thế nhưng vừa nhìn thấy Kiều Lưu xuất hiện, cậu liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhanh chóng đeo mắt kính lại, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm Kiều Lưu, suy nghĩ nên ra tay từ chỗ nào.

Kiều Lưu bị tầm mắt của cậu bắn tới cảm thấy có chút phát sốt, tâm lý thầm mắng, có thể hay không bớt bớt giùm không cha? Y vậy mà cũng có thể mang lại cảm giác an toàn cho tên nhà quê này sao, vừa nhìn thấy y tới, tên nhà quê này thoạt nhìn như bỏ được một tảng đá lớn vậy. Bọn họ chỉ mới gặp nhau có mấy lần, Chu Tử Chu đã đối với y sinh ra cảm giác ỷ lại rồi sao?

“Nhìn cái gì mà nhìn, uống nước của cậu đi.” Kiều Lưu ác ý nói, đem nước dúi vào trong tay của Chu Tử Chu.

Chu Tử Chu run lên một cái, cúi đầu uống một ngụm nước, nửa ngày cũng không có lên tiếng. Tâm lý kỳ thật có chút cảm động, bởi vì từ sau khi bước chân vào trường đại học, Kiều Lưu ngoại trừ miệng độc tính nết hỏng bét, nhưng thật ra là một người rất tốt, ví dụ như hiện tại, còn rót nước cho cậu nữa mà.

Hơn nữa ——

“Vừa nãy là cậu đưa tôi đến phòng y tế sao?” Chu Tử Chu đột nhiên nhớ tới vấn đề này.

Kiều Lưu tức giận nói: “Không phải tôi thì còn thằng nào nữa?”

Y chờ Chu Tử Chu lộ ra biểu tình được sủng mà kinh, trên thực tế Chu Tử Chu quả thật có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn chằm chằm Kiều Lưu nửa ngày, đến nỗi hai tai của Kiều Lưu đều đỏ lên hết, mới trịnh trọng nói tiếng cảm ơn.

Kiều Lưu nhất thời được lợi, hừ lạnh một tiếng, cái đuôi sau mông cũng vểnh lên tới trời, quả thật có thể đem cả trần phòng y tế đâm thủng!

Chu Tử Chu liếc nhìn đồng hồ trên tường lần nữa, đồng tử co lại, đã là mười một giờ năm lăm, chỉ còn lại năm phút đồng hồ. Tâm lý cậu gấp tới độ như con kiến bò trên chảo nóng, chết mợ rồi, sắp vượt qua mười hai giờ rồi, mà mình vẫn chưa chạm vào Kiều Lưu, làm sao bây giờ a?

Thế nhưng hiện tại Kiều Lưu thoạt nhìn vẫn rất bình thường, huyết sắc trên gương mặt tuấn tú cũng no đủ, chưa từng xuất hiện qua hiện tượng hô hấp yếu đi, mặt tái nhợt, xem chừng không đụng một cái cũng chẳng có vấn đề gì đâu hen? Thế nhưng, Chu Tử Chu cảm thấy được bản thân vẫn là không nên lấy tính mạng của người khác ra đùa giỡn. Không cần biết thế nào, hết thảy cứ dựa theo những gì mà Vương Thuỵ nói…

Vừa nghĩ xong, Chu Tử Chu liền thấy Kiều Lưu nhíu nhíu mày, tay phải vô thức để ở ngực trái.

Quả nhiên không đụng vào là không được! vì vậy Chu Tử Chu lập tức liền khẩn trương lên, nhìn trái nhìn phải Kiều Lưu một hồi.

Kiều Lưu vừa nãy đưa Chu Tử Chu tới đây, vận động có chút dữ dội, cho nên trái tim liền có chút khó chịu. Y nhận ra Chu Tử Chu còn không ngừng liếc trộm mình, quả thật là hận không thể nào dán luôn tầm mắt vào y hai bốn trên hai bốn, một ngàn bốn trăm bốn mươi bốn phút dính chặt lấy không buông!

Bên tai Kiều Lưu bắt đầu nóng lên, cảm thấy tên nhà quê này thực sự là cái tên quấn người chết tiệt a, đứng dậy muốn rời đi.

Chu Tử Chu lập tức đem động tác này của y hiểu lầm thành khó chịu đến sắp ngất đi nhưng lại không muốn ngất trước mặt người khác —— cậu ở phía sau lưng Kiều Lưu vội vàng mà bật thốt lên: “Đúng rồi, Kiều Lưu! Tôi còn chưa có cảm ơn cậu. Nếu không chúng ta bắt tay một cái đi!”

Còn không đợi Kiều Lưu bước được nửa bước, cậu đã từ trên giường nhào tới, nhanh chóng bắt lấy những ngón tay thon dài của Kiều Lưu, tốc độ kia phải nói là cùng với bọn ăn cướp y chang nhau, sống chết cũng không chịu buông. Cậu là dùng cả hai tay mà nắm lấy, vì sợ Kiều Lưu giãy ra được, con đường quốc lộ kia cũng liền dẹp luôn!

Thời điểm chạm tới ngón tay của Kiều Lưu, Chu Tử Chu đột nhiên liền giật mình, bởi vì tay của Kiều Lưu quả thật rất lạnh, tựa như túi chườm đá vậy. Không, là so với túi chườm đá thoải mái hơn một chút, đặt vào lòng bàn tay nóng đến toả nhiệt của cậu thật giống như đang cầm một cây kem vậy, cực kì thoải mái a. Chu Tử Chu thoải mái đến quên mất bản thân đã nắm tới mấy chục giây mà vẫn không chịu buông.

Kiều Lưu bị động tác đột nhiên của Chu Tử Chu khiến cho đầu óc nhất thời ngừng hoạt động, theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Chu Tử Chu nửa ngồi ở trên giường, ngẩng đầu căng thẳng mà nhìn mình, trên mặt bởi vì phát sốt mà còn mang theo một mạt đỏ ửng, tóc mái cũng bị ướt nhẹp rối như tơ vò, lộ ra biểu tình có chút oan ức cùng không muốn, đôi môi khô khốc, cùng hai mắt hơi ươn ướt.

Chậc, sao lại dính người như vậy a, thật mẹ nó dính người, thật phiền a, thật phiền a, thiệt mẹ nó phiền a —— tâm tư của Kiều Lưu nghĩ là như vậy, nhưng trên mặt lại đỏ bừng bừng, hơn nữa cũng chẳng gạt tay của Chu Tử Chu ra, cả người cứng đờ, từ bên giường ngồi xuống

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi