MỖI NGÀY RỜI GIƯỞNG ĐỀU NHÌN THẤY GIÁO CHỦ ĐANG PHÁ ÁN

Edit: Phong Lữ

Trong xe ngựa.

Cao Hiên Thần thích ý nằm trên đùi Kỷ Thanh Trạch ngủ gật, Kỷ Thanh Trạch dựa vào bên cửa sổ, vén lên nửa màn xe, y xuất thần nhìn ngoài xe.

Xe ngựa chạy được một hồi, Kỷ Thanh Trạch nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Cao Hiên Thần. Cao Hiên Thần mơ màng dời vị trí, phát ra âm thanh lười biếng từ trong lỗ mũi, không chịu mở mắt.

Kỷ Thanh Trạch cúi người xuống, thổi thổi lên mặt hắn.

Y thổi mấy lần, Cao Hiên Thần giống như đang ngủ say, hoàn toàn không có phản ứng. Khi y đang nhíu mày suy tư nên làm gì, đột nhiên, Cao Hiên Thần đột ngột mở mắt ra, ôm lấy cổ của y kéo xuống, hôn mạnh lên!

Kỷ Thanh Trạch đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị hắn cạy mở hàm răng, hơi thở ấm phả lên mặt y, trái tim của y đập loạn nhịp, đầu óc trống rỗng, theo bản năng mà đáp lại, có vẻ ngốc nghếch chất phác.

Một lát sau, y cảm giác được tay Cao Hiên Thần bắt đầu không thành thật mà vói vào trong áo quần y, da thịt mẫn cảm bị đầu ngón tay xẹt qua, y giật mình một cái, đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng bắt lấy tay của Cao Hiên Thần: “Đừng nghịch.”

Cao Hiên Thần bất mãn chu môi, thu tay về gối lên đầu, giọng điệu vừa chơi xấu vừa như làm nũng: “Rõ ràng là ngươi gây rối ta trước! Vừa ăn cướp vừa la làng, ngươi còn biết xấu hổ không hả!”

Kỷ Thanh Trạch bất đắc dĩ nói: “Ta là muốn nói cho ngươi biết, có vẻ chúng ta đang bị người ta theo dõi.”

“Vậy ư?” Cao Hiên Thần thu lại tính tình nghịch ngợm, trở mình ngồi dậy, thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn.

Hắn thấy phía sau bọn họ đúng là có mấy người giang hồ đang theo sát không xa không gần.

Kỷ Thanh Trạch nói: “Bọn chúng theo chúng ta một hồi lâu rồi.”

Đám người này có lẽ không tốt lành gì. Cao Hiên Thần suy nghĩ một chút rồi chui ra khỏi buồng xe, gọi Đỗ Nghi đang cưỡi ngựa đi ở phía trước lại, rỉ tai nói nhỏ vài câu với y.

Đỗ Nghi phái một người đi qua đó thăm dò. Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch ra khỏi buồng xe, tăng nhanh tốc độ đi đường.

Bọn họ không có ý định xung đột với người khác, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây. Nhưng những người đằng sau kia thấy bọn họ đi nhanh thì cũng tăng tốc nhanh hơn, thấy bọn họ đi chậm lại cũng giảm tốc chậm lại, dây dưa không thôi, bám đuổi không tha.

Giằng co một hồi như vậy, tín đồ Bạch Kim Phi lưu lại – Dương Hiên nói: “Giáo chủ, chi bằng mau ra tay trước, tiên phát chế nhân, giết bọn họ đi.”

Kỷ Thanh Trạch đang ngồi ở bên cạnh Cao Hiên Thần quay mạnh đầu lại, không thể tin được trợn to hai mắt: “Còn chưa biết rõ mục đích của bọn họ, sao có thể tùy tiện giết người!”

Dương Hiên lạnh lùng nói: “Kỷ công tử, chúng ta là người của Thiên Ninh giáo, không giống ngươi đâu.”

Kỷ Thanh Trạch cũng tức giận, thái độ không hề nhân nhượng, tay cũng ấn lên chuôi kiếm, tỏ ý nếu như hắn manh động thì y sẽ ra tay ngăn cản: “Người của Thiên Ninh giáo thì có thể không cần biết đúng sai phải trái, tùy ý giết người à?”

Dương Hiên nói: “Bọn họ hiện tại không động thủ, là bởi vì chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nếu đợi bọn chúng bố trí đàng hoàng, chúng ta rất có thể sẽ rơi vào hiểm cảnh bốn bề thọ địch.” Dễ hiểu rằng, hắn vẫn luôn theo Bạch Kim Phi hành tẩu ở bên ngoài, cũng không phải là lần đầu gặp tình huống như vậy.

Kỷ Thanh Trạch nghẹn hơi ở ngực.

Từ trước tới nay, y chưa từng giao thiệp với người trong ma giáo, ấn tượng đối với ma giáo của y là một đám lòng dạ độc ác. Sau đó y quen biết Cao Hiên Thần, ấn tượng với ma giáo liền có sự thay đổi, thậm chí hoài nghi những gì mình nghe nói trước đây có phải là hiểu lầm hết hay không. Khi y biết Bạch Kim Phi, ấn tượng ban đầu với Bạch Kim Phi cũng là rất tốt, Bạch Kim Phi dịu dàng thân thiện, không giống “Ma giáo yêu nhân” chút nào. Chỉ khi nói tới việc trong giang hồ, Kỷ Thanh Trạch mới phát hiện, người của Ma giáo dù sao vẫn là người của Ma giáo, những miêu tả đó cũng không hoàn toàn là nghe đồn.

Ấn tượng của y đối với Thiên Ninh giáo lúc tốt lúc xấu, dường như vì dây dưa với Cao Hiên Thần nên cái nhìn của y đối với Ma giáo bây giờ so với lúc đầu đã có chút thay đổi, đó chính là y sẽ không ‘yêu ma hóa’ người của Thiên Ninh giáo. Dù y nhất quyết sẽ không tán thanh với lối tư duy và cách làm của Dương Hiên và Bạch Kim Phi, nhưng y cũng sẽ hiểu được đôi chút. Ma giáo và chính đạo tranh chấp đã trăm năm, đã rơi vào vòng luẩn quẩn kẻ chết người sống. Có lẽ Dương Hiên cùng Bạch Kim Phi đã sớm gặp phải những trường hợp như vậy, có lẽ đúng như bọn họ nói, nếu bọn họ không tiên phát chế nhân, ngược lại sẽ bị người ta đẩy vào quẫn cảnh. Nhưng ở trong lòng Kỷ Thanh Trạch, đây cũng không phải là lý do để chủ động giết người.

Vì vậy Kỷ Thanh Trạch cầm kiếm đứng lên: “Vậy để ta đi hỏi cho rõ!”

Nhưng y còn chưa nhảy xuống xe ngựa đã bị Cao Hiên Thần đè xuống. Cao Hiên Thần không khích chiến như Dương Hiên, nhưng cũng không đơn thuần như Kỷ Thanh Trạch. Hắn chọn một biện pháp trung hòa ở giữa, nói: “Ngươi đừng đi. Dương Hiên, cho mọi người chuẩn bị ứng chiến thật tốt, lại phái hai người đi, thử ngăn lại bọn họ lại xem.”

Giáo chủ đã lên tiếng, Dương Hiên đành phải làm theo lời hắn nói.

Bọn họ liền phái hai người đi qua đó, nhưng những người đeo bám kia lại không chịu chạm trán với bọn họ mà phân tán ra, tiếp tục đeo bám. Cao Hiên Thần và Đỗ Nghi vốn không mang nhiều người, chỉ chừng mười tín đồ, chưa kể còn đang ở trên đường rộng, cho dù có phái toàn bộ người ra thì cũng không thể ngăn hết bọn chúng lại.

Không bao lâu, Cao Hiên Thần phát hiện những kẻ theo sau bọn họ dần dần có nhiều hơn, những kẻ không biết từ nơi nào tới cũng gia nhập vào đội ngũ phía sau.

Thấy tình thế biến hóa, tâm trạng Cao Hiên Thần càng nặng nề, nói: “E là Dương Hiên nói đúng rồi.”

Trước đó, những kẻ bám theo bọn họ không dám manh động là bởi vì không đủ người. Bọn chúng vừa đi vừa lan truyền tin tức cho đồng bọn, gọi thêm càng nhiều đồng bọn, đến lúc đủ người thì có thể một lưới bắt hết bọn họ.

Quả nhiên, đội hình phía sau bắt đầu thay đổi, hai cánh người đuổi nhanh tới, lộ ra ý đồ vây đánh bọn họ.

Kỷ Thanh Trạch xuất thân từ Nam Long Kỷ gia, tuổi còn trẻ, trước giờ hành tẩu trên giang hồ, chưa bao giờ gặp qua tình huống đang yên đang lành đi trên đường mà có người không nói câu nào đã muốn xông lên chém giết giống như vậy. Lúc này trong lòng y mờ mịt, tay cầm lấy kiếm của mình, cũng không có chút ý chí chiến đấu, không biết rốt cuộc nên làm gì.

Cao Hiên Thần nhìn Kỷ Thanh Trạch, nhíu mày suy nghĩ rồi kéo y phi thân nhảy tới lưng ngựa, vung kiếm chặt đứt bộ dây thừng buộc với xe ngựa, nói: “Đi! Bỏ qua bọn họ!”

Hắn ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức giục ngựa lao nhanh!

Nhưng mà bọn họ vừa chạy, mấy người phía sau lập tức tăng tốc đuổi theo!

Trước khi Bạch Kim Phi đi, từ lâu đã nghĩ tới sẽ có tình huống như vậy nên đã có bố trí. Trong đội của Dương Hiên dẫn theo, mọi người của Thiên Ninh giáo cưỡi ngựa biến ảo đội hình, thành hình bán cung che ở phía sau Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch, cài tên lên trường cung. Chỉ nghe Dương Hiên hô một tiếng “Lên!”, mọi người đồng thời bắn cung, mười mấy mũi tên bắn nhanh về phía những người truy kích phía sau!

Chỉ nghe phía sau kêu thảm thiết, mấy người theo tiếng kêu ngã xuống ngựa.

Nhưng mà xung quanh không ngừng có người gia nhập, đội ngũ của những người kia tản ra, hình thành một đội hình hình quạt ở trên đất bằng, tiếp tục truy kích.

Người của Thiên Ninh giáo được huấn luyện nghiêm chỉnh, không chút hoang mang giương cung lắp tên, lượt tên thứ hai rời dây cung, bắn ra phía sau!

Kỷ Thanh Trạch nói: “Phía trước cũng có người đến.”

Cao Hiên Thần “Ừ” một tiếng, sớm đã có dự liệu. Những người kia theo bọn họ suốt một đường vì cần sự bố trí này. Những người này không tính là cao thủ gì, nhưng mà người đông thế mạnh, xem ra là không thể tránh được một cuộc ác chiến.

Cao Hiên Thần phi ngựa đến bên cạnh Đỗ Nghi, nói: “Đỗ thúc thúc, người nhớ cẩn thận.”

Đỗ Nghi nói: “Lời này nên để ta nói với ngươi. Ngươi đã mất hết nội lực…”

Y còn chưa nói hết, đã bị Cao Hiên Thần cắt ngang: “Dù thế cũng vẫn lợi hại hơn người.”

Đỗ Nghi: “…”

Đỗ Nghi là y – độc sư, võ công đương nhiên không cao. Nhưng mà y thân là cốc chủ Vạn Ngả cốc, năng lực tuyệt đối không thể khinh thường, lúc này y đã sớm chuẩn bị ám khí độc môn trong tay áo. Nếu ai rơi vào tay y, nhất định hận không thể bị chém một đao sảng khoái. Y cũng là người từng va chạm trên giang hồ, lúc này cũng không hoảng loạn, chỉ lo lắng cho Cao Hiên Thần. Thấy Cao Hiên Thần còn có hứng thú cãi nhau với y, tâm tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Được được được, tiểu giáo chủ nhà chúng ta lợi hại nhất.”

Lại nói: “Đừng có cố quá. Ngươi mà thiếu hai cọng tóc, Bạch Kim Phi chắc cạo trọc đầu ta mất.”

Cao Hiên Thần nói: “Vậy giờ ta tự nhổ hai cọng nha.”

Đỗ Nghi nhất thời dở khóc dở cười: “Đúng là tiểu tử hư hỏng.”

Cao Hiên Thần đôi co vài câu với y, rồi nghiêng đầu liếc nhìn Kỷ Thanh Trạch. Theo lý thì võ công Kỷ Thanh Trạch bây giờ đã ở trên hắn, không tới phiên hắn bận tâm người ta. Nhưng mà đây là lần đầu Kỷ Thanh Trạch bị ép cùng ma giáo kề vai chiến đấu, tâm lý dĩ nhiên có nhiều lo lắng. Võ học có một câu nói: đao kiếm trong tay tùy tâm mà động. Trừ phi thực lực đã đạt tới đỉnh cao, nếu không rất có khả năng vì một suy nghĩ sai lầm dẫn tới tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Kỷ Thanh Trạch cho Cao Hiên Thần một ánh mắt.

Y không giống người ma giáo, thuở nhỏ y tập võ, từ khi bắt đầu cầm lấy binh khí, những võ sư đều dạy y phải cầm kiếm vì đạo nghĩa, tập võ vì bảo vệ, không vì giết người, càng không được lấy võ công ức hiếp người khác. Bởi vậy ngoại trừ luận bàn, thì nếu như không có lý do động thủ, y sẽ không để vũ khí trong tay dính máu.

Nhưng mà Cao Hiên Thần này chính là điểm yếu trong lòng y, còn bên ngoài là một sự kiên định. Y sẽ không để người khác làm thương tổn Cao Hiên Thần, đây chính là lý do rút kiếm của y.

Hai người bọn họ hiểu ngầm rất sâu, lúc này chỉ trao đổi một cái ánh mắt, lo lắng của Cao Hiên Thần đã tiêu tan.

Rất nhanh sau đó, phe nhân mã phía trước cũng xuất hiện. Dẫn đầu chính là một nam nhân trung niên, xa xa nhìn lại, trong tay hắn không cầm binh khí, xem ra là kẻ luyện công phu quyền cước. Đi theo phía sau hắn có mười mấy người cầm đao kiếm, khí thế hùng hổ.

Cao Hiên Thần xông vào đầu tiên, khi tới gần rồi, hắn mới nhìn rõ, trên cánh tay và mu bàn tay nam tử trung niên kia bọc một lớp sắt, hóa ra là người luyện nắm đấm thép.

Trước có chướng ngại vật, phía sau có truy binh. Cao Hiên Thần ghìm ngựa dừng lại trước, người phía sau hắn dừng theo.

Cao Hiên Thần cười lạnh nói: “Ta còn tưởng là ai, đây không phải là Lục Tông chủ sao?”

Nam nhân trung niên chặn đường chính là tông chủ của Thập Tam tông lúc trước, Lục Mã. Những kẻ đi theo bọn họ cũng là đệ tử Thập Tam tông. Chẳng trách người đông thế mạnh, tin tức linh thông như vậy.

Lục Mã là một người kích động, từ khi hắn ngồi trên vị trí Tông chủ, dẫn theo Thập Tam tông hỗn tạp không ngừng sinh sự trên giang hồ. Náo loạn mấy năm, giúp hắn tạo ra một địa vị riêng. Sau chuyện đêm nọ ở Thẩm gia, Ngưu Đại Đầu chết trong tay Cao Hiên Thần, Lục Mã từ bỏ vị trí Tông chủ Thập Tam tông, lập tức mai danh ẩn tích ở trên giang hồ, hóa ra là chạy đến chỗ này.

Lục Mã lúc còn trẻ từng là đầu bếp trong quán ăn, dựa vào việc nhào mì mà khai sáng công phu quyền chưởng. Nghe đâu lúc trước Ngưu Đại Đầu làm việc ở bến tàu, hễ cứ xuống tàu là sẽ tới quán ăn của hắn ăn đồ mà hắn làm. Thường xuyên qua lại, hai người trở nên thân quen, thành huynh đệ kết bái. Vì vậy sau khi Lục Mã lên làm tông chủ, lập tức đề bạt Ngưu Đại Đầu làm tới lão đại Thủy vận bang. Hai người có quan hệ thân thiết, trên giang hồ không ai không biết. Lục Mã hôm nay ở đây chặn đường, rõ ràng là tới báo thù cho Ngưu Đại Đầu.

Gặp lại kẻ thù, cực kì phẫn nộ.

Lục Mã cũng không nói nhiều, hét lớn một tiếng, lên tấn công trước, dùng đôi nắm đấm thép đánh tới Cao Hiên Thần: “Nạp mạng đi!!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi