MỖI NGÀY SAU KHI KẾT HÔN ĐỀU THẬT LÀ THƠM


Không thể dắt chó về nhà, ông Vương đành miễn cưỡng xích nó vào gốc cây gần đó trong sân.

Du An Đồng nhìn đôi mắt xanh lơ ngập nước, vừa ngốc vừa đáng yêu, tim không khỏi mềm nhũn, vội bước đến xoa đầu cún bự.

Vì Du An Đồng nấu cơm nên trên người toàn là mùi đồ ăn khiến Huskie không ngừng quẫy đuôi phấn khích tựa như cánh quạt máy quay đều, nó dùng cả thân thể mình cọ cọ lên người cậu, quấn quýt không chịu buông.

"Đáng yêu quá!" Du An Đồng hỏi bà Vương: "Nó tên gì vậy, phu nhân?"
Lúc này, bà Vương có hơi hối hận khi xưa đặt tên cún bự nhà mình quá mức tùy ý, gượng gạo đáp: "Nó tên...!Vương Anh Tuấn."
Du An Đồng nghe xong cố gắng nhịn cười, hai bên vai khẽ run lên, "Đúng là rất anh tuấn."
Nếu không lộ ra vẻ mặt đáng thương vì không được ăn thịt thì trông soái thật.

Du An Đồng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nó, đứng lên nói: "Để tôi lấy chút thịt cho nó."
"Đừng, đừng." Bà Vương ngăn cậu lại, "Nó không ăn đồ quá mặn được."
Du An Đồng ngạc nhiên trả lời: "Vậy sao? Xin lỗi, cháu không nuôi chó nên không rõ những chuyện này."
Ông Vương nói: "Không sao, để tôi về nhà lấy túi thức ăn cho chó."
Ông Vương nhanh nhẹn chạy về nhà, vài phút sau đã quay lại Hình gia nhưng khổ nỗi cún bự lại không chịu ăn, thậm chí nó còn chả buồn liếc túi thức ăn đó một cái.

"Không sao, tôi có cách." Bà Vương cười nói, "Có thể mượn nhà bếp mọi người một chút chứ."
Bà nội Hình gật đầu: "Được chứ, được chứ."
Ngày thường quan hệ hai nhà vô cùng tốt, hàng xóm gần nhau nên cũng không câu nệ tiểu tiết gì nhiều.

Bà Vương gắp hai miếng thịt bỏ vào bát sau đó dùng vòi nước rửa trôi đi lớp nước tương rồi dùng dao thái nhỏ, trộn cùng một ít thức ăn cho chó.

Du An Đồng: "..."
Trộn thịt cùng thức ăn cho chó, thật sự nhìn kiểu nào cũng thấy lộ, trừ phi cún bự thật sự rất ngốc mới dễ bị dụ...!
"Gâu gâu." Vương Anh Tuấn cúi đầu chôn mặt vào bát của mình, hưng phấn ăn như hùm như sói.


Ừm, nó ngốc thật.

Mọi người vào nhà dùng bữa, thỉnh thoảng Du An Đồng lại quay mặt nhìn ra hướng cửa sổ một lát.

Hình Lệ Hiên nói: "Nếu cậu thích chó thì chúng ta cũng nuôi một con đi?"
Du An Đồng lắc đầu: "Không cần, nuôi rất cực mà em lại không hiểu nhiều về chó."
Đã nuôi thú cưng thì phải có trách nhiệm, không thể chỉ vì hứng thú nhất thời rồi sau này bỏ xó nó được.

Chuyện này vẫn chờ tới nửa năm sau rồi tính đi.

Hình Lệ Hiên: "Ừm, vậy lo ăn cơm đi."
Gà kho trong chảo vẫn giữ được độ ẩm mềm không hề bị khô, ăn kèm với khoai tây hầm, quả thực ngon tới líu lưỡi.

Phần nước sốt thấm đều lên thịt và khoai tây khiến hương vị món ăn càng thêm đậm đà.

Đã có gà kho thì bánh ép chảo cũng phải có, bánh được chiên giòn vàng rụm, phần rìa ngả sang màu vàng nâu xen lẫn chút vụn caramen cháy xém.

Một nửa của bánh thì ngập trong nước dùng sền sệt đậm đà, hoà cùng mùi vị của rau, dù có ăn bao nhiêu cũng không đủ.

Lại nhìn qua món miến thịt heo hấp dẫn đang bốc khói.

Đầu tiên, gắp một chút miến lên trước, sợi miến óng ánh khi cho vào miệng lại không hề mềm nhũn, tan ngay mà nó đạt được độ dai mềm vừa phải.

Thử tiếp một ngụm nước dùng đậm đà kèm thêm miếng thịt ba chỉ óng ánh béo ngậy.

Nước thịt ngọt ngào lặng lẽ tràn ra, cuốn lấy hương vị của nước dùng, xâm chiếm từng ngóc ngách trong khoang miệng khiến cho đầu lưỡi như muốn nổ tung.


Hai từ "thỏa mãn" phải bật thốt lên mới đủ để hình dung cảm giác lúc bấy giờ.

Phần nước sốt đậm đà, beo béo, quả thật là mỹ vị nhân gian.

Du An Đồng còn tinh ý chuẩn bị thêm một ít rau dưa thanh đạm để giảm bớt độ béo ngấy.

Không khí bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ và ấm áp.

Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, nhắc đến tay nghề Du An Đồng, vợ chồng Vương tổng không ngớt lời khen ngợi.

Bà Vương bảo sau này nếu Du An Đồng có thời gian hy vọng cậu có thể dạy thêm cho bà còn ông Vương thì hỏi cậu có ý định mở nhà hàng hay không, nếu có ông muốn đầu tư cho cậu.

Du An Đồng cười đáp nhà hàng của cậu cũng mới khai trương gần đây: "Nếu rảnh ngài có thể ghé xem thử."
Bà Vương huých tay chồng mình một cái: "Có Lệ tổng ở đây, chuyện đầu tư còn cần ông nhúng tay sao?"
"Haha, tôi quên mất."
Trò chuyện một hồi cậu mới biết hóa ra nhà Vương tổng kinh doanh chuỗi siêu thị, quy mô cũng rất lớn.

"Xem ra chúng ta vẫn có cơ hội hợp tác rồi."
Vương tổng cảm thấy hứng thú hỏi: "Ồ, cậu nói rõ xem?"
Du An Đồng trả lời: "Cháu đang tính thành lập thương hiệu cho riêng mình, chủ yếu là về các loại gia vị thường dùng.

Hy vọng sau này sản phẩm của cháu có thể xuất hiện trong siêu thị của ngài."
Đây cũng là lí do cậu mua lại hai nhà máy bỏ hoang kia, mấy bữa nay Du An Đồng vẫn đang làm ớt chưng, chuẩn bị cho sản phẩm hàng loạt đầu tiên của mình.


Vương tổng nhiệt tình nói: "Hạng mục này không tệ nha, gia vị luôn là thứ mọi người cần, hơn nữa với tay nghề của cậu chắc chắn sẽ bán rất chạy.

Khi nào ra sản phẩm, tôi nhất định sẽ làm đại lý đầu tiên cho cậu."
"Cảm ơn ngài, Vương tổng." Du An Đồng đáp, "Vừa hay trong nhà cháu cũng có vài lọ ớt chưng, lát nữa mong hai người nhận cho cháu vui nhé."
"Cảm ơn, cảm ơn."
Tiễn hai vợ chồng Vương tổng xong, Hình Lệ Hiên và Du An Đồng cũng nhanh chóng về khu nhà trong thành phố của hai người, dù sao bọn họ vẫn còn công việc cá nhân, nhà chính thật sự rất không thuận đường.

Hiện tại mối quan hệ của Du An Đồng và bà nội Hình rất tốt, lúc rời đi bà vẫn không nỡ buông tay cậu: "Cuối tuần cháu lại tới nhé."
Khi Du An Đồng ngồi vào xe cùng gói hàng chuyển phát nhanh, Hình Lệ Hiên hỏi cậu: "Gì thế?"
"Bí mật." Du An Đồng che giấu, thần bí nói, "Đồ tốt đấy."
Hình Lệ Hiên khinh thường hừ một tiếng, cũng không buồn hỏi tiếp.

Trước khi đi ngủ, Hình tổng thường có thói quen chạy bộ, nửa tiếng sau, hắn giảm tốc độ của máy khó hiểu nghĩ.

Kì lạ thật, tại sao hôm nay lại yên tĩnh như thế?
Hình Lệ Hiên đã sớm quen việc Du An Đồng thích nhân lúc hắn chạy bộ mà quấy rối tán chuyện hoặc trải thảm yoga ra kế bên, bắt đầu thực hiện hàng loạt động tác uốn dẻo xinh đẹp.

Nhưng hôm nay dù đã chạy bộ xong, hắn vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.

Không biết tiểu yêu tinh này lại muốn làm gì?
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, ngay lúc Hình Lệ Hiên đang muốn đến phòng Du An Đồng, cửa phòng tập bỗng bị đẩy ra.

Mỹ nhân dung mạo như hoa, tóc dài tùy ý buông xõa, một thân hồng y xinh đẹp chậm rãi tiến vào.

Du An Đồng mặc váy dài màu đỏ, bên ngoài khoác thêm lớp áo mỏng, khẽ trượt xuống để lộ bờ vai trần quyến rũ, đuôi váy xẻ tà chấm đất khiến hai chân thon dài như ẩn như hiện, câu hồn mị hoặc vô cùng.

Du An Đồng đội thêm tóc giả, phía trên cài trâm vàng, lúc di chuyển, hạt châu trên trâm thoáng động vang lên tiếng đinh đang vui tai, ngay chỗ mi tâm cậu dán hình vẽ hồng liên, đuôi mắt được phác họa cẩn thận, hai má điểm thêm chút hồng, nhìn thế nào cũng chỉ thấy diêm dúa lẳng lơ đoạt hồn
Du An Đồng xoay một vòng, cười hỏi: "Thí chủ, ngươi xem ta có đẹp hay không?"
Hình Lệ Hiên suýt nữa té từ trên máy chạy bộ: "Cậu lại giở trò quỷ gì vậy?"
"Đây là trang phục sân khấu." Du An Đồng nói, "Trường của em chuẩn bị tổ chức ngày hội văn hóa, mà lớp em đăng kí đóng kịch Tây Du Ký."
Hình Lệ Hiên tắt máy chạy bộ, trầm giọng nói: "Vậy cậu diễn vai yêu quái nào?"

"Đáng ghét!" Du An Đồng hờn dỗi đánh nhẹ hắn, "Em diễn vai Nữ vương của Nữ nhi quốc đó."
Khóe miệng Hình tổng giật một cái: "Nói cậu diễn vai Bò cạp tinh thì may ra tôi còn tin."
Có Nữ vương nào so với hồ ly tinh còn quyến rũ hơn thế này không?
Thật ra trang phục Du An Đồng đang mặc không phải trang phục đúng của vai diễn bởi vì cậu thấy chất lượng trang phục của trường quá tệ, nhiều khi không biết đã nằm trong kho bao lâu nên cậu mới tự lên Taobao đặt mua riêng một bộ.

Không nghĩ tới, Taobao không những vạn năng mà chức năng đề cử cũng rất xuất sắc, toàn đề cử cho cậu loại y phục quyến rũ nửa hở nửa kín như thế này.

Du An Đồng nghĩ tới cảnh mình mặc quần áo này đi khiêu khích Hình Lệ Hiên, nhất thời quyết đoán cho vào giỏ hàng!
Tuy giá hơi đắt nhưng chất lượng quần áo cực kì tốt hơn nữa chủ shop cũng rất dễ thương còn tặng kèm cho cậu tóc giả và mấy món trang sức linh tinh.

Thậm chí nếu muốn, shop có thể tặng cả ngực giả làm bằng silicon.

"Hóa ra anh thích kiểu mỹ nhân lẳng lơ." Du An Đồng cố ý xuyên tạc lời của đối phương, dựa vào lồng ngực của Hình Lệ Hiên, nũng nịu nói.

"Ngự đệ ca ca."
Du An Đồng dịu dàng nhấc ống tay áo nửa che đi gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp cùng hàng lông mi cong vút lay động tựa như cánh bướm dập dờn, vừa rụt rè vừa thẹn thùng mềm mại.

Quả nhiên là mày như viễn sơn hoành, mắt như nhược thủy ba mị.*
Hầu kết Hình Lệ Hiên hơi động, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Du An Đồng, khiến cậu phải nhón chân lên một chút, ép sát vào người hắn.

"A! Ca ca..." Du An Đồng kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó thẹn thùng nhắm mắt, chờ Hình Lệ Hiên hôn lên.

Ánh mắt Hình Lệ Hiên thâm thúy, tham lam lướt lên từng tấc da thịt nhẵn nhụi của Du An Đồng nhưng hắn chỉ chăm chú nhìn cậu, không có động tác nào khác nữa cả.

Du An Đồng chợt nảy ra ý nghĩ, cậu cả gan mở mắt đối diện với người kia, đôi mắt hắn vừa u ám vừa thâm trầm, sâu không thấy đáy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hút cậu rơi xuống vực sâu vậy.

Tim Du An Đồng như đập lạc một nhịp, cậu cười cười thăm dò hỏi: "Này, sao lại nhìn em như thế, không lẽ anh thích em rồi hả?"
Note: * chỗ đánh sao này mình vẫn chưa biết dịch sao cho thuận, mong mọi người giúp đỡ và thông cảm giúp mình nhé
*16.05.21*
Lời người chuyển ngữ: thân xác đôi mươi nhưng cột sống sáu mươi là có thật TT^TT.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi