MỖI NGÀY SAU KHI KẾT HÔN ĐỀU THẬT LÀ THƠM


Mẹ Hình kích động nói: “Đồng Đồng, có phải con có bảo bảo rồi không?”
Ba Hình vui vẻ xoa tay: “Nếu có thì tốt quá, tôi muốn có cháu gái lắm rồi.”
Ba Hình nói xong, dường như sợ mọi người hiểu lầm ý mình ông vội vàng bổ sung thêm, “Cháu trai cũng được, cháu trai cũng được.”
Hai vợ chồng già vô cùng hào hứng, mãi sau họ mới để ý tới gương mặt ngây ngốc của hai kẻ sắp làm cha – Hình Lệ Hiên và Du An Đồng, ông bà cảm giác có gì đó không đúng.
Mẹ Hình nhìn mảnh vỡ trên sàn hỏi: “Hai đứa không muốn…có con sao?”
Vì thế mới cãi nhau?
Hình Lệ Hiên nghĩ mình say lắm rồi, vừa nãy thì Du An Đồng đòi ly hôn với hắn, giờ thì ba mẹ nói Du An Đồng đang mang thai.
Đàn ông sao có thể mang thai chứ, ừm, hôm nay hắn uống nhiều quá rồi.
Thấy hai người không nói tiếng nào, mẹ Hình bước tới chỗ Hình Lệ Hiên, khẽ kéo tay hắn thì thầm: “Là con không muốn hay Đồng Đồng không muốn?”
Nếu là con trai bà, bà dư sức thuyết phục nó thay đổi suy nghĩ nhưng nếu là con dâu, bà phải làm sao mới tốt đây? Cũng không thể ép thằng bé nghe theo ý họ được.
Cha mẹ Hình còn đang rầu rĩ đã nghe Hình Lệ Hiên hoang mang nói: “Mẹ, có phải con say nên nghe lầm không? An Đồng sao có thể mang thai?”
Cha mẹ Hình kinh ngạc hỏi: “Con không biết? Bà không nói cho con sao?”
“Nói gì cơ?”
Trước khi chết, Hình Lệ Hiên gần như luôn ở bên cạnh bà nội vì thế họ tưởng bà đã nói cho Lệ Hiên biết lý do tại sao bà ép hắn lấy Du An Đồng, không ngờ bà vẫn chưa nói gì cả.
“Ôi chao, đúng là khó xử mà!” Mẹ Hình đáp, “Cơ thể của Đồng Đồng khá đặc biệt, có thể mang thai sinh con.

Lúc trước bác cả thằng bé qua nói với bà, nên bà mới…”
Chuyện là vậy, nhưng hiện tại tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt, nhắc lại chuyện chỉ sợ khiến chúng đau lòng.
Mẹ Hình chỉ lấp lửng nửa câu, bà sợ Du An Đồng sẽ không vui.

Bà lén nhìn thử sắc mặt cậu, không có buồn bã như bà đoán mà là khiếp sợ.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu bà: “Đồng Đồng, lẽ nào con cũng không biết mình mang thai sao?”
Du An Đồng ngơ ngác lắc đầu, CPU của cậu gần như rơi vào trạng thái nổ tung, hoàn toàn chết đứng không thể suy nghĩ.
Sao lại thế này? Nguyên tác đâu gắn tag sinh tử văn.

Ban đầu cậu cũng đoán đến chuyện đó, thậm chí còn dùng cả que thử thai.

Nếu thật sự mang thai, vậy tại sao bây giờ mới có?
Là do cơ thể cậu không tốt hay là Hình Lệ Hiên không được.
Mẹ bà! Lại nghĩ tào lao nữa rồi!
Du An Đồng lo sợ quay sang Hình Lệ Hiên, cùng lúc đối phương cũng mang ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cậu.
Du An Đồng theo phản xạ xoa bụng nói: “Đâu nhất thiết là mang thai, có thể con mắc bệnh gì đó rồi buồn nôn chăng?”
Dù sao bác của cậu vẫn có thể lừa mọi người nếu gã muốn, cái tính khốn nạn cùng ham tài đủ để gã can đảm làm chuyện động trời này.
Du An Đồng như kẻ chết đuối trên biển, cậu chật vật bám vào lý do trên bao biện cho việc mình không thể mang thai.
Mẹ Hình đáp: “Vậy chúng ta tới bệnh viện kiểm tra thử.

Có thai thì tốt còn có bệnh thì phải trị ngay, được chứ?”
Du An Đồng khiếp sợ, bản năng muốn trốn tránh đáp án: “Giờ này cũng trễ rồi, ngày mai, ngày mai rồi tính mẹ nhé.”
Mẹ Hình nhìn biểu cảm có chút sợ sệt và không tình nguyện của cậu, chỉ có thể thở dài gật đầu.
Ba Hình vẫn không rõ chuyện xảy ra: “Nếu cả hai đứa không biết vụ mang thai, vậy tại sao lại cãi nhau?”
Du An Đồng: “…”
Lần này giải thích thế nào đây, nói con nghĩ mình sắp chết, không muốn tiếp tục dây dưa với con trai hai người để hắn bớt đau khổ?
Nhưng ai ngờ cua gấp giữa đường, có khả năng con mang thai chứ chưa chết!
Hình Lệ Hiên không rõ vì sao Du An Đồng muốn ly hôn, hắn rầu rĩ nhìn qua mẹ mình nói: “Mẹ, trong nhà có canh giải rượu không?”
“Có, để mẹ xuống bếp kêu dì hâm nóng cho con.”
Hai cha con đi theo bà xuống lầu.

Hình Lệ Hiên uống hết một chén canh giải rượu, sau đó ngồi xuống ghế sofa cúi đầu, cố gắng tiêu hóa mọi chuyện vừa rồi.
Bà xã hắn, một người đàn ông, mang thai con của hắn sau đó lại muốn ly hôn.

Ly hôn? Không phải Du An Đồng rất thích hắn sao, không lẽ do ban nãy hắn nói hắn không thích cậu ư?
Nhưng cũng cậu không nên lạnh lùng nói ly hôn dễ dàng như thế chứ.
Ba Hình tìm Hình Lệ Hiên nói chuyện: “Tuy ba không biết giữa con và Đồng Đồng xảy ra chuyện gì, nhưng con phải hiểu, đã là vợ chồng thì phải nên cảm thông và thấu hiểu nhau, có trốn tránh cũng không được ích gì.”
Ba Hình nói xong, nhìn xung quanh một chút như để xác định mẹ Hình đã lên lầu hay chưa: “Nếu thằng bé ngang ngược, cố tình gây chuyện thì con cứ chiều nó, dỗ dành là được.

Không nên tranh luận đúng sai, hiểu không, bà xã mà, phải ngọt miệng một tí!”
“Ba có kinh nghiệm nhỉ?” Hình Lệ Hiên nhướn mày, “Hóa ra mẹ con trong mắt ba là người ngang ngược, thích gây chuyện?”
“Thằng nhãi này, nhỏ giọng tí.” Ba Hình trợn mắt nhắc nhở, “Ba không có nói như thế, đừng có vu khống, mẹ con có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao có thể thích gây chuyện được.”
Hình Lệ Hiên nhìn cha mình, biểu cảm hoàn toàn không tin sau đó đi lên lầu.
Du An Đồng hiện tại đã tỉnh ngủ, cậu ngồi co mình trên giường, vừa nghe tiếng của mở liền ngẩng đầu lên.
Hình Lệ Hiên ngồi xuống cạnh cậu, hai người im lặng không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Hình Lệ Hiên lên tiếng phá vỡ không khí trước.
“Anh không đồng ý ly hôn.”
Du An Đồng nhìn hắn: “Tại sao? Anh đâu có thích em.”
Ban đầu là thằng cha nào kêu nửa năm sau nhất định ly hôn hả, còn bảo sợ cậu sẽ không dám rời đi.
Hình Lệ Hiên nghĩ thầm, xem ra là do hắn nói không thích cậu nên cậu mới giận dỗi như thế.

Hắn nhích tới gần đối phương một chút, ôm chầm lấy cậu, rầu rĩ nói: “Lúc nãy là anh gạt em thôi, anh rất thích em, nên đừng nhắc lại chuyện ly hôn nhé.”
Vài giây sau, Du An Đồng mới phản ứng lại, hình như người nọ đang hiểu nhầm cậu thì phải? Việc đề xuất ly hôn đâu liên quan tới chuyện hắn có thích cậu hay không đâu.
Ủa, khoan.

Từ từ, quay xe cái, tên này sảng đá à, vài phút trước còn bảo cậu nằm mơ, giây sau lật lọng nói thích cậu.


Xem cậu là con nít lên ba hay gì, Du An Đồng bĩu môi đẩy hắn ra, lầm bầm: “Anh không cần vì đứa nhỏ mà nói thích em.

Chuyện có thai chúng ta còn chưa chắc mà.”
“Em nghĩ gì đấy?” Hình Lệ Hiên vội nói, “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện con cái, càng sẽ không vì một đứa trẻ chưa biết có tồn tại hay không mà nói thích em.

Du An Đồng, em đúng là ngốc mà, ngay cả việc anh thích em hay không em cũng không thấy được sao?”
Hình Lệ Hiên nắm lấy bả vai Du An Đồng, hai mắt chân thành nhìn cậu, “Anh chỉ nói một lần thôi, Du An Đồng, anh thật sự thích em.”
“Cục cưng,” Hình Lệ Hiên nâng hai má Du An Đồng, chậm rãi hôn cậu một chút, “Sau này chúng ta không nhắc tới ly hôn nữa nhé.”
Ngày thường, Du An Đồng phải quậy phá, mè nheo đủ kiểu mới có thể khiến Hình Lệ Hiên gọi cậu là cục cưng, nhưng có nói cũng chỉ qua loa, thiếu kiên nhẫn.

Hiện tại, người nọ ghé đến vành tai cậu, thân mật ngọt ngào gọi hai tiếng cục cưng.
Rõ ràng giọng Hình Lệ Hiên rất nhẹ nhưng lại mạnh mẽ chạm đến đáy lòng của Du An Đồng.

Cái cảm giác cưng chiều dịu dàng ấy tựa như lông vũ quét ngang tim khiến cậu ngứa ngáy vô cùng.
Chết tiệt, nếu cậu thật sự không chết, cậu muốn nghiêm túc nói chuyện yêu đương với Hình Lệ Hiên.

Tên đáng ghét này nhìn kiểu gì cũng hợp khẩu vị cậu quá đi mất, suốt ngày cứ quyến rũ cậu không thôi!
Du An Đồng vẫn muốn được dỗ dành, dù sao cũng hiếm khi có cơ hội để ngạo kiều mà, “Anh thích em thì em không được ly hôn sao? Anh nghĩ hay thế, em không thích anh, đừng tự định đoạt.

Hứ, ly hôn đi!”
Hình Lệ Hiên nghiêm túc hỏi: “Em thật sự muốn như thế?”
Du An Đồng: “Thật ra em vẫn có chút thích anh, nhưng nếu không muốn ly hôn, vậy anh theo đuổi em đi.

Lúc theo đuổi em phải mềm mỏng không được hung dữ biết chưa?”
Hình Lệ Hiên nhìn cậu, lúc này hắn mới phát hiện hóa ra cậu không như hắn nghĩ, cậu vẫn có thể rời khỏi hắn bất cứ lúc nào.

Nếu không sao có thể nói chuyện ly hôn thản nhiên như thế.

“Không muốn theo đuổi cũng được.” Du An Đồng nhìn Hình Lệ Hiên im lặng, tiếp tục nói, “Sau khi ly hôn, em sẽ tìm mấy anh trai trẻ đẹp, mỗi ngày đổi một anh…A!”
Hình Lệ Hiên tức giận hôn lên cái miệng nhỏ đang ba hoa không ngừng kia, đến khi Du An Đồng sắp thiếu dưỡng khí mới chịu buông ra.
Du An Đồng mềm nhũn, đánh nhẹ lên người hắn: “Suýt nữa là ngạt thở đấy.”
Hình Lệ Hiên hừ lạnh: “Vậy mà em kêu mỗi ngày tìm một anh trai trẻ đẹp, hửm?”
“Đáng ghét.” Chỉ là nói chơi thôi mà, Du An Đồng làm ổ trong ngực Hình Lệ Hiên, cơn mệt mỏi dần kéo đến, cậu ngẩng đầu nói, “Ông xã, em muốn ngủ.”
Hình Lệ Hiên hôn trán cậu: “Nói thích anh thì anh mới cho ngủ.”
Du An Đồng bĩu môi cười hì hì tự chui vào chăn: “Không thích! Không thích!”
Du An Đồng nói buồn ngủ nhưng cũng không ngủ ngay được, cậu nằm được một lúc rồi quay qua chọt người hắn: “Hình Lệ Hiên, ngày mai đi khám lỡ em mang thai thật thì sao? Sao em mang thai được chứ?”
Hiện tại ngay cả xưng hô “ông xã” cũng không dùng, đứa nhóc còn chưa biết có hay không cứ thế làm tâm tình Hình Lệ Hiên xuống dốc.
Khoan đã, đúng rồi, con cái!
Muốn buộc chặt Du An Đồng, có con là cách hay nhất.
Hình Lệ Hiên chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình như mấy bà cô lụy tình ngốc nghếch, dùng con cái để buộc chặt tâm của người đàn ông khác.
Du An Đồng không nghe hắn trả lời, tiếp tục nói: “Ngủ lẹ thế?”
“Chưa ngủ.” Hình Lệ Hiên nắm tay cậu, “Ngày mai đi kiểm tra, có kết quả rồi tính.

Nếu có con, anh sẽ giữ nó, đương nhiên, anh vẫn tôn trọng ý muốn của em.”
Du An Đồng cũng không biết giải quyết thế nào: “Anh không thấy chuyện một người đàn ông như em, sinh con rất kỳ quái sao? Em còn chưa tin được đây.”
Hình Lệ Hiên thầm nghĩ, hắn vui còn không kịp.
Nói không kinh ngạc là giả, nhưng nghĩ tới chuyện Du An Đồng có thể sinh con của hai người, hắn thấy đây nhất định là món quà trời ban rồi, niềm vui sướng và hạnh phúc gần như át đi các cảm xúc khác.
Thật ra hắn nói tôn trọng ý muốn của Du An Đồng, đó là ngoài miệng mà thôi, anh không muốn cậu sẽ bỏ đứa bé này.
Hình Lệ Hiên động viên cậu: “Không phải thỉnh thoảng vẫn có báo chí nói về chuyện đàn ông sinh con sao? Em không phải trường hợp duy nhất, đừng đặt nặng trong lòng.”
Du An Đồng ngơ ngác hỏi: “Có sao? Sao em chưa nghe bao giờ nhỉ?”
“…” Hình Lệ Hiên đánh trống lảng, “Mấy giờ rồi mà chưa chịu ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi khám nữa, ngủ đi cục cưng.”
Lời tác giả
Du An Đồng: Đọc mấy tin đó ở đâu thế?
Hình Lệ Hiên: Diễn đàn Tấn Giang.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi