MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐANG ĐOÁN KIM CHỦ CỦA TÔI LÀ AI

Lục Ninh sau khi ký hợp đồng với Gia Nghiệp cũng rất ít khi đến trường.

Lúc cậu đi tâm trạng của Từ Châu Phàm cực kỳ không tốt, bởi vì quan hệ của cha mình nên xung quanh cậu ta có rất nhiều công tử bột, mỗi người đều là một tay ăn chời sành sỏi, trước đây Từ Châu Phàm cũng chơi bời ác lắm nhưng từ hồi Lục Ninh đi rồi bèn cảm thấy không còn người nào có thể khiến bản thân cảm thấy thú vị nữa, vì thế mới cùng bạn bè đến mấy tụ điểm ăn chơi về đêm. Buổi tối hôm đó có một cậu trai, với một đôi mắt mèo mang chút thần thái giống Lục Ninh lắc lư cái mông quyến rũ Từ Châu Phàm.

Cậu ta đã uống ít rượu nên sau đó đã cùng với cậu trai kia lên giường, cơ thể người đó mềm mại như vũng nước dưới thân Từ Châu Phàm khiến cậu ta không khỏi nghĩ đến, nếu như đây là Lục Ninh thì sao?

Anh ấy sẽ có biểu cảm như thế nào?

Từ Châu Phàm mạnh tay giày vò người ta, ngày hôm sau trên người cậu trai đó không còn có chỗ nào là lành lặn, nhưng cậu ta lại chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, chỉ vứt lại một tấm thẻ.

Khi Từ Châu Phàm lên năm hai Đại học, đã từng ở cách một đoàn người gặp lại Lục Ninh một lần, khi đó Lục Ninh đã rất nổi tiếng, có rất nhiều sinh viên đều vây quanh muốn được cậu ký tên, Lục Ninh cúi thấp đầu xuống mỉm cười rồi ký cho từng người một.

Sau khi Lục Ninh từ bên trong đám đông chen chúc hỗn loạn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Từ Châu Phàm, bỗng nhiên lại nói, bạn học, bạn cũng muốn ký tên à?

Từ Châu Phàm ngẩn ra, không nói có cũng chẳng nói là không phải, chàng trai ở đối diện lại cười cười sau đó cúi đầu xuống lục tìm trong túi của mình một hồi, rồi mới rút ra được một bức ảnh đã ký sẵn bèn đưa cho Từ Châu Phàm rồi nói, “Tặng cậu này.”

Khi đó Từ Châu Phàm đã cảm thấy, sao trên đời này lại có một người hấp dẫn ánh mắt của mình đến vậy.

Cậu ta không ngẩng đầu lên, vì vậy Lục Ninh cũng không nhìn thấy đáy mắt người này là một mảnh âm u của dục vọng xâm chiếm.

Từ Châu Phàm đã gửi cho Lục Ninh rất nhiều đồ qua đường bưu điện, sau này, cậu ta bắt đầu gửi những món đồ chơi bằng bông hoặc là các món quà khác nhưng bên trong đều được lắp camera lỗ kim.

Mỗi ngày Lục Ninh đều nhận được rất nhiều quà tặng của fans gửi đến, nhưng không phải cái nào cậu cũng sẽ mang về nhà. Mãi đến một ngày, phần mềm quản lý trên màn hình máy tính của Từ Châu Phàm xuất hiện hình ảnh của Lục Ninh.

Cậu ta mỉm cười, đồng thời cảm thấy có lẽ đây là duyên phận của mình với người này, không hề cảm thấy suy nghĩ của bản thân có gì không ổn một chút nào.

Mỗi ngày nhìn thấy dáng vẻ Lục Nịnh không hề phòng bị trong màn ảnh thay quần áo, mái tóc xõa tung sau khi tắm rửa一一

Thật sự… muốn phát điên.

Từ Châu Phàm hình như nghĩ đến điều gì đó, cậu ta liếm môi mình, ánh mắt đầy xâm chiếm khiến người nhìn vào không cảm thấy thoải mái.

“Đàn anh, bộ dáng anh không mặc quần áo, thật là đẹp.”

Tiếng nói của cậu ta rất nhỏ, nhưng Lục Ninh lại nghe thấy rất rõ ràng chẳng khác nào như bị người khác giáng một bạt tai đầy sỉ nhục, cậu vươn tay ra tóm vào cổ tay của Từ Châu Phàm đẩy người áp sát vào trên tường, nghiến răng nói, “Từ Châu Phàm, rốt cuộc là cậu muốn cái gì?”

Khóe môi người kia khẽ nhếch lên, khuyên tai trên tai trái sáng lấp lánh, bọn họ lúc này đã đứng rất gần thậm chí hơi thở của cả hai đều đang dây dưa với nhau.

“Ừ nhỉ, tôi muốn cái gì đây?”

Từ Châu Phàm bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lục Ninh, ánh mắt mập mờ ngó xuống eo của cậu, Lục Ninh giống như đang bị rắn độc quan sát, khi cậu còn đang mờ mịt không rõ Từ Châu Phàm đã nở một nụ cười lạnh lùng kéo tay Lục Ninh ra khỏi cổ tay áo của mình, trở tay ép ngược cậu lại vào tường, toàn bộ phần eo của Lục Ninh đều rơi vào trong tay người kia, giống hệt như đã quay lại bữa tiệc trong buổi tối ngày hôm đó, cảm xúc mát lạnh trên vòng eo trắng mịn mỗi giờ mỗi phút đều không ngừng nhắc nhở cậu.

Vào giờ này quán cafe rất vắng khách, bọn họ cũng đang ở trong góc cho nên không ai chú ý đến ở đây đang xảy ra chuyện gì.

“Ngủ với tôi một lần.”

Từ Châu Phàm nói rất nhỏ, còn ghé vào bên tai Lục Ninh, đầu lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng liếm vành tai cậu, trông thấy tai người này đỏ ửng lên lại cười ra tiếng, hỏi: “Đàn anh Lục sao lại ** như vậy chứ?”

Lục Ninh bị người kia dồn vào góc tường trong một tư thế khó chịu, không thể động đậy, lúc này mới phát hiện ra chênh lệch giữa hai người, cậu nghiến răng nghiến lợi nói, “Con mie nó cậu buông tôi ra!”

Từ Châu Phàm vẫn ung dung nhìn vào Lục Ninh, lại hỏi: “Đàn anh Lục, bán cho ai mà chả là bán?”

Trong lòng cậu ta có hơi xem thường người này, bởi sau khi bước vào giới giải trí cũng đã nghe thấy không ít những lời bóng gió. Với bối cảnh gia đình, Từ Châu Phàm trong cái giới này coi như cũng có thể nghênh ngang tiến bước, cho dù chỉ là cuộc dạo chơi nhưng cũng chẳng thiếu những kẻ ở trước mặt cậu ta chỉ đâu đánh đó, người biết chuyện hay không biết chuyện đều ở trước mặt Từ Châu Phàm gọi cậu ta một tiếng cậu Từ.

Lục Ninh bán mình cho một trong số những kẻ thấp hèn kia sao, vậy thì kẻ đó là ai?

Hoặc là giống như lời đồn đại, là cái vị nhà họ Cận kia ư?

Từ Châu Phàm biết bản thân đã bị vẻ ngoài của Lục Ninh mê hoặc.

Con người đều nói thứ mình không chiếm được mới là tốt nhất.

Vậy thì一一 cậu ta cũng không ngại thử một lần.

Từ Châu Phàm lúc mới đầu yêu thích Lục Ninh là bắt nguồn từ dục vọng, cậu ta cũng không hề phủ nhận điểm này.

Cậu ta từ nhỏ đều thấy có hứng thú đối với rất nhiều thứ, khi còn bé từng nuôi một con chó nhưng cũng đã quên mất là thuộc giống nào, lúc ấy còn nâng niu trong lòng bàn tay như báu vật nhưng không đến hai ngày sau chú chó kia lại cắn nát đôi dép lê của Từ Châu Phàm bèn bị câu ta thẳng tay ném đi.

Sau này, chó lại trở thành đàn bà.

Đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị vứt bỏ.

Bởi vì vẫn luôn không có được, cho nên mới tơ vương trong lòng, nhưng nếu như chiếm được rồi thì sao?

Lục Ninh chỉ dùng một ánh mắt khiếp sợ nhìn vào Từ Châu Phàm, khiếp sợ kẻ biến thái hiện tại lại có lớp vỏ bọc hoàn hảo đến vậy.

Cậu càng giãy dụa mạnh hơn, “Từ Châu Phàm, tôi cũng không cần cậu làm chứng cho mình nữa! MK cậu đúng là một thằng biến thái! Biến thái!”

Từ Châu Phàm buông lỏng tay ra, đáp rằng, “Vậy thì đàn anh, cứ chờ đến ngày thân bại danh liệt đi, hay là…”

Cậu ta chuyển đề tài, có chút căm ghét hỏi ngược lại, “Trở về cầu xin kẻ đang bao dưỡng mình?”

Lục Ninh gân cổ lên quát, “Ông đây có người bao dưỡng hay không chả liên quan mie gì đến mày cả!”

“Dựa vào Cận Minh Viễn, anh cho rằng tên đó dám quản đến chuyện lần này của mình sao? Gã chẳng qua chỉ là một kẻ làm ăn, lại dám vì anh mà đắc tội với tôi à?”

Từ Châu Phàm có thể nói như vậy cũng không phải là đang ba hoa. Nhà họ Cận dù có tiền đi chăng nữa, trên chốn quan trường lại không có người để dựa vào. Nhưng với mối quan hệ của nhà họ Từ, mỗi một người đều nắm giữ những chức vụ lớn, mạng lưới quyền lực người ngoài không sao so sánh nổi.

Lục Ninh nhíu mày một cái, không nhịn được bèn nói một câu, “Đã xong chưa vậy, các người chỉ biết nhắc đến Cận Minh Viễn thôi à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi